Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra…
Chương 193: Chương 193
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Lúc ăn bữa sáng, Tinh Tinh cũng nhìn thấy chiếc túi xách đó rồi, những bí mật giấu trong lòng cậu nhóc cuối cùng cũng có thể nói ra rồi, thế là liền nóng lòng khoe công lao của mình.Gương mặt cậu tràn đầy vẻ tự hào, vừa ăn cháo vừa nói: "Mẹ ơi cái này là do con chọn đấy, sáng lấp lánh trông rất đẹp phải không ạ?"Trình Hoan: "... Cũng tạm được."Dù sao thì thứ cô không thích nhất ở chiếc túi chính là cái logo, quá bắt mắt rồi.Tinh Tinh lại không hề nghe ra trong lời nói của cô lờ mờ có sự ghét bỏ, còn rất kiêu ngạo về mắt thẩm mỹ của mình, cậu ưỡn thẳng ngực, hừ một tiếng: "Cái này là của ba tặng mẹ, con cũng muốn tặng mẹ một chiếc giống như vậy!"Trình Hoan có chút đau đầu, lườm Giang Minh Viễn đang ngồi nhìn bên cạnh một cái. Không khí trong nhà ấm áp, người đàn ông không mặc áo khoác, tay mở cổ áo rồi kéo hờ, lộ ra cơ bắp nơi cánh tay, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhìn Trình Hoan ý cười càng đậm, sau đó quay đầu nói với con trai: "Con không có cơ hội đó đâu."Tinh Tinh tỏ vẻ không tin: "Tại sao ạ?""Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, bây giờ đã bán hết rồi.""Thế mà lúc trước ba không nói với con!" Cậu nhóc rất ấm ức."Vậy ư?" Giang Minh Viễn đặt đũa xuống, lau miệng, dáng vẻ vô lại: "Lúc trước ba cũng có biết đâu.""Ba lừa con!"Tinh Tinh ấm ức, phẫn nộ nhìn chằm chằm ba, sau đó thấy người bị nhìn cũng chẳng hề phản ứng lại, anh ăn xong đặt bát xuống, đi qua xoa đầu con trai, hôn một cái lên gương mặt cậu: "Ba phải đi làm đây, ở nhà nghe lời mẹ nhé."NguyệtSau đó liền đi thẳng về hướng Trình Hoan, nói câu tạm biệt.Trình Hoan: "... Tạm biệt."Bởi vì chuyện ra lúc sáng nay, kể cả khi Giang Minh Viễn ra khỏi cửa vẫn chưa có ai đến đón, anh cũng không hề để ý, tâm trạng đang rất tốt, còn chủ động tăng tiền thưởng cho Tề Sơn.DTVTâm trạng tốt này của anh kéo dài được mấy hôm, cho đến ngày hai mươi lăm tháng chạp.Sắp đến Tết, tâm tình của mọi người trong công ty có chút hờ hững, một vài nhân viên ở xa quê đã xin nghỉ trước để về nhà, những người còn lại thì mong chờ bữa tiệc cuối năm, mong chờ được nhận tiền thưởng Tết, còn định tính xem Tết sẽ làm những việc gì.Giang Minh Viễn cũng đã có kế hoạch riêng, hôm ba mươi anh phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, bình thường mồng hai mới quay về, từ mồng ba đến mồng tám đi làm còn lại sáu ngày được nghỉ, đủ để đi chơi một chuyến. Anh đã chọn được điểm đến, cũng đã sắp xếp lịch trình ổn thỏa, để mọi người được vui chơi thỏa thích.Khoảng thời gian này, anh nhận được điện thoại của Cố Minh Lệ, nói năm nay mình sẽ không ở nhà đón Tết.Việc chuyển quyền sở hữu cổ phần của công ty vận chuyển đường hàng không bên nước M vẫn chưa xong, Giang Húc Đông đã đi qua đó trước rồi, nói là sang đó trước để thích ứng với môi trường.Giang Minh Viễn biết Giang Húc Đông đi rồi, thể nào bà ấy cũng không ở lại trong nước lâu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đến cả mấy ngày lễ thôi mà cũng không đợi được! Bờ môi anh mím chặt thành một đường, tâm trạng tốt liền bị một câu nói phá vỡ, lạnh lùng hỏi: "Không để được đến giao thừa thăm mộ ba rồi hẵng đi sao?"Tập tục của nhà họ, đêm ba mươi phải cúng tổ tiên trước, rồi mới được ăn cơm tất niên.Dù sao thì Cố Minh Lệ đợi hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội được quang minh chính đại ở bên người trong lòng mình, sao lại có thể bằng lòng tiếp tục ở đây lãng phí thời gian? Hơn nữa nói thật lòng, đối với việc ngoại tình của mình, bà ấy cũng có chút chột dạ, làm sao còn mặt mũi gặp lại người chồng đã c.h.ế.t của mình.
Lúc ăn bữa sáng, Tinh Tinh cũng nhìn thấy chiếc túi xách đó rồi, những bí mật giấu trong lòng cậu nhóc cuối cùng cũng có thể nói ra rồi, thế là liền nóng lòng khoe công lao của mình.
Gương mặt cậu tràn đầy vẻ tự hào, vừa ăn cháo vừa nói: "Mẹ ơi cái này là do con chọn đấy, sáng lấp lánh trông rất đẹp phải không ạ?"
Trình Hoan: "... Cũng tạm được."
Dù sao thì thứ cô không thích nhất ở chiếc túi chính là cái logo, quá bắt mắt rồi.
Tinh Tinh lại không hề nghe ra trong lời nói của cô lờ mờ có sự ghét bỏ, còn rất kiêu ngạo về mắt thẩm mỹ của mình, cậu ưỡn thẳng ngực, hừ một tiếng: "Cái này là của ba tặng mẹ, con cũng muốn tặng mẹ một chiếc giống như vậy!"
Trình Hoan có chút đau đầu, lườm Giang Minh Viễn đang ngồi nhìn bên cạnh một cái. Không khí trong nhà ấm áp, người đàn ông không mặc áo khoác, tay mở cổ áo rồi kéo hờ, lộ ra cơ bắp nơi cánh tay, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhìn Trình Hoan ý cười càng đậm, sau đó quay đầu nói với con trai: "Con không có cơ hội đó đâu."
Tinh Tinh tỏ vẻ không tin: "Tại sao ạ?"
"Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, bây giờ đã bán hết rồi."
"Thế mà lúc trước ba không nói với con!" Cậu nhóc rất ấm ức.
"Vậy ư?" Giang Minh Viễn đặt đũa xuống, lau miệng, dáng vẻ vô lại: "Lúc trước ba cũng có biết đâu."
"Ba lừa con!"
Tinh Tinh ấm ức, phẫn nộ nhìn chằm chằm ba, sau đó thấy người bị nhìn cũng chẳng hề phản ứng lại, anh ăn xong đặt bát xuống, đi qua xoa đầu con trai, hôn một cái lên gương mặt cậu: "Ba phải đi làm đây, ở nhà nghe lời mẹ nhé."
Nguyệt
Sau đó liền đi thẳng về hướng Trình Hoan, nói câu tạm biệt.
Trình Hoan: "... Tạm biệt."
Bởi vì chuyện ra lúc sáng nay, kể cả khi Giang Minh Viễn ra khỏi cửa vẫn chưa có ai đến đón, anh cũng không hề để ý, tâm trạng đang rất tốt, còn chủ động tăng tiền thưởng cho Tề Sơn.
DTV
Tâm trạng tốt này của anh kéo dài được mấy hôm, cho đến ngày hai mươi lăm tháng chạp.
Sắp đến Tết, tâm tình của mọi người trong công ty có chút hờ hững, một vài nhân viên ở xa quê đã xin nghỉ trước để về nhà, những người còn lại thì mong chờ bữa tiệc cuối năm, mong chờ được nhận tiền thưởng Tết, còn định tính xem Tết sẽ làm những việc gì.
Giang Minh Viễn cũng đã có kế hoạch riêng, hôm ba mươi anh phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, bình thường mồng hai mới quay về, từ mồng ba đến mồng tám đi làm còn lại sáu ngày được nghỉ, đủ để đi chơi một chuyến. Anh đã chọn được điểm đến, cũng đã sắp xếp lịch trình ổn thỏa, để mọi người được vui chơi thỏa thích.
Khoảng thời gian này, anh nhận được điện thoại của Cố Minh Lệ, nói năm nay mình sẽ không ở nhà đón Tết.
Việc chuyển quyền sở hữu cổ phần của công ty vận chuyển đường hàng không bên nước M vẫn chưa xong, Giang Húc Đông đã đi qua đó trước rồi, nói là sang đó trước để thích ứng với môi trường.
Giang Minh Viễn biết Giang Húc Đông đi rồi, thể nào bà ấy cũng không ở lại trong nước lâu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đến cả mấy ngày lễ thôi mà cũng không đợi được! Bờ môi anh mím chặt thành một đường, tâm trạng tốt liền bị một câu nói phá vỡ, lạnh lùng hỏi: "Không để được đến giao thừa thăm mộ ba rồi hẵng đi sao?"
Tập tục của nhà họ, đêm ba mươi phải cúng tổ tiên trước, rồi mới được ăn cơm tất niên.
Dù sao thì Cố Minh Lệ đợi hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội được quang minh chính đại ở bên người trong lòng mình, sao lại có thể bằng lòng tiếp tục ở đây lãng phí thời gian? Hơn nữa nói thật lòng, đối với việc ngoại tình của mình, bà ấy cũng có chút chột dạ, làm sao còn mặt mũi gặp lại người chồng đã c.h.ế.t của mình.
Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ. Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?! Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào. Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương. Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô. Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào. Không phải đang nằm mơ. Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Lúc ăn bữa sáng, Tinh Tinh cũng nhìn thấy chiếc túi xách đó rồi, những bí mật giấu trong lòng cậu nhóc cuối cùng cũng có thể nói ra rồi, thế là liền nóng lòng khoe công lao của mình.Gương mặt cậu tràn đầy vẻ tự hào, vừa ăn cháo vừa nói: "Mẹ ơi cái này là do con chọn đấy, sáng lấp lánh trông rất đẹp phải không ạ?"Trình Hoan: "... Cũng tạm được."Dù sao thì thứ cô không thích nhất ở chiếc túi chính là cái logo, quá bắt mắt rồi.Tinh Tinh lại không hề nghe ra trong lời nói của cô lờ mờ có sự ghét bỏ, còn rất kiêu ngạo về mắt thẩm mỹ của mình, cậu ưỡn thẳng ngực, hừ một tiếng: "Cái này là của ba tặng mẹ, con cũng muốn tặng mẹ một chiếc giống như vậy!"Trình Hoan có chút đau đầu, lườm Giang Minh Viễn đang ngồi nhìn bên cạnh một cái. Không khí trong nhà ấm áp, người đàn ông không mặc áo khoác, tay mở cổ áo rồi kéo hờ, lộ ra cơ bắp nơi cánh tay, dáng vẻ vô cùng quyến rũ, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhìn Trình Hoan ý cười càng đậm, sau đó quay đầu nói với con trai: "Con không có cơ hội đó đâu."Tinh Tinh tỏ vẻ không tin: "Tại sao ạ?""Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, bây giờ đã bán hết rồi.""Thế mà lúc trước ba không nói với con!" Cậu nhóc rất ấm ức."Vậy ư?" Giang Minh Viễn đặt đũa xuống, lau miệng, dáng vẻ vô lại: "Lúc trước ba cũng có biết đâu.""Ba lừa con!"Tinh Tinh ấm ức, phẫn nộ nhìn chằm chằm ba, sau đó thấy người bị nhìn cũng chẳng hề phản ứng lại, anh ăn xong đặt bát xuống, đi qua xoa đầu con trai, hôn một cái lên gương mặt cậu: "Ba phải đi làm đây, ở nhà nghe lời mẹ nhé."NguyệtSau đó liền đi thẳng về hướng Trình Hoan, nói câu tạm biệt.Trình Hoan: "... Tạm biệt."Bởi vì chuyện ra lúc sáng nay, kể cả khi Giang Minh Viễn ra khỏi cửa vẫn chưa có ai đến đón, anh cũng không hề để ý, tâm trạng đang rất tốt, còn chủ động tăng tiền thưởng cho Tề Sơn.DTVTâm trạng tốt này của anh kéo dài được mấy hôm, cho đến ngày hai mươi lăm tháng chạp.Sắp đến Tết, tâm tình của mọi người trong công ty có chút hờ hững, một vài nhân viên ở xa quê đã xin nghỉ trước để về nhà, những người còn lại thì mong chờ bữa tiệc cuối năm, mong chờ được nhận tiền thưởng Tết, còn định tính xem Tết sẽ làm những việc gì.Giang Minh Viễn cũng đã có kế hoạch riêng, hôm ba mươi anh phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, bình thường mồng hai mới quay về, từ mồng ba đến mồng tám đi làm còn lại sáu ngày được nghỉ, đủ để đi chơi một chuyến. Anh đã chọn được điểm đến, cũng đã sắp xếp lịch trình ổn thỏa, để mọi người được vui chơi thỏa thích.Khoảng thời gian này, anh nhận được điện thoại của Cố Minh Lệ, nói năm nay mình sẽ không ở nhà đón Tết.Việc chuyển quyền sở hữu cổ phần của công ty vận chuyển đường hàng không bên nước M vẫn chưa xong, Giang Húc Đông đã đi qua đó trước rồi, nói là sang đó trước để thích ứng với môi trường.Giang Minh Viễn biết Giang Húc Đông đi rồi, thể nào bà ấy cũng không ở lại trong nước lâu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đến cả mấy ngày lễ thôi mà cũng không đợi được! Bờ môi anh mím chặt thành một đường, tâm trạng tốt liền bị một câu nói phá vỡ, lạnh lùng hỏi: "Không để được đến giao thừa thăm mộ ba rồi hẵng đi sao?"Tập tục của nhà họ, đêm ba mươi phải cúng tổ tiên trước, rồi mới được ăn cơm tất niên.Dù sao thì Cố Minh Lệ đợi hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng có cơ hội được quang minh chính đại ở bên người trong lòng mình, sao lại có thể bằng lòng tiếp tục ở đây lãng phí thời gian? Hơn nữa nói thật lòng, đối với việc ngoại tình của mình, bà ấy cũng có chút chột dạ, làm sao còn mặt mũi gặp lại người chồng đã c.h.ế.t của mình.