Tác giả:

Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra…

Chương 195: Chương 195

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Lúc Giang Minh Viên nói đi làm giấy chứng nhận kết hôn Trình Hoan bị dọa giật cả mình, phản ứng *****ên chính là từ chối, sao đó anh nói đó chỉ là lời nói đùa thôi, cô lập tức thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại có chút nuối tiếc.Trình Hoan thầm than mình đã nghĩ nhiều rồi, cô hít một hơi thật sâu, kìm nén lại những cảm xúc kỳ lạ đó, quay mặt hướng khác, hỏi anh đi lúc nào."Bây giờ đi luôn đây." Hôm nay Giang Minh Viễn không phải đến công ty, nhưng buổi chiều phải đi gặp khách hàng, hẹn lúc ba giờ, anh phải xuất phát sớm."Vậy anh đi đường cẩn thận." Trình Hoan đứng dậy đi tiễn anh.Thang máy đang dừng ở tầng một, phải chờ một lúc mới quay lên được, Giang Minh Viễn nhìn con số đang không ngừng nhảy, đột nhiên quay đầu hỏi: "Em định mấy ngày nữa đón Tết thế nào?"DTV"Hả?" Tầm mắt Trình Hoan rời khỏi màn hình, nghi hoặc một tiếng, sau đó trả lời: "Không có lịch trình gì đặc biệt cả, có lẽ giống như mọi năm thôi."Cô ở đây không có bạn bè thân thích, người thân của nguyên chủ cũng chỉ còn lại người mẹ, nhưng bà ấy đã tái giá nhiều năm trước, hai người sớm đã không còn liên lạc gì nữa rồi, kể cả Trình Hoan đi thăm hỏi, cũng chẳng biết tìm đến chỗ nào."Vậy ư." Giang Minh Viễn nhíu mày, do dự một chút mới mở miệng: "Giao thừa tôi phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, định dẫn Tinh Tinh về theo, để ba tôi gặp chút.""Có xa lắm không?""Cách đây hai tỉnh."NguyệtTrình Hoan ở một tiếng, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý: "Đây là việc nên mà, anh đưa con đi đi.""Thế còn em?""Tôi? Một mình tôi ở nhà cũng được." Trình Hoan tỏ vẻ không quan trọng.Kiếp trước từ lúc ba cô mất, Trình Hoan đều đón Tết một mình, cũng đã quen rồi, không cảm thấy có vấn đề gì."Làm gì có chuyện có người ở nhà đón Tết một mình chứ." Giang Minh Viễn tiến lên trước một bước, đi ra khỏi phạm vi của thang máy, cửa thang máy cứ mở lại đóng cuối cùng cũng hoàn toán đóng lại, anh đi đến bên cạnh Trình Hoan, lời nói mang chút khẩn cầu: "Hay là em về quê đi?"Trình Hoan lúc đầu đứng ở trong góc, Giang Minh Viễn đứng trước mặt, dường như chặn hết không khí của cô vậy, người đàn ông trước mặt thân cao vai rộng, Trình Hoan bị ép chặt vào tường, cụp mắt xuống nhìn hoa văn trên âu phục của anh: "Tôi... có lẽ là không tiện lắm.""Chẳng có gì là không tiện cả, chỉ cần em đồng ý hay không thôi." Giang Minh Viễn đưa tay ra, đặt lên bờ vai cô, nói đến điểm mấu chốt: "Hơn nữa Tinh Tinh chắc chắn sẽ không muốn rời xa em.""Tôi..." Trình Hoan không biết phải nói gì nữa, bàn tay trên vai lại càng làm cô thêm áp lực, cô cụp mắt nhìn chỗ khác, chóp tai hơi ửng hồng, nói muốn suy nghĩ một chút đã."Được rồi." Giang Minh Viễn khẽ nhếch khóe môi, hạ tay xuống ghé sát vào tai cô nói: "Tôi đợi tin tốt của em."Hơi thở của người đàn ông phả lên tai cô, khiến chóp tai càng thêm nóng bừng, ửng hồng từ tai đến cổ, còn lan lên tận trên mặt.Trình Hoan thấy phần da ấy như bị lửa đốt vậy, cô lùi về sau ngẩng đầu lên, tay chống lên n.g.ự.c đối phương, hàng lông mi hơi run rẩy: "Anh mau đi đi, sắp bị muộn rồi."Giang Minh Viễn bị đẩy ra, nhưng lại không hề tức giận, tầm mắt anh hạ xuống quét qua chóp tai đối phương, ý cười trên mặt càng đậm, anh nói một câu "được", ấn lại nút thang máy, sau khi xuống tầng lên xe, anh gọi điện thoại cho Tề Sơn, nói cho anh ấy thêm một phần thưởng Tết.Tề Sơn trong thời gian ngắn nhận được được hai lần tăng thưởng: "... Cảm ơn sếp."...Giang thị bắt đầu nghỉ từ ngày hai chín tháng chạp, cũng có thể nói ngày tổ chức tiệc tất niên là ngày làm việc cuối cùng của năm nay, nhân viên hôm sau không cần phải đi làm đương nhiên rất thoải mái, uống rượu hào phóng hơn hẳn ngày thường.Dịp sôi nổi này căn bản không nhắc đến vấn đề cấp trên cấp dưới, đến cả Giang Minh Viễn bình thường rất nghiêm túc cũng bị mời uống không ít rượu, nhân viên đến kính rượu quá nhiều, kể cả tửu lượng của anh rất tốt, lúc bữa tiệc sắp kết thúc cũng đã say mèm.

Lúc Giang Minh Viên nói đi làm giấy chứng nhận kết hôn Trình Hoan bị dọa giật cả mình, phản ứng *****ên chính là từ chối, sao đó anh nói đó chỉ là lời nói đùa thôi, cô lập tức thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại có chút nuối tiếc.

Trình Hoan thầm than mình đã nghĩ nhiều rồi, cô hít một hơi thật sâu, kìm nén lại những cảm xúc kỳ lạ đó, quay mặt hướng khác, hỏi anh đi lúc nào.

"Bây giờ đi luôn đây." Hôm nay Giang Minh Viễn không phải đến công ty, nhưng buổi chiều phải đi gặp khách hàng, hẹn lúc ba giờ, anh phải xuất phát sớm.

"Vậy anh đi đường cẩn thận." Trình Hoan đứng dậy đi tiễn anh.

Thang máy đang dừng ở tầng một, phải chờ một lúc mới quay lên được, Giang Minh Viễn nhìn con số đang không ngừng nhảy, đột nhiên quay đầu hỏi: "Em định mấy ngày nữa đón Tết thế nào?"

DTV

"Hả?" Tầm mắt Trình Hoan rời khỏi màn hình, nghi hoặc một tiếng, sau đó trả lời: "Không có lịch trình gì đặc biệt cả, có lẽ giống như mọi năm thôi."

Cô ở đây không có bạn bè thân thích, người thân của nguyên chủ cũng chỉ còn lại người mẹ, nhưng bà ấy đã tái giá nhiều năm trước, hai người sớm đã không còn liên lạc gì nữa rồi, kể cả Trình Hoan đi thăm hỏi, cũng chẳng biết tìm đến chỗ nào.

"Vậy ư." Giang Minh Viễn nhíu mày, do dự một chút mới mở miệng: "Giao thừa tôi phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, định dẫn Tinh Tinh về theo, để ba tôi gặp chút."

"Có xa lắm không?"

"Cách đây hai tỉnh."

Nguyệt

Trình Hoan ở một tiếng, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý: "Đây là việc nên mà, anh đưa con đi đi."

"Thế còn em?"

"Tôi? Một mình tôi ở nhà cũng được." Trình Hoan tỏ vẻ không quan trọng.

Kiếp trước từ lúc ba cô mất, Trình Hoan đều đón Tết một mình, cũng đã quen rồi, không cảm thấy có vấn đề gì.

"Làm gì có chuyện có người ở nhà đón Tết một mình chứ." Giang Minh Viễn tiến lên trước một bước, đi ra khỏi phạm vi của thang máy, cửa thang máy cứ mở lại đóng cuối cùng cũng hoàn toán đóng lại, anh đi đến bên cạnh Trình Hoan, lời nói mang chút khẩn cầu: "Hay là em về quê đi?"

Trình Hoan lúc đầu đứng ở trong góc, Giang Minh Viễn đứng trước mặt, dường như chặn hết không khí của cô vậy, người đàn ông trước mặt thân cao vai rộng, Trình Hoan bị ép chặt vào tường, cụp mắt xuống nhìn hoa văn trên âu phục của anh: "Tôi... có lẽ là không tiện lắm."

"Chẳng có gì là không tiện cả, chỉ cần em đồng ý hay không thôi." Giang Minh Viễn đưa tay ra, đặt lên bờ vai cô, nói đến điểm mấu chốt: "Hơn nữa Tinh Tinh chắc chắn sẽ không muốn rời xa em."

"Tôi..." Trình Hoan không biết phải nói gì nữa, bàn tay trên vai lại càng làm cô thêm áp lực, cô cụp mắt nhìn chỗ khác, chóp tai hơi ửng hồng, nói muốn suy nghĩ một chút đã.

"Được rồi." Giang Minh Viễn khẽ nhếch khóe môi, hạ tay xuống ghé sát vào tai cô nói: "Tôi đợi tin tốt của em."

Hơi thở của người đàn ông phả lên tai cô, khiến chóp tai càng thêm nóng bừng, ửng hồng từ tai đến cổ, còn lan lên tận trên mặt.

Trình Hoan thấy phần da ấy như bị lửa đốt vậy, cô lùi về sau ngẩng đầu lên, tay chống lên n.g.ự.c đối phương, hàng lông mi hơi run rẩy: "Anh mau đi đi, sắp bị muộn rồi."

Giang Minh Viễn bị đẩy ra, nhưng lại không hề tức giận, tầm mắt anh hạ xuống quét qua chóp tai đối phương, ý cười trên mặt càng đậm, anh nói một câu "được", ấn lại nút thang máy, sau khi xuống tầng lên xe, anh gọi điện thoại cho Tề Sơn, nói cho anh ấy thêm một phần thưởng Tết.

Tề Sơn trong thời gian ngắn nhận được được hai lần tăng thưởng: "... Cảm ơn sếp."...

Giang thị bắt đầu nghỉ từ ngày hai chín tháng chạp, cũng có thể nói ngày tổ chức tiệc tất niên là ngày làm việc cuối cùng của năm nay, nhân viên hôm sau không cần phải đi làm đương nhiên rất thoải mái, uống rượu hào phóng hơn hẳn ngày thường.

Dịp sôi nổi này căn bản không nhắc đến vấn đề cấp trên cấp dưới, đến cả Giang Minh Viễn bình thường rất nghiêm túc cũng bị mời uống không ít rượu, nhân viên đến kính rượu quá nhiều, kể cả tửu lượng của anh rất tốt, lúc bữa tiệc sắp kết thúc cũng đã say mèm.

Xuyên Thành Nữ Phụ Ác ĐộcTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.   Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!   Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.   Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.   Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.   Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.   Không phải đang nằm mơ.   Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.   Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra… Lúc Giang Minh Viên nói đi làm giấy chứng nhận kết hôn Trình Hoan bị dọa giật cả mình, phản ứng *****ên chính là từ chối, sao đó anh nói đó chỉ là lời nói đùa thôi, cô lập tức thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại có chút nuối tiếc.Trình Hoan thầm than mình đã nghĩ nhiều rồi, cô hít một hơi thật sâu, kìm nén lại những cảm xúc kỳ lạ đó, quay mặt hướng khác, hỏi anh đi lúc nào."Bây giờ đi luôn đây." Hôm nay Giang Minh Viễn không phải đến công ty, nhưng buổi chiều phải đi gặp khách hàng, hẹn lúc ba giờ, anh phải xuất phát sớm."Vậy anh đi đường cẩn thận." Trình Hoan đứng dậy đi tiễn anh.Thang máy đang dừng ở tầng một, phải chờ một lúc mới quay lên được, Giang Minh Viễn nhìn con số đang không ngừng nhảy, đột nhiên quay đầu hỏi: "Em định mấy ngày nữa đón Tết thế nào?"DTV"Hả?" Tầm mắt Trình Hoan rời khỏi màn hình, nghi hoặc một tiếng, sau đó trả lời: "Không có lịch trình gì đặc biệt cả, có lẽ giống như mọi năm thôi."Cô ở đây không có bạn bè thân thích, người thân của nguyên chủ cũng chỉ còn lại người mẹ, nhưng bà ấy đã tái giá nhiều năm trước, hai người sớm đã không còn liên lạc gì nữa rồi, kể cả Trình Hoan đi thăm hỏi, cũng chẳng biết tìm đến chỗ nào."Vậy ư." Giang Minh Viễn nhíu mày, do dự một chút mới mở miệng: "Giao thừa tôi phải về nhà cũ thắp hương cho tổ tiên, định dẫn Tinh Tinh về theo, để ba tôi gặp chút.""Có xa lắm không?""Cách đây hai tỉnh."NguyệtTrình Hoan ở một tiếng, suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý: "Đây là việc nên mà, anh đưa con đi đi.""Thế còn em?""Tôi? Một mình tôi ở nhà cũng được." Trình Hoan tỏ vẻ không quan trọng.Kiếp trước từ lúc ba cô mất, Trình Hoan đều đón Tết một mình, cũng đã quen rồi, không cảm thấy có vấn đề gì."Làm gì có chuyện có người ở nhà đón Tết một mình chứ." Giang Minh Viễn tiến lên trước một bước, đi ra khỏi phạm vi của thang máy, cửa thang máy cứ mở lại đóng cuối cùng cũng hoàn toán đóng lại, anh đi đến bên cạnh Trình Hoan, lời nói mang chút khẩn cầu: "Hay là em về quê đi?"Trình Hoan lúc đầu đứng ở trong góc, Giang Minh Viễn đứng trước mặt, dường như chặn hết không khí của cô vậy, người đàn ông trước mặt thân cao vai rộng, Trình Hoan bị ép chặt vào tường, cụp mắt xuống nhìn hoa văn trên âu phục của anh: "Tôi... có lẽ là không tiện lắm.""Chẳng có gì là không tiện cả, chỉ cần em đồng ý hay không thôi." Giang Minh Viễn đưa tay ra, đặt lên bờ vai cô, nói đến điểm mấu chốt: "Hơn nữa Tinh Tinh chắc chắn sẽ không muốn rời xa em.""Tôi..." Trình Hoan không biết phải nói gì nữa, bàn tay trên vai lại càng làm cô thêm áp lực, cô cụp mắt nhìn chỗ khác, chóp tai hơi ửng hồng, nói muốn suy nghĩ một chút đã."Được rồi." Giang Minh Viễn khẽ nhếch khóe môi, hạ tay xuống ghé sát vào tai cô nói: "Tôi đợi tin tốt của em."Hơi thở của người đàn ông phả lên tai cô, khiến chóp tai càng thêm nóng bừng, ửng hồng từ tai đến cổ, còn lan lên tận trên mặt.Trình Hoan thấy phần da ấy như bị lửa đốt vậy, cô lùi về sau ngẩng đầu lên, tay chống lên n.g.ự.c đối phương, hàng lông mi hơi run rẩy: "Anh mau đi đi, sắp bị muộn rồi."Giang Minh Viễn bị đẩy ra, nhưng lại không hề tức giận, tầm mắt anh hạ xuống quét qua chóp tai đối phương, ý cười trên mặt càng đậm, anh nói một câu "được", ấn lại nút thang máy, sau khi xuống tầng lên xe, anh gọi điện thoại cho Tề Sơn, nói cho anh ấy thêm một phần thưởng Tết.Tề Sơn trong thời gian ngắn nhận được được hai lần tăng thưởng: "... Cảm ơn sếp."...Giang thị bắt đầu nghỉ từ ngày hai chín tháng chạp, cũng có thể nói ngày tổ chức tiệc tất niên là ngày làm việc cuối cùng của năm nay, nhân viên hôm sau không cần phải đi làm đương nhiên rất thoải mái, uống rượu hào phóng hơn hẳn ngày thường.Dịp sôi nổi này căn bản không nhắc đến vấn đề cấp trên cấp dưới, đến cả Giang Minh Viễn bình thường rất nghiêm túc cũng bị mời uống không ít rượu, nhân viên đến kính rượu quá nhiều, kể cả tửu lượng của anh rất tốt, lúc bữa tiệc sắp kết thúc cũng đã say mèm.

Chương 195: Chương 195