Mưa nhỏ ào ạt rải khắp mặt đất, nước hồ gợn sóng. Trời mưa vốn là thời điểm thích hợp nhất để ngủ -- nếu không phải vừa qua ngày khai giảng. Tư Miên ghé vào bàn học với cặp mắt rã rời, sống không còn gì tiếc nuối. Cơ thể cậu như muốn gào thét không chịu đến trường. "Miên Miên vẫn chưa dậy à?" Ngụy Viễn kéo ghế cạnh Tư Miên, chống cằm buồn cười sinh vật mềm yếu trước mắt mình. Tư Miên bĩu môi, quay đầu qua bên kia rồi tiếp tục nằm bò, không thèm để ý Ngụy Viễn. "Được rồi, mình xin lỗi đượt trưa? Đừng bỏ mặc mình mà ~" Ngụy Viễn nheo mắt cười mà miệng thì cứ xin tha: "Mình không bao giờ ép cậu mặc đồ ngủ hình thú nữa." Tư Miên đột nhiên ngồi ngay ngắn, vừa quay đầu đã nhăn nhó mặt mày, nói ra câu đầu tiên từ bảy giờ tối qua đến chín giờ hai mươi lăm phút sáng nay: "Im mồm!" May mà đám bạn cùng lớp vừa ra chơi đã chạy vào nhà vệ sinh xả nước, mấy chữ sói hổ gì đó của Ngụy Viễn mới không bị nghe thấy. Tư Miên với Ngụy Viễn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Ngụy Viễn đã thường xuyên khoe bộ mặt…

Chương 3: Lục Miên

Mình Ngoan Lắm CơTác giả: Chanh Tử Đích Bão BãoTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănMưa nhỏ ào ạt rải khắp mặt đất, nước hồ gợn sóng. Trời mưa vốn là thời điểm thích hợp nhất để ngủ -- nếu không phải vừa qua ngày khai giảng. Tư Miên ghé vào bàn học với cặp mắt rã rời, sống không còn gì tiếc nuối. Cơ thể cậu như muốn gào thét không chịu đến trường. "Miên Miên vẫn chưa dậy à?" Ngụy Viễn kéo ghế cạnh Tư Miên, chống cằm buồn cười sinh vật mềm yếu trước mắt mình. Tư Miên bĩu môi, quay đầu qua bên kia rồi tiếp tục nằm bò, không thèm để ý Ngụy Viễn. "Được rồi, mình xin lỗi đượt trưa? Đừng bỏ mặc mình mà ~" Ngụy Viễn nheo mắt cười mà miệng thì cứ xin tha: "Mình không bao giờ ép cậu mặc đồ ngủ hình thú nữa." Tư Miên đột nhiên ngồi ngay ngắn, vừa quay đầu đã nhăn nhó mặt mày, nói ra câu đầu tiên từ bảy giờ tối qua đến chín giờ hai mươi lăm phút sáng nay: "Im mồm!" May mà đám bạn cùng lớp vừa ra chơi đã chạy vào nhà vệ sinh xả nước, mấy chữ sói hổ gì đó của Ngụy Viễn mới không bị nghe thấy. Tư Miên với Ngụy Viễn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Ngụy Viễn đã thường xuyên khoe bộ mặt… Tư Miên há hốc mồm, không biết trả lời thế nào, thành ra ấp a ấp úng: "Thẩm Nghị...!là Alpha, nhưng ổng thích Alpha cơ.Còn Lục Miên thì...!mình nghĩ khái niệm đánh dấu tạm thời bên Nhật không giống trong nước.""Hả?" Ngụy Viễn cảm thấy đầu óc mù mờ."Ở Nhật, đánh dấu tạm thời tức là Omega đến kỳ nhưng chưa có bạn đời, họ sẽ nhờ Alpha có độ phù hợp cao đưa pheromone cho nhằm động viên, không phải kiểu đánh dấu tạm thời vào tuyến thể như nước mình đâu."Tình cảnh bỗng chốc trở nên xấu hổ.Ngụy Viễn: "Vậy...!tỷ lệ phù hợp giữa cậu và Lục Miên là bao nhiêu?"Tư Miên: "94%."Khác gì 100% đâu chời!"Thứ bảy này Lục Miên sẽ về nước, mình ra sân bay đón cậu ấy.Ngủ ngon!" Thông báo vậy thôi chứ không thèm nhắc đến Ngụy Viễn.Ngụy Viễn có cảm giác vợ mình sắp bỏ chạy theo người khác, hắn vô cùng hoảng hốt.- - Thứ bảy.Tư Miên: "Mình đi đây.""Ơ cậu đi đâu?" Ngụy Viễn vừa ngậm bàn chải đánh răng, vừa hỏi không rõ..truyện xuyên nhanh"Đón máy bay." Sau đó đóng cửa "rầm" một phát.Ngụy Viễn nhổ hết bọt trong miệng ra, không nói lời nào.Năm phút sau hắn chạy ra ngoài, điểm đến chính là -- sân bay.Hắn mua một tờ báo rồi vờ như đang đọc -- âm thầm nhìn lén.Lục Miên tới rồi -- không đẹp trai bằng mình.Ngụy Viễn vô cùng vui vẻ, đẩy tới đẩy lui que kẹo trong miệng.Tư Miên cất tiếng gọi "Lục Miên!" -- Xưng hô rất bình thường, tuyệt! Ngụy Viễn sung sướng vuốt tóc.Tư Miên nhào đến -- Ủa? [Tuyệt vọng rồi] Dám nhào vào lòng? Ngụy Viễn cắn kẹo que "cành cạch".Kẹo trong mồm đột nhiên hết ngon, quả nhiên độ phù hợp cao như vậy, làm sao Tư Miên có thể không bị ảnh hưởng?Ngụy Viễn yên lặng cất tờ báo, bước nhanh về phía họ.Hắn kéo Tư Miên ra rồi ôm vào lòng, bày tư thế bảo vệ."Chào cậu, tôi là Ngụy Viễn, bạn trai...!shhhh --" Tư Miên cho hắn một đạp, sau đó nói: "Bạn học.""..." QAQLục Miên thấy móng vuốt Ngụy Viễn khoác vai Tư Miên, cậu ta nheo mắt, nhưng lát sau đã cười nói: "Chào cậu, tôi là bạn từ nhỏ của Tư Miên - Lục Miên."Thỏ con ngoan ngoãn móe mày, lại còn bạn từ nhỏ! Mày từng thấy Tư Miên mặc quần thủng đáy chưa?!"Há há há há há há há há, tôi cũng là bạn từ nhỏ của cậu ấy nà ~" Dị chết đi được.Đối mặt với Alpha đang ra oai này, Lục Miên cũng bật cười.- - Ồ, thánh ghen.- - Ờ, đồ dối trá.Cả hai đều cười khẩy..

Tư Miên há hốc mồm, không biết trả lời thế nào, thành ra ấp a ấp úng: "Thẩm Nghị...!là Alpha, nhưng ổng thích Alpha cơ.

Còn Lục Miên thì...!mình nghĩ khái niệm đánh dấu tạm thời bên Nhật không giống trong nước."

"Hả?" Ngụy Viễn cảm thấy đầu óc mù mờ.

"Ở Nhật, đánh dấu tạm thời tức là Omega đến kỳ nhưng chưa có bạn đời, họ sẽ nhờ Alpha có độ phù hợp cao đưa pheromone cho nhằm động viên, không phải kiểu đánh dấu tạm thời vào tuyến thể như nước mình đâu."

Tình cảnh bỗng chốc trở nên xấu hổ.

Ngụy Viễn: "Vậy...!tỷ lệ phù hợp giữa cậu và Lục Miên là bao nhiêu?"

Tư Miên: "94%."

Khác gì 100% đâu chời!

"Thứ bảy này Lục Miên sẽ về nước, mình ra sân bay đón cậu ấy.

Ngủ ngon!" Thông báo vậy thôi chứ không thèm nhắc đến Ngụy Viễn.

Ngụy Viễn có cảm giác vợ mình sắp bỏ chạy theo người khác, hắn vô cùng hoảng hốt.

- - Thứ bảy.

Tư Miên: "Mình đi đây."

"Ơ cậu đi đâu?" Ngụy Viễn vừa ngậm bàn chải đánh răng, vừa hỏi không rõ.

.

truyện xuyên nhanh

"Đón máy bay." Sau đó đóng cửa "rầm" một phát.

Ngụy Viễn nhổ hết bọt trong miệng ra, không nói lời nào.

Năm phút sau hắn chạy ra ngoài, điểm đến chính là -- sân bay.

Hắn mua một tờ báo rồi vờ như đang đọc -- âm thầm nhìn lén.

Lục Miên tới rồi -- không đẹp trai bằng mình.

Ngụy Viễn vô cùng vui vẻ, đẩy tới đẩy lui que kẹo trong miệng.

Tư Miên cất tiếng gọi "Lục Miên!" -- Xưng hô rất bình thường, tuyệt! Ngụy Viễn sung sướng vuốt tóc.

Tư Miên nhào đến -- Ủa? [Tuyệt vọng rồi] Dám nhào vào lòng? Ngụy Viễn cắn kẹo que "cành cạch".

Kẹo trong mồm đột nhiên hết ngon, quả nhiên độ phù hợp cao như vậy, làm sao Tư Miên có thể không bị ảnh hưởng?

Ngụy Viễn yên lặng cất tờ báo, bước nhanh về phía họ.

Hắn kéo Tư Miên ra rồi ôm vào lòng, bày tư thế bảo vệ.

"Chào cậu, tôi là Ngụy Viễn, bạn trai...!shhhh --" Tư Miên cho hắn một đạp, sau đó nói: "Bạn học."

"..." QAQ

Lục Miên thấy móng vuốt Ngụy Viễn khoác vai Tư Miên, cậu ta nheo mắt, nhưng lát sau đã cười nói: "Chào cậu, tôi là bạn từ nhỏ của Tư Miên - Lục Miên."

Thỏ con ngoan ngoãn móe mày, lại còn bạn từ nhỏ! Mày từng thấy Tư Miên mặc quần thủng đáy chưa?!

"Há há há há há há há há, tôi cũng là bạn từ nhỏ của cậu ấy nà ~" Dị chết đi được.

Đối mặt với Alpha đang ra oai này, Lục Miên cũng bật cười.

- - Ồ, thánh ghen.

- - Ờ, đồ dối trá.

Cả hai đều cười khẩy..

Mình Ngoan Lắm CơTác giả: Chanh Tử Đích Bão BãoTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănMưa nhỏ ào ạt rải khắp mặt đất, nước hồ gợn sóng. Trời mưa vốn là thời điểm thích hợp nhất để ngủ -- nếu không phải vừa qua ngày khai giảng. Tư Miên ghé vào bàn học với cặp mắt rã rời, sống không còn gì tiếc nuối. Cơ thể cậu như muốn gào thét không chịu đến trường. "Miên Miên vẫn chưa dậy à?" Ngụy Viễn kéo ghế cạnh Tư Miên, chống cằm buồn cười sinh vật mềm yếu trước mắt mình. Tư Miên bĩu môi, quay đầu qua bên kia rồi tiếp tục nằm bò, không thèm để ý Ngụy Viễn. "Được rồi, mình xin lỗi đượt trưa? Đừng bỏ mặc mình mà ~" Ngụy Viễn nheo mắt cười mà miệng thì cứ xin tha: "Mình không bao giờ ép cậu mặc đồ ngủ hình thú nữa." Tư Miên đột nhiên ngồi ngay ngắn, vừa quay đầu đã nhăn nhó mặt mày, nói ra câu đầu tiên từ bảy giờ tối qua đến chín giờ hai mươi lăm phút sáng nay: "Im mồm!" May mà đám bạn cùng lớp vừa ra chơi đã chạy vào nhà vệ sinh xả nước, mấy chữ sói hổ gì đó của Ngụy Viễn mới không bị nghe thấy. Tư Miên với Ngụy Viễn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ Ngụy Viễn đã thường xuyên khoe bộ mặt… Tư Miên há hốc mồm, không biết trả lời thế nào, thành ra ấp a ấp úng: "Thẩm Nghị...!là Alpha, nhưng ổng thích Alpha cơ.Còn Lục Miên thì...!mình nghĩ khái niệm đánh dấu tạm thời bên Nhật không giống trong nước.""Hả?" Ngụy Viễn cảm thấy đầu óc mù mờ."Ở Nhật, đánh dấu tạm thời tức là Omega đến kỳ nhưng chưa có bạn đời, họ sẽ nhờ Alpha có độ phù hợp cao đưa pheromone cho nhằm động viên, không phải kiểu đánh dấu tạm thời vào tuyến thể như nước mình đâu."Tình cảnh bỗng chốc trở nên xấu hổ.Ngụy Viễn: "Vậy...!tỷ lệ phù hợp giữa cậu và Lục Miên là bao nhiêu?"Tư Miên: "94%."Khác gì 100% đâu chời!"Thứ bảy này Lục Miên sẽ về nước, mình ra sân bay đón cậu ấy.Ngủ ngon!" Thông báo vậy thôi chứ không thèm nhắc đến Ngụy Viễn.Ngụy Viễn có cảm giác vợ mình sắp bỏ chạy theo người khác, hắn vô cùng hoảng hốt.- - Thứ bảy.Tư Miên: "Mình đi đây.""Ơ cậu đi đâu?" Ngụy Viễn vừa ngậm bàn chải đánh răng, vừa hỏi không rõ..truyện xuyên nhanh"Đón máy bay." Sau đó đóng cửa "rầm" một phát.Ngụy Viễn nhổ hết bọt trong miệng ra, không nói lời nào.Năm phút sau hắn chạy ra ngoài, điểm đến chính là -- sân bay.Hắn mua một tờ báo rồi vờ như đang đọc -- âm thầm nhìn lén.Lục Miên tới rồi -- không đẹp trai bằng mình.Ngụy Viễn vô cùng vui vẻ, đẩy tới đẩy lui que kẹo trong miệng.Tư Miên cất tiếng gọi "Lục Miên!" -- Xưng hô rất bình thường, tuyệt! Ngụy Viễn sung sướng vuốt tóc.Tư Miên nhào đến -- Ủa? [Tuyệt vọng rồi] Dám nhào vào lòng? Ngụy Viễn cắn kẹo que "cành cạch".Kẹo trong mồm đột nhiên hết ngon, quả nhiên độ phù hợp cao như vậy, làm sao Tư Miên có thể không bị ảnh hưởng?Ngụy Viễn yên lặng cất tờ báo, bước nhanh về phía họ.Hắn kéo Tư Miên ra rồi ôm vào lòng, bày tư thế bảo vệ."Chào cậu, tôi là Ngụy Viễn, bạn trai...!shhhh --" Tư Miên cho hắn một đạp, sau đó nói: "Bạn học.""..." QAQLục Miên thấy móng vuốt Ngụy Viễn khoác vai Tư Miên, cậu ta nheo mắt, nhưng lát sau đã cười nói: "Chào cậu, tôi là bạn từ nhỏ của Tư Miên - Lục Miên."Thỏ con ngoan ngoãn móe mày, lại còn bạn từ nhỏ! Mày từng thấy Tư Miên mặc quần thủng đáy chưa?!"Há há há há há há há há, tôi cũng là bạn từ nhỏ của cậu ấy nà ~" Dị chết đi được.Đối mặt với Alpha đang ra oai này, Lục Miên cũng bật cười.- - Ồ, thánh ghen.- - Ờ, đồ dối trá.Cả hai đều cười khẩy..

Chương 3: Lục Miên