Đỗ Vân Sinh lại mơ thấy hai tháng khi mình ở trong bản Khất La kia. Bản Khất La nằm trong một vùng núi lớn xa xôi, nơi đó một nhánh tộc người Miêu thần bí đời đời cư ngụ, nghe đâu dân bản bất kể già trẻ gái trai đều am hiểu cổ thuật. Ngay từ đầu Đỗ Vân Sinh vẫn cho rằng cổ thuật là lời nói vô căn cứ, tuy rằng độc trùng trong bản rất nhiều, nhưng ai bảo bản lại ở vị trí sâu trong núi lớn chứ? Hắn mang theo rất nhiều nước thuốc đuổi độc trùng, phòng độc trùng mà cũng chẳng có tác dụng, trợ lý đi cùng vẫn bị độc trùng cắn đến mức phải đưa đi bệnh viện. Những người khác cũng không muốn làm nữa, dù lương cho gấp ba cũng không thèm. Điều kiện sinh hoạt của bản Khất La quá kém, vừa lạc hậu lại còn bần cùng, ngay cả đèn điện cũng không có. Nhưng Đỗ Vân Sinh cần phải quay một bộ phim tài liệu ở núi Khất La. Hắn là một đạo diễn có tên tuổi, đã lâu rồi chưa ra tác phẩm mới, cần một bộ điện ảnh có đề tài đặc biệt để bản thân lấy lại địa vị đạo diễn ở trong giới. Lần đi này tiêu hao lượng tài…
Chương 22: Pn 2
Trêu Chọc - Mộc Hề NươngTác giả: Mộc Hề NươngTruyện Đam MỹĐỗ Vân Sinh lại mơ thấy hai tháng khi mình ở trong bản Khất La kia. Bản Khất La nằm trong một vùng núi lớn xa xôi, nơi đó một nhánh tộc người Miêu thần bí đời đời cư ngụ, nghe đâu dân bản bất kể già trẻ gái trai đều am hiểu cổ thuật. Ngay từ đầu Đỗ Vân Sinh vẫn cho rằng cổ thuật là lời nói vô căn cứ, tuy rằng độc trùng trong bản rất nhiều, nhưng ai bảo bản lại ở vị trí sâu trong núi lớn chứ? Hắn mang theo rất nhiều nước thuốc đuổi độc trùng, phòng độc trùng mà cũng chẳng có tác dụng, trợ lý đi cùng vẫn bị độc trùng cắn đến mức phải đưa đi bệnh viện. Những người khác cũng không muốn làm nữa, dù lương cho gấp ba cũng không thèm. Điều kiện sinh hoạt của bản Khất La quá kém, vừa lạc hậu lại còn bần cùng, ngay cả đèn điện cũng không có. Nhưng Đỗ Vân Sinh cần phải quay một bộ phim tài liệu ở núi Khất La. Hắn là một đạo diễn có tên tuổi, đã lâu rồi chưa ra tác phẩm mới, cần một bộ điện ảnh có đề tài đặc biệt để bản thân lấy lại địa vị đạo diễn ở trong giới. Lần đi này tiêu hao lượng tài… Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh và cục bông nhỏ chung sống cùng nhau. Cục bông nhỏ hay bò khắp sàn trong căn phòng em bé đã được chuẩn bị đầy đủ. Nó còn lén lút bò ra khỏi phòng đến phòng khách thám hiểm, kết quả đụng vào cái bàn làm cốc nước rơi xuống, suýt thì đè lên mảnh thủy tinh.Đỗ Vân Sinh phát hiện, vội vàng chạy đến bế cục bông nhỏ lên. Ngày hôm sau hắn thuê người đến trải thảm và bọc lại hết những chỗ sắc nhọn như góc bàn.Trong mắt cục bông nhỏ đều là những điều mới lạ, kêu ‘đa’, ‘đa’ rồi bắt đầu thám hiểm trong phòng, cuối cùng bò đến ban công. Nhưng cửa sổ sát đất ở ban công đóng rất chặt, mà bên ngoài cửa sổ lại đầy hoa, cực kỳ xinh đẹp.Cục bông nhỏ thích hoa, thế là vỗ cửa sổ sát đất ‘đa đa’ đòi hoa.Đỗ Vân Sinh đi đến bế nó lên: “Bướng nè, không cho ra ban công.”Cục bông nhỏ cười khanh khách, ghé vào trong ngực Đỗ Vân Sinh, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh: “Đa đa?”Đỗ Vân Sinh: “Không phải đa đa, là pa pa. Gọi pa pa nào.”“Đa đa?”“Không phải, là pa pa.”“Đa pa?”“Pa – pa.”“Đa đa!”“… Kệ đi, cục bông ngốc.”Cục bông nhỏ phấn khích khua chân múa tay, ngay khi Đỗ Vân Sinh chuẩn bị bỏ cuộc bỗng nhiên hô lên: “Pa pa!”Đỗ Vân Sinh tức thì sung sướng cười đến không khép nổi miệng: “A Thanh, A Thanh, A Thanh —— Anh đến đây mau! Cục bông nhỏ biết gọi cha rồi nè!”Đằng Chỉ Thanh vừa quấn vòng bạc vào cổ tay vừa bước ra từ trong phòng ngủ: “Biết gọi cha?”Đỗ Vân Sinh nâng cục bông nhỏ đến trước mặt Đằng Chỉ Thanh: “Cục bông nhỏ, mau gọi pa pa nào.”Cục bông nhỏ ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: “Đa đa!”“Hả? Vừa nãy còn gọi pa pa mà, cục bông nhỏ, chẳng lẽ con biết nhận người? Chỉ gọi ta là pa pa?” Đỗ Vân Sinh hôn chụt lên cái má múp thịt của cục bông nhỏ, sau đó lại giục nó gọi pa pa.Cơ mà cục bông nhỏ chỉ cười khúc khích, không nói pa pa nữa.Đỗ Vân Sinh dạy thêm một thời gian, nhiệt tình mất dần bèn ngừng dạy, định chờ cục bông nhỏ lớn hơn rồi mới dạy nó nói.Cục bông nhỏ rất thích ầm ĩ, mỗi ngày Đỗ Vân Sinh chăm sóc nó đều hao mất hơn nửa sức lực.Hôm nay, hắn như thường lệ trông cục bông nhỏ. Đỗ Vân Sinh nhìn cục bông nhỏ đang nghiện chơi với chân nhỏ của mình, bất giác mí mắt sụp xuống, mơ mơ màng màng thiếp đi.Khi Đỗ Vân Sinh ngủ, cục bông nhỏ liền cười khúc khích, liên tục gọi ‘pa pa’.Đằng Chỉ Thanh đi ra, nhẹ nhàng bế Đỗ Vân Sinh về phòng, đắp chăn lên, kéo rèm cửa, rồi điều chỉnh nhiệt độ trong nhà để Đỗ Vân Sinh ngủ ngon hơn. Y ra khỏi phòng ngủ, xách cục bông nhỏ về phòng em bé, nói: “Đừng cứ trêu cha nhỏ của con.”Cục bông nhỏ mở to đôi mắt vô tội: “Đa?”Đằng Chỉ Thanh đắp cho cục bông nhỏ chiếc chăn vịt béo mà nó thích nhất, nhẹ giọng nói: “Cha nhỏ thích trẻ con. Con gọi cha nhỏ pa pa, cha nhỏ sẽ rất vui.”Cục bông nhỏ ôm chăn vịt béo vui vẻ cười khanh khách: “Đa. Đa.”Đằng Chỉ Thanh hạ thanh chắn giường em bé và kiểm tra nhiệt độ trong phòng rồi mới rời đi. Y ra ban công cắt tỉa hoa cỏ, sau đó thả cổ trùng ăn bụi trong nhà, cuối cùng gọi điện thoại đặt bữa tối.Giải quyết xong mọi việc, Đằng Chỉ Thanh về phòng ngủ ôm Đỗ Vân Sinh nghỉ ngơi.Bắt đầu từ hôm nay, Đỗ Vân Sinh mừng rỡ phát hiện cục bông nhỏ đã biết gọi “pa pa” rồi.Hết chương 22.
Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh và cục bông nhỏ chung sống cùng nhau. Cục bông nhỏ hay bò khắp sàn trong căn phòng em bé đã được chuẩn bị đầy đủ. Nó còn lén lút bò ra khỏi phòng đến phòng khách thám hiểm, kết quả đụng vào cái bàn làm cốc nước rơi xuống, suýt thì đè lên mảnh thủy tinh.
Đỗ Vân Sinh phát hiện, vội vàng chạy đến bế cục bông nhỏ lên. Ngày hôm sau hắn thuê người đến trải thảm và bọc lại hết những chỗ sắc nhọn như góc bàn.
Trong mắt cục bông nhỏ đều là những điều mới lạ, kêu ‘đa’, ‘đa’ rồi bắt đầu thám hiểm trong phòng, cuối cùng bò đến ban công. Nhưng cửa sổ sát đất ở ban công đóng rất chặt, mà bên ngoài cửa sổ lại đầy hoa, cực kỳ xinh đẹp.
Cục bông nhỏ thích hoa, thế là vỗ cửa sổ sát đất ‘đa đa’ đòi hoa.
Đỗ Vân Sinh đi đến bế nó lên: “Bướng nè, không cho ra ban công.”
Cục bông nhỏ cười khanh khách, ghé vào trong ngực Đỗ Vân Sinh, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh: “Đa đa?”
Đỗ Vân Sinh: “Không phải đa đa, là pa pa. Gọi pa pa nào.”
“Đa đa?”
“Không phải, là pa pa.”
“Đa pa?”
“Pa – pa.”
“Đa đa!”
“… Kệ đi, cục bông ngốc.”
Cục bông nhỏ phấn khích khua chân múa tay, ngay khi Đỗ Vân Sinh chuẩn bị bỏ cuộc bỗng nhiên hô lên: “Pa pa!”
Đỗ Vân Sinh tức thì sung sướng cười đến không khép nổi miệng: “A Thanh, A Thanh, A Thanh —— Anh đến đây mau! Cục bông nhỏ biết gọi cha rồi nè!”
Đằng Chỉ Thanh vừa quấn vòng bạc vào cổ tay vừa bước ra từ trong phòng ngủ: “Biết gọi cha?”
Đỗ Vân Sinh nâng cục bông nhỏ đến trước mặt Đằng Chỉ Thanh: “Cục bông nhỏ, mau gọi pa pa nào.”
Cục bông nhỏ ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: “Đa đa!”
“Hả? Vừa nãy còn gọi pa pa mà, cục bông nhỏ, chẳng lẽ con biết nhận người? Chỉ gọi ta là pa pa?” Đỗ Vân Sinh hôn chụt lên cái má múp thịt của cục bông nhỏ, sau đó lại giục nó gọi pa pa.
Cơ mà cục bông nhỏ chỉ cười khúc khích, không nói pa pa nữa.
Đỗ Vân Sinh dạy thêm một thời gian, nhiệt tình mất dần bèn ngừng dạy, định chờ cục bông nhỏ lớn hơn rồi mới dạy nó nói.
Cục bông nhỏ rất thích ầm ĩ, mỗi ngày Đỗ Vân Sinh chăm sóc nó đều hao mất hơn nửa sức lực.
Hôm nay, hắn như thường lệ trông cục bông nhỏ. Đỗ Vân Sinh nhìn cục bông nhỏ đang nghiện chơi với chân nhỏ của mình, bất giác mí mắt sụp xuống, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Khi Đỗ Vân Sinh ngủ, cục bông nhỏ liền cười khúc khích, liên tục gọi ‘pa pa’.
Đằng Chỉ Thanh đi ra, nhẹ nhàng bế Đỗ Vân Sinh về phòng, đắp chăn lên, kéo rèm cửa, rồi điều chỉnh nhiệt độ trong nhà để Đỗ Vân Sinh ngủ ngon hơn. Y ra khỏi phòng ngủ, xách cục bông nhỏ về phòng em bé, nói: “Đừng cứ trêu cha nhỏ của con.”
Cục bông nhỏ mở to đôi mắt vô tội: “Đa?”
Đằng Chỉ Thanh đắp cho cục bông nhỏ chiếc chăn vịt béo mà nó thích nhất, nhẹ giọng nói: “Cha nhỏ thích trẻ con. Con gọi cha nhỏ pa pa, cha nhỏ sẽ rất vui.”
Cục bông nhỏ ôm chăn vịt béo vui vẻ cười khanh khách: “Đa. Đa.”
Đằng Chỉ Thanh hạ thanh chắn giường em bé và kiểm tra nhiệt độ trong phòng rồi mới rời đi. Y ra ban công cắt tỉa hoa cỏ, sau đó thả cổ trùng ăn bụi trong nhà, cuối cùng gọi điện thoại đặt bữa tối.
Giải quyết xong mọi việc, Đằng Chỉ Thanh về phòng ngủ ôm Đỗ Vân Sinh nghỉ ngơi.
Bắt đầu từ hôm nay, Đỗ Vân Sinh mừng rỡ phát hiện cục bông nhỏ đã biết gọi “pa pa” rồi.
Hết chương 22.
Trêu Chọc - Mộc Hề NươngTác giả: Mộc Hề NươngTruyện Đam MỹĐỗ Vân Sinh lại mơ thấy hai tháng khi mình ở trong bản Khất La kia. Bản Khất La nằm trong một vùng núi lớn xa xôi, nơi đó một nhánh tộc người Miêu thần bí đời đời cư ngụ, nghe đâu dân bản bất kể già trẻ gái trai đều am hiểu cổ thuật. Ngay từ đầu Đỗ Vân Sinh vẫn cho rằng cổ thuật là lời nói vô căn cứ, tuy rằng độc trùng trong bản rất nhiều, nhưng ai bảo bản lại ở vị trí sâu trong núi lớn chứ? Hắn mang theo rất nhiều nước thuốc đuổi độc trùng, phòng độc trùng mà cũng chẳng có tác dụng, trợ lý đi cùng vẫn bị độc trùng cắn đến mức phải đưa đi bệnh viện. Những người khác cũng không muốn làm nữa, dù lương cho gấp ba cũng không thèm. Điều kiện sinh hoạt của bản Khất La quá kém, vừa lạc hậu lại còn bần cùng, ngay cả đèn điện cũng không có. Nhưng Đỗ Vân Sinh cần phải quay một bộ phim tài liệu ở núi Khất La. Hắn là một đạo diễn có tên tuổi, đã lâu rồi chưa ra tác phẩm mới, cần một bộ điện ảnh có đề tài đặc biệt để bản thân lấy lại địa vị đạo diễn ở trong giới. Lần đi này tiêu hao lượng tài… Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh và cục bông nhỏ chung sống cùng nhau. Cục bông nhỏ hay bò khắp sàn trong căn phòng em bé đã được chuẩn bị đầy đủ. Nó còn lén lút bò ra khỏi phòng đến phòng khách thám hiểm, kết quả đụng vào cái bàn làm cốc nước rơi xuống, suýt thì đè lên mảnh thủy tinh.Đỗ Vân Sinh phát hiện, vội vàng chạy đến bế cục bông nhỏ lên. Ngày hôm sau hắn thuê người đến trải thảm và bọc lại hết những chỗ sắc nhọn như góc bàn.Trong mắt cục bông nhỏ đều là những điều mới lạ, kêu ‘đa’, ‘đa’ rồi bắt đầu thám hiểm trong phòng, cuối cùng bò đến ban công. Nhưng cửa sổ sát đất ở ban công đóng rất chặt, mà bên ngoài cửa sổ lại đầy hoa, cực kỳ xinh đẹp.Cục bông nhỏ thích hoa, thế là vỗ cửa sổ sát đất ‘đa đa’ đòi hoa.Đỗ Vân Sinh đi đến bế nó lên: “Bướng nè, không cho ra ban công.”Cục bông nhỏ cười khanh khách, ghé vào trong ngực Đỗ Vân Sinh, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Đỗ Vân Sinh: “Đa đa?”Đỗ Vân Sinh: “Không phải đa đa, là pa pa. Gọi pa pa nào.”“Đa đa?”“Không phải, là pa pa.”“Đa pa?”“Pa – pa.”“Đa đa!”“… Kệ đi, cục bông ngốc.”Cục bông nhỏ phấn khích khua chân múa tay, ngay khi Đỗ Vân Sinh chuẩn bị bỏ cuộc bỗng nhiên hô lên: “Pa pa!”Đỗ Vân Sinh tức thì sung sướng cười đến không khép nổi miệng: “A Thanh, A Thanh, A Thanh —— Anh đến đây mau! Cục bông nhỏ biết gọi cha rồi nè!”Đằng Chỉ Thanh vừa quấn vòng bạc vào cổ tay vừa bước ra từ trong phòng ngủ: “Biết gọi cha?”Đỗ Vân Sinh nâng cục bông nhỏ đến trước mặt Đằng Chỉ Thanh: “Cục bông nhỏ, mau gọi pa pa nào.”Cục bông nhỏ ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: “Đa đa!”“Hả? Vừa nãy còn gọi pa pa mà, cục bông nhỏ, chẳng lẽ con biết nhận người? Chỉ gọi ta là pa pa?” Đỗ Vân Sinh hôn chụt lên cái má múp thịt của cục bông nhỏ, sau đó lại giục nó gọi pa pa.Cơ mà cục bông nhỏ chỉ cười khúc khích, không nói pa pa nữa.Đỗ Vân Sinh dạy thêm một thời gian, nhiệt tình mất dần bèn ngừng dạy, định chờ cục bông nhỏ lớn hơn rồi mới dạy nó nói.Cục bông nhỏ rất thích ầm ĩ, mỗi ngày Đỗ Vân Sinh chăm sóc nó đều hao mất hơn nửa sức lực.Hôm nay, hắn như thường lệ trông cục bông nhỏ. Đỗ Vân Sinh nhìn cục bông nhỏ đang nghiện chơi với chân nhỏ của mình, bất giác mí mắt sụp xuống, mơ mơ màng màng thiếp đi.Khi Đỗ Vân Sinh ngủ, cục bông nhỏ liền cười khúc khích, liên tục gọi ‘pa pa’.Đằng Chỉ Thanh đi ra, nhẹ nhàng bế Đỗ Vân Sinh về phòng, đắp chăn lên, kéo rèm cửa, rồi điều chỉnh nhiệt độ trong nhà để Đỗ Vân Sinh ngủ ngon hơn. Y ra khỏi phòng ngủ, xách cục bông nhỏ về phòng em bé, nói: “Đừng cứ trêu cha nhỏ của con.”Cục bông nhỏ mở to đôi mắt vô tội: “Đa?”Đằng Chỉ Thanh đắp cho cục bông nhỏ chiếc chăn vịt béo mà nó thích nhất, nhẹ giọng nói: “Cha nhỏ thích trẻ con. Con gọi cha nhỏ pa pa, cha nhỏ sẽ rất vui.”Cục bông nhỏ ôm chăn vịt béo vui vẻ cười khanh khách: “Đa. Đa.”Đằng Chỉ Thanh hạ thanh chắn giường em bé và kiểm tra nhiệt độ trong phòng rồi mới rời đi. Y ra ban công cắt tỉa hoa cỏ, sau đó thả cổ trùng ăn bụi trong nhà, cuối cùng gọi điện thoại đặt bữa tối.Giải quyết xong mọi việc, Đằng Chỉ Thanh về phòng ngủ ôm Đỗ Vân Sinh nghỉ ngơi.Bắt đầu từ hôm nay, Đỗ Vân Sinh mừng rỡ phát hiện cục bông nhỏ đã biết gọi “pa pa” rồi.Hết chương 22.