Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Y nhìn con bạo long kia đã ba ngày ba đêm, không dám thả lỏng cho dù là một giây.
Mộc Hề Nương, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên Không
Long Đầu Sơn là một địa phương nhỏ tìm không ra trên bản đồ. Đại Long Thôn là một thôn nhỏ nhân khẩu không quá một ngàn dưới chân Long Đầu Sơn.
Thập niên 1990 đầu xuân, năm mới vừa qua đi, không khí náo nhiệt khắp phố phường bên trong.
Ánh nắng chói chang chiếu vào, mầm xuân, sức sống bừng bừng.
Trên đường phố, một nhóm người giẫm lên giấy đỏ đốt pháo, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ và kỳ vọng vẻ đẹp trong tương lai.
Edit: Gin’s
“Hà Viễn, tôi chỉ hận không thể giết em thôi”.
Mưa to gió lớn làm gãy cỏ hoa, sấm chớp như một con rắn nhảy nhót dạo chơi giữa những tầng mây dày nặng, đột nhiên nổ vang chấn động cả đất trời khiến người giật thột.
Làm ác bá số một ở thảo nguyên châu Phi, chân ngắn nhỏ, đầu đinh, nhuộm tóc bạc, vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, mỗi ngày của anh Hoan không phải là chiến đấu trên chiến trường thì là đang trên đường chạy tới chiến trường.
Edit: Tiểu Hách
Chồng của tôi, anh ta đã thay lòng.
Đó là trải qua ba tháng thăm dò, không ngừng cân nhắc, nhiều lần phủ định và thiết lập lặp đi lặp lại rút ra được kết luận.
Chồng của tôi là đàn ông.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong căn phòng rộng rãi mà lạnh lẽo. Ngoài cửa sổ đổ mưa to, nơi này là tầng thứ hai mươi tám, một người đứng bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn neon lấp lánh bên ngoài.
Đủ mọi màu sắc, xa hoa mà đồi trụy, nhưng lại hấp dẫn mọi người mê say trầm luân vào nó.
Sáng thứ hai Phương Quả nhận được một phong thư do lớp trưởng lớp cấp ba gửi tới, là thư mời tham dự tang lễ.
Người mất là Vệ Duy.
Phương Quả ngẫm nghĩ tận mười mấy phút mới nhớ ra Vệ Duy là ai.
Vệ Duy là bạn học thời cấp ba của Phương Quả, cũng là hoa khôi lớp cậu.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.