‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng…
Chương 200: Chương 200
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông MônTác giả: Chấp Thủ Yên HỏaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp ‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng… Không chờ chúng kịp phản đối, Phượng Khê đã cất cao giọng, nói: “Sứ giả của Nhân tộc tới trao đổi chuyện quan trọng, mời các vị ra gặp mặt.”Mấy người Giang Tịch: “…”Sứ giả của Nhân tộc?Trao đổi chuyện quan trọng?Nàng giỏi nhập vai thật đấy!Chỉ chốc lát sau, hơn hai mươi mấy con yêu thú Nguyên Anh lục tục đi xuyên qua làn sương.Mấy người Giang Tịch không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy.Không cần đến hai mươi mấy con, chỉ cần hai con thôi là đã đủ lấy mạng họ rồi.Tuy trong đợt thí luyện cờ Càn Khôn, họ từng đối đầu với Thiên Nguyên Thần Mộc sở hữu tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng đó là yêu thực trận pháp, mà giữa yêu thực trận pháp và yêu thú thật sự có sự chênh lệch cực lớn.Huống chi nơi này không chỉ có mỗi yêu thú Nguyên Anh sơ kỳ, mà còn có cả yêu thú Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí có ba con đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.Tu vi giữa hai bên chênh lệch lớn đến độ mọi người nản lòng thoái chí, chẳng hề có ý định phản kháng.Phượng Khê chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nàng chắp tay vái chào bầy yêu thú Nguyên Anh: “Các vị, ta xin tự giới thiệu, ta là Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - tấm gương của Nhân tộc - ánh sáng của chính đạo.”“Cuộc đàm đạo hôm nay do ta toàn quyền phụ trách, không biết trong số các vị, ai là thủ lĩnh?”Mấy người Giang Tịch chẳng còn tâm trạng đâu mà châm chọc chuyện Phượng Khê tự dán vàng lên mặt mình nữa, trái tim họ đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi.Một con Vượn Tay Dài có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cất giọng the thé: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta là được.”Hổ Mắt Đỏ đứng cạnh nghe vậy thì cười lạnh: “Nói với ngươi? Ngươi là cái thá gì? Ta mới là thủ lĩnh của nơi này!”Con Tê Tê Một Sừng rít lên: “Ta mới là vua của khu rừng này! Chỉ bằng các ngươi mà đòi tranh giành với ta ư?”Ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ bất đồng ý kiến, lập tức cãi cọ ầm ĩ.Chúng biết nói tiếng người, nên những lời này, mấy người Giang Tịch đều nghe rõ ràng.Mọi người: “…”Chỉ cần một câu nói đã có thể khơi dậy cuộc nội chiến giữa chúng!Quả không hổ là tiểu sư muội!Sau đó, họ nghe Phượng Khê cất giọng áy náy: “Ba vị, đừng ồn ào nữa, đều do ta dùng từ không đúng, chúng ta vẫn nên nói vào chuyện chính thì hơn.”Nghe vậy, một hổ, một vượn, một tê tê đồng thời quay đầu nhìn Phượng Khê.Hổ Mắt Đỏ ồm ồm hỏi: “Chuyện gì? Đừng bảo là muốn bọn ta giúp các ngươi thoát khỏi đây đấy nhé? Mơ đi! Bọn ta không chủ động tấn công các ngươi đã là nể mặt tu sĩ Nhân tộc lắm rồi đấy.”Lời nó nói là sự thật.Yêu thú Nguyên Anh có linh trí cực cao.Chúng biết suy xét lợi và hại.Tuy chúng có thể dễ dàng nuốt chửng mấy tên Nhân tộc này, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc kết thù với Nhân tộc. Bởi mấy tên này đều là đệ tử thân truyền.Đến lúc đó, dẫu có sương mù phòng ngự, Nhân tộc cũng sẽ dùng mọi cách hủy hoại rừng Sương Mù này để g.i.ế.t c.h.ế.t chúng.Vì thế, chúng sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch này.Phượng Khê lắc đầu: “Rời khỏi đây chỉ là chuyện nhỏ, tuy tạm thời bọn ta vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng cũng không đến mức cùng đường bí lối. Nếu thật sự không nghĩ ra cách nào, bọn ta còn có thể dùng linh bảo truyền tống để rời đi.”Mấy người Giang Tịch: “…”Linh bảo truyền tống ở đâu?Phượng Khê nói tiếp: “Chuyện ta muốn nói quan trọng hơn chuyện này nhiều, có liên quan đến sự tồn vong của các ngươi.”“Các ngươi đều nhìn thấy tia lôi kiếp kia đúng không? Đó chỉ mới là bắt đầu thôi, tiếp theo đây các ngươi còn phải nghênh đón thêm một đợt lôi kiếp nữa. Dù tu vi của các ngươi đã đạt đến kỳ Nguyên Anh, thì có thể chịu được mấy tia lôi kiếp cơ chứ?”Tê Tê Một Sừng bĩu môi: “Ngươi đừng nói linh tinh, rõ ràng tia lôi kiếp kia đánh vào khu vực bên trong, có liên quan gì đến bọn ta đâu?”Phượng Khê cười khẽ: “Bởi ta đã dẫn dụ tia lôi kiếp vào trong cờ Càn Khôn, cứu các ngươi một mạng, coi như quà gặp mặt cho các ngươi.”Dứt lời, Phượng Khê lấy cờ Càn Khôn ra.Cờ Càn Khôn cũng dốc sức thể hiện bản thân, tuy thiếu sức mạnh, nhưng nó có thể bù đắp bằng kỹ thuật diễn.Cờ Càn Khôn đột nhiên biến lớn, màn sáng chiếu giữa không trung, trông rất có lực uy *****.Bầy yêu thú Nguyên Anh lập tức tin tưởng vài phần.Tê Tê Một Sừng cất giọng khó hiểu, hỏi: “Vì sao lôi kiếp lại muốn đánh bọn ta?”Phượng Khê cười khẽ: “Chuyện này còn cần hỏi ư? Rốt cuộc chuyện sương mù trong khu vực trung tâm là như thế nào, tự các ngươi hiểu rõ mà.”Nói đến đây, Phượng Khê không nói tiếp nữa.Nàng lẳng lặng quan sát sự thay đổi biểu cảm của bầy yêu thú Nguyên Anh, nhất là ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ.Thấy vẻ kinh ngạc và hoảng hốt trên mặt chúng, nàng thở phào nhẹ nhõm.“Đại năng của Nhân tộc bọn ta đã bói ra kiếp nạn này, nên mới sai bọn ta tới cảnh báo các ngươi. Chẳng qua không ngờ vừa tới đã chạm mặt đợt lôi kiếp *****ên, nên ta bèn giúp các ngươi giải quyết lôi kiếp. Có tin hay không thì tùy các ngươi. Nếu không còn chuyện gì khác, vậy bọn ta đi trước nhé.”Vượn Tay Dài cất tiếng gọi nàng lại: “Chờ đã! Ta nghe một hồi lâu mà vẫn chưa hiểu, rốt cuộc vì sao Nhân tộc các ngươi lại muốn giúp bọn ta?”Phượng Khê thở dài: “Bởi bọn ta sợ bị vạ lây. Nếu các ngươi c.h.ế.t, sợ rằng kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là Nhân tộc của bọn ta. Vì thế bọn ta cần các ngươi xông pha phía trước.”“Ngại quá, Nhân tộc bọn ta âm hiểm, xảo trá, không biết xấu hổ như thế đấy.”Vượn Tay Dài: “…”Mấy người Giang Tịch: “…”Chẳng qua, Phượng Khê nói vậy lại khiến đám yêu thú Nguyên Anh cảm thấy rất đáng tin.Bởi trong mắt chúng, Nhân tộc luôn không có lợi thì không dậy sớm, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ giúp đỡ chúng.“Vậy Nhân tộc các ngươi có ý gì?”Phượng Khê chậm rãi nói: “Đương nhiên bọn ta muốn giúp các ngươi, nhưng hiểu biết của bọn ta về sương mù và khu vực trung tâm có hạn. Vì thế, các ngươi cần phải kể rõ mọi chuyện cho bọn ta biết.”
Không chờ chúng kịp phản đối, Phượng Khê đã cất cao giọng, nói: “Sứ giả của Nhân tộc tới trao đổi chuyện quan trọng, mời các vị ra gặp mặt.”
Mấy người Giang Tịch: “…”
Sứ giả của Nhân tộc?
Trao đổi chuyện quan trọng?
Nàng giỏi nhập vai thật đấy!
Chỉ chốc lát sau, hơn hai mươi mấy con yêu thú Nguyên Anh lục tục đi xuyên qua làn sương.
Mấy người Giang Tịch không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy.
Không cần đến hai mươi mấy con, chỉ cần hai con thôi là đã đủ lấy mạng họ rồi.
Tuy trong đợt thí luyện cờ Càn Khôn, họ từng đối đầu với Thiên Nguyên Thần Mộc sở hữu tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng đó là yêu thực trận pháp, mà giữa yêu thực trận pháp và yêu thú thật sự có sự chênh lệch cực lớn.
Huống chi nơi này không chỉ có mỗi yêu thú Nguyên Anh sơ kỳ, mà còn có cả yêu thú Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí có ba con đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Tu vi giữa hai bên chênh lệch lớn đến độ mọi người nản lòng thoái chí, chẳng hề có ý định phản kháng.
Phượng Khê chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nàng chắp tay vái chào bầy yêu thú Nguyên Anh: “Các vị, ta xin tự giới thiệu, ta là Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - tấm gương của Nhân tộc - ánh sáng của chính đạo.”
“Cuộc đàm đạo hôm nay do ta toàn quyền phụ trách, không biết trong số các vị, ai là thủ lĩnh?”
Mấy người Giang Tịch chẳng còn tâm trạng đâu mà châm chọc chuyện Phượng Khê tự dán vàng lên mặt mình nữa, trái tim họ đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi.
Một con Vượn Tay Dài có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cất giọng the thé: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta là được.”
Hổ Mắt Đỏ đứng cạnh nghe vậy thì cười lạnh: “Nói với ngươi? Ngươi là cái thá gì? Ta mới là thủ lĩnh của nơi này!”
Con Tê Tê Một Sừng rít lên: “Ta mới là vua của khu rừng này! Chỉ bằng các ngươi mà đòi tranh giành với ta ư?”
Ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ bất đồng ý kiến, lập tức cãi cọ ầm ĩ.
Chúng biết nói tiếng người, nên những lời này, mấy người Giang Tịch đều nghe rõ ràng.
Mọi người: “…”
Chỉ cần một câu nói đã có thể khơi dậy cuộc nội chiến giữa chúng!
Quả không hổ là tiểu sư muội!
Sau đó, họ nghe Phượng Khê cất giọng áy náy: “Ba vị, đừng ồn ào nữa, đều do ta dùng từ không đúng, chúng ta vẫn nên nói vào chuyện chính thì hơn.”
Nghe vậy, một hổ, một vượn, một tê tê đồng thời quay đầu nhìn Phượng Khê.
Hổ Mắt Đỏ ồm ồm hỏi: “Chuyện gì? Đừng bảo là muốn bọn ta giúp các ngươi thoát khỏi đây đấy nhé? Mơ đi! Bọn ta không chủ động tấn công các ngươi đã là nể mặt tu sĩ Nhân tộc lắm rồi đấy.”
Lời nó nói là sự thật.
Yêu thú Nguyên Anh có linh trí cực cao.
Chúng biết suy xét lợi và hại.
Tuy chúng có thể dễ dàng nuốt chửng mấy tên Nhân tộc này, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc kết thù với Nhân tộc.
Bởi mấy tên này đều là đệ tử thân truyền.
Đến lúc đó, dẫu có sương mù phòng ngự, Nhân tộc cũng sẽ dùng mọi cách hủy hoại rừng Sương Mù này để g.i.ế.t c.h.ế.t chúng.
Vì thế, chúng sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch này.
Phượng Khê lắc đầu: “Rời khỏi đây chỉ là chuyện nhỏ, tuy tạm thời bọn ta vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng cũng không đến mức cùng đường bí lối. Nếu thật sự không nghĩ ra cách nào, bọn ta còn có thể dùng linh bảo truyền tống để rời đi.”
Mấy người Giang Tịch: “…”
Linh bảo truyền tống ở đâu?
Phượng Khê nói tiếp: “Chuyện ta muốn nói quan trọng hơn chuyện này nhiều, có liên quan đến sự tồn vong của các ngươi.”
“Các ngươi đều nhìn thấy tia lôi kiếp kia đúng không? Đó chỉ mới là bắt đầu thôi, tiếp theo đây các ngươi còn phải nghênh đón thêm một đợt lôi kiếp nữa. Dù tu vi của các ngươi đã đạt đến kỳ Nguyên Anh, thì có thể chịu được mấy tia lôi kiếp cơ chứ?”
Tê Tê Một Sừng bĩu môi: “Ngươi đừng nói linh tinh, rõ ràng tia lôi kiếp kia đánh vào khu vực bên trong, có liên quan gì đến bọn ta đâu?”
Phượng Khê cười khẽ: “Bởi ta đã dẫn dụ tia lôi kiếp vào trong cờ Càn Khôn, cứu các ngươi một mạng, coi như quà gặp mặt cho các ngươi.”
Dứt lời, Phượng Khê lấy cờ Càn Khôn ra.
Cờ Càn Khôn cũng dốc sức thể hiện bản thân, tuy thiếu sức mạnh, nhưng nó có thể bù đắp bằng kỹ thuật diễn.
Cờ Càn Khôn đột nhiên biến lớn, màn sáng chiếu giữa không trung, trông rất có lực uy *****.
Bầy yêu thú Nguyên Anh lập tức tin tưởng vài phần.
Tê Tê Một Sừng cất giọng khó hiểu, hỏi: “Vì sao lôi kiếp lại muốn đánh bọn ta?”
Phượng Khê cười khẽ: “Chuyện này còn cần hỏi ư? Rốt cuộc chuyện sương mù trong khu vực trung tâm là như thế nào, tự các ngươi hiểu rõ mà.”
Nói đến đây, Phượng Khê không nói tiếp nữa.
Nàng lẳng lặng quan sát sự thay đổi biểu cảm của bầy yêu thú Nguyên Anh, nhất là ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ.
Thấy vẻ kinh ngạc và hoảng hốt trên mặt chúng, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Đại năng của Nhân tộc bọn ta đã bói ra kiếp nạn này, nên mới sai bọn ta tới cảnh báo các ngươi. Chẳng qua không ngờ vừa tới đã chạm mặt đợt lôi kiếp *****ên, nên ta bèn giúp các ngươi giải quyết lôi kiếp. Có tin hay không thì tùy các ngươi. Nếu không còn chuyện gì khác, vậy bọn ta đi trước nhé.”
Vượn Tay Dài cất tiếng gọi nàng lại: “Chờ đã! Ta nghe một hồi lâu mà vẫn chưa hiểu, rốt cuộc vì sao Nhân tộc các ngươi lại muốn giúp bọn ta?”
Phượng Khê thở dài: “Bởi bọn ta sợ bị vạ lây. Nếu các ngươi c.h.ế.t, sợ rằng kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là Nhân tộc của bọn ta. Vì thế bọn ta cần các ngươi xông pha phía trước.”
“Ngại quá, Nhân tộc bọn ta âm hiểm, xảo trá, không biết xấu hổ như thế đấy.”
Vượn Tay Dài: “…”
Mấy người Giang Tịch: “…”
Chẳng qua, Phượng Khê nói vậy lại khiến đám yêu thú Nguyên Anh cảm thấy rất đáng tin.
Bởi trong mắt chúng, Nhân tộc luôn không có lợi thì không dậy sớm, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ giúp đỡ chúng.
“Vậy Nhân tộc các ngươi có ý gì?”
Phượng Khê chậm rãi nói: “Đương nhiên bọn ta muốn giúp các ngươi, nhưng hiểu biết của bọn ta về sương mù và khu vực trung tâm có hạn. Vì thế, các ngươi cần phải kể rõ mọi chuyện cho bọn ta biết.”
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông MônTác giả: Chấp Thủ Yên HỏaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp ‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng… Không chờ chúng kịp phản đối, Phượng Khê đã cất cao giọng, nói: “Sứ giả của Nhân tộc tới trao đổi chuyện quan trọng, mời các vị ra gặp mặt.”Mấy người Giang Tịch: “…”Sứ giả của Nhân tộc?Trao đổi chuyện quan trọng?Nàng giỏi nhập vai thật đấy!Chỉ chốc lát sau, hơn hai mươi mấy con yêu thú Nguyên Anh lục tục đi xuyên qua làn sương.Mấy người Giang Tịch không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy.Không cần đến hai mươi mấy con, chỉ cần hai con thôi là đã đủ lấy mạng họ rồi.Tuy trong đợt thí luyện cờ Càn Khôn, họ từng đối đầu với Thiên Nguyên Thần Mộc sở hữu tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng đó là yêu thực trận pháp, mà giữa yêu thực trận pháp và yêu thú thật sự có sự chênh lệch cực lớn.Huống chi nơi này không chỉ có mỗi yêu thú Nguyên Anh sơ kỳ, mà còn có cả yêu thú Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí có ba con đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.Tu vi giữa hai bên chênh lệch lớn đến độ mọi người nản lòng thoái chí, chẳng hề có ý định phản kháng.Phượng Khê chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nàng chắp tay vái chào bầy yêu thú Nguyên Anh: “Các vị, ta xin tự giới thiệu, ta là Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - tấm gương của Nhân tộc - ánh sáng của chính đạo.”“Cuộc đàm đạo hôm nay do ta toàn quyền phụ trách, không biết trong số các vị, ai là thủ lĩnh?”Mấy người Giang Tịch chẳng còn tâm trạng đâu mà châm chọc chuyện Phượng Khê tự dán vàng lên mặt mình nữa, trái tim họ đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi.Một con Vượn Tay Dài có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cất giọng the thé: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta là được.”Hổ Mắt Đỏ đứng cạnh nghe vậy thì cười lạnh: “Nói với ngươi? Ngươi là cái thá gì? Ta mới là thủ lĩnh của nơi này!”Con Tê Tê Một Sừng rít lên: “Ta mới là vua của khu rừng này! Chỉ bằng các ngươi mà đòi tranh giành với ta ư?”Ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ bất đồng ý kiến, lập tức cãi cọ ầm ĩ.Chúng biết nói tiếng người, nên những lời này, mấy người Giang Tịch đều nghe rõ ràng.Mọi người: “…”Chỉ cần một câu nói đã có thể khơi dậy cuộc nội chiến giữa chúng!Quả không hổ là tiểu sư muội!Sau đó, họ nghe Phượng Khê cất giọng áy náy: “Ba vị, đừng ồn ào nữa, đều do ta dùng từ không đúng, chúng ta vẫn nên nói vào chuyện chính thì hơn.”Nghe vậy, một hổ, một vượn, một tê tê đồng thời quay đầu nhìn Phượng Khê.Hổ Mắt Đỏ ồm ồm hỏi: “Chuyện gì? Đừng bảo là muốn bọn ta giúp các ngươi thoát khỏi đây đấy nhé? Mơ đi! Bọn ta không chủ động tấn công các ngươi đã là nể mặt tu sĩ Nhân tộc lắm rồi đấy.”Lời nó nói là sự thật.Yêu thú Nguyên Anh có linh trí cực cao.Chúng biết suy xét lợi và hại.Tuy chúng có thể dễ dàng nuốt chửng mấy tên Nhân tộc này, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc kết thù với Nhân tộc. Bởi mấy tên này đều là đệ tử thân truyền.Đến lúc đó, dẫu có sương mù phòng ngự, Nhân tộc cũng sẽ dùng mọi cách hủy hoại rừng Sương Mù này để g.i.ế.t c.h.ế.t chúng.Vì thế, chúng sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch này.Phượng Khê lắc đầu: “Rời khỏi đây chỉ là chuyện nhỏ, tuy tạm thời bọn ta vẫn chưa nghĩ ra cách, nhưng cũng không đến mức cùng đường bí lối. Nếu thật sự không nghĩ ra cách nào, bọn ta còn có thể dùng linh bảo truyền tống để rời đi.”Mấy người Giang Tịch: “…”Linh bảo truyền tống ở đâu?Phượng Khê nói tiếp: “Chuyện ta muốn nói quan trọng hơn chuyện này nhiều, có liên quan đến sự tồn vong của các ngươi.”“Các ngươi đều nhìn thấy tia lôi kiếp kia đúng không? Đó chỉ mới là bắt đầu thôi, tiếp theo đây các ngươi còn phải nghênh đón thêm một đợt lôi kiếp nữa. Dù tu vi của các ngươi đã đạt đến kỳ Nguyên Anh, thì có thể chịu được mấy tia lôi kiếp cơ chứ?”Tê Tê Một Sừng bĩu môi: “Ngươi đừng nói linh tinh, rõ ràng tia lôi kiếp kia đánh vào khu vực bên trong, có liên quan gì đến bọn ta đâu?”Phượng Khê cười khẽ: “Bởi ta đã dẫn dụ tia lôi kiếp vào trong cờ Càn Khôn, cứu các ngươi một mạng, coi như quà gặp mặt cho các ngươi.”Dứt lời, Phượng Khê lấy cờ Càn Khôn ra.Cờ Càn Khôn cũng dốc sức thể hiện bản thân, tuy thiếu sức mạnh, nhưng nó có thể bù đắp bằng kỹ thuật diễn.Cờ Càn Khôn đột nhiên biến lớn, màn sáng chiếu giữa không trung, trông rất có lực uy *****.Bầy yêu thú Nguyên Anh lập tức tin tưởng vài phần.Tê Tê Một Sừng cất giọng khó hiểu, hỏi: “Vì sao lôi kiếp lại muốn đánh bọn ta?”Phượng Khê cười khẽ: “Chuyện này còn cần hỏi ư? Rốt cuộc chuyện sương mù trong khu vực trung tâm là như thế nào, tự các ngươi hiểu rõ mà.”Nói đến đây, Phượng Khê không nói tiếp nữa.Nàng lẳng lặng quan sát sự thay đổi biểu cảm của bầy yêu thú Nguyên Anh, nhất là ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ.Thấy vẻ kinh ngạc và hoảng hốt trên mặt chúng, nàng thở phào nhẹ nhõm.“Đại năng của Nhân tộc bọn ta đã bói ra kiếp nạn này, nên mới sai bọn ta tới cảnh báo các ngươi. Chẳng qua không ngờ vừa tới đã chạm mặt đợt lôi kiếp *****ên, nên ta bèn giúp các ngươi giải quyết lôi kiếp. Có tin hay không thì tùy các ngươi. Nếu không còn chuyện gì khác, vậy bọn ta đi trước nhé.”Vượn Tay Dài cất tiếng gọi nàng lại: “Chờ đã! Ta nghe một hồi lâu mà vẫn chưa hiểu, rốt cuộc vì sao Nhân tộc các ngươi lại muốn giúp bọn ta?”Phượng Khê thở dài: “Bởi bọn ta sợ bị vạ lây. Nếu các ngươi c.h.ế.t, sợ rằng kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là Nhân tộc của bọn ta. Vì thế bọn ta cần các ngươi xông pha phía trước.”“Ngại quá, Nhân tộc bọn ta âm hiểm, xảo trá, không biết xấu hổ như thế đấy.”Vượn Tay Dài: “…”Mấy người Giang Tịch: “…”Chẳng qua, Phượng Khê nói vậy lại khiến đám yêu thú Nguyên Anh cảm thấy rất đáng tin.Bởi trong mắt chúng, Nhân tộc luôn không có lợi thì không dậy sớm, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ giúp đỡ chúng.“Vậy Nhân tộc các ngươi có ý gì?”Phượng Khê chậm rãi nói: “Đương nhiên bọn ta muốn giúp các ngươi, nhưng hiểu biết của bọn ta về sương mù và khu vực trung tâm có hạn. Vì thế, các ngươi cần phải kể rõ mọi chuyện cho bọn ta biết.”