Hậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong…

Chương 11

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Đêm đó, giáo chủ không nhận được câu trả lời, chẳng biết tại sao trong lòng y lại có điểm không thoải mái.Điểm không thoải mái nho nhỏ ấy chắn trong lòng y không chịu tan đi, hơn nữa càng lúc càng có xu thế lớn hơn.Một ngày khi Tiêu Bạch ra ngoài hái thuốc, một đám người không biết từ đâu tới tìm lên trên núi.Bọn họ vừa thấy giáo chủ liền kích động, quỳ một gối xuống, bắt lấy vạt áo thẳng của giáo chủ hô lớn: "Giáo chủ, cuối cùng thì thuộc hạ cũng tìm được ngài rồi!!"Cuộc nói chuyện qua cả giờ ngọ khiến giáo chủ biết rõ ràng sự tình của mình.Nếu không phải đang lừa người, thì y chính là giáo chủ Thương Nguyệt giáo, vì luyện công sắp đến thời điểm mấu chốt bị một vị hữu tôn trong giáo có ý đồ mưu phản làm hại, lúc này mới rơi vào hoàn cảnh bất trắc.Những người này hi vọng giáo chủ mau chóng trở về, để "Quái y Phong Vu" chữa trị dưỡng thương giúp y, rồi thanh trừ tên phản tặc kia.Nên làm như vậy.Bản thân giáo chủ cũng cảm thấy những người này có chút  quen thuộc.Nhưng..."Ta phải chờ một người trở về rồi mới quyết định được.""Người nào?""Người ta thích."Đám thuộc hạ vạn phần khiếp sợ!!Nhưng ngoài dự đoán, đến tối Tiêu Bạch vẫn chưa trở về.Ánh trăng hiu quạnh, gió lạnh lan tràn.Giáo chủ rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, liền phân phó cho thuộc hạ một chút, rồi đi tìm người.Bọn thuộc hạ tất nhiên sẽ giúp đỡ giáo chủ, cũng phân nhau ra tìm.

Đêm đó, giáo chủ không nhận được câu trả lời, chẳng biết tại sao trong lòng y lại có điểm không thoải mái.

Điểm không thoải mái nho nhỏ ấy chắn trong lòng y không chịu tan đi, hơn nữa càng lúc càng có xu thế lớn hơn.

Một ngày khi Tiêu Bạch ra ngoài hái thuốc, một đám người không biết từ đâu tới tìm lên trên núi.

Bọn họ vừa thấy giáo chủ liền kích động, quỳ một gối xuống, bắt lấy vạt áo thẳng của giáo chủ hô lớn: "Giáo chủ, cuối cùng thì thuộc hạ cũng tìm được ngài rồi!!"

Cuộc nói chuyện qua cả giờ ngọ khiến giáo chủ biết rõ ràng sự tình của mình.

Nếu không phải đang lừa người, thì y chính là giáo chủ Thương Nguyệt giáo, vì luyện công sắp đến thời điểm mấu chốt bị một vị hữu tôn trong giáo có ý đồ mưu phản làm hại, lúc này mới rơi vào hoàn cảnh bất trắc.

Những người này hi vọng giáo chủ mau chóng trở về, để "Quái y Phong Vu" chữa trị dưỡng thương giúp y, rồi thanh trừ tên phản tặc kia.

Nên làm như vậy.

Bản thân giáo chủ cũng cảm thấy những người này có chút  quen thuộc.

Nhưng...

"Ta phải chờ một người trở về rồi mới quyết định được."

"Người nào?"

"Người ta thích."

Đám thuộc hạ vạn phần khiếp sợ!!

Nhưng ngoài dự đoán, đến tối Tiêu Bạch vẫn chưa trở về.

Ánh trăng hiu quạnh, gió lạnh lan tràn.

Giáo chủ rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, liền phân phó cho thuộc hạ một chút, rồi đi tìm người.

Bọn thuộc hạ tất nhiên sẽ giúp đỡ giáo chủ, cũng phân nhau ra tìm.

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Đêm đó, giáo chủ không nhận được câu trả lời, chẳng biết tại sao trong lòng y lại có điểm không thoải mái.Điểm không thoải mái nho nhỏ ấy chắn trong lòng y không chịu tan đi, hơn nữa càng lúc càng có xu thế lớn hơn.Một ngày khi Tiêu Bạch ra ngoài hái thuốc, một đám người không biết từ đâu tới tìm lên trên núi.Bọn họ vừa thấy giáo chủ liền kích động, quỳ một gối xuống, bắt lấy vạt áo thẳng của giáo chủ hô lớn: "Giáo chủ, cuối cùng thì thuộc hạ cũng tìm được ngài rồi!!"Cuộc nói chuyện qua cả giờ ngọ khiến giáo chủ biết rõ ràng sự tình của mình.Nếu không phải đang lừa người, thì y chính là giáo chủ Thương Nguyệt giáo, vì luyện công sắp đến thời điểm mấu chốt bị một vị hữu tôn trong giáo có ý đồ mưu phản làm hại, lúc này mới rơi vào hoàn cảnh bất trắc.Những người này hi vọng giáo chủ mau chóng trở về, để "Quái y Phong Vu" chữa trị dưỡng thương giúp y, rồi thanh trừ tên phản tặc kia.Nên làm như vậy.Bản thân giáo chủ cũng cảm thấy những người này có chút  quen thuộc.Nhưng..."Ta phải chờ một người trở về rồi mới quyết định được.""Người nào?""Người ta thích."Đám thuộc hạ vạn phần khiếp sợ!!Nhưng ngoài dự đoán, đến tối Tiêu Bạch vẫn chưa trở về.Ánh trăng hiu quạnh, gió lạnh lan tràn.Giáo chủ rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, liền phân phó cho thuộc hạ một chút, rồi đi tìm người.Bọn thuộc hạ tất nhiên sẽ giúp đỡ giáo chủ, cũng phân nhau ra tìm.

Chương 11