Hậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong…

Chương 12

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Đường trên núi giáo chủ đã quen thuộc hơn phân nửa, càng cạnh càng thấy những ý nghĩ rét lạnh nổi lên.... Mãi đến khi hừng đông, giáo chủ vẫn không tìm được Tiêu Bạch ở trong núi.Trở lại gian nhà nhỏ, đám thuộc hạ đã đợi ở đó hồi lâu."Ta cần tìm thêm mấy ngày, phải xem xét cả ngọn núi này cẩn thận.""Giáo chủ, tình thế trong giáo vô cùng nguy cấp, xin ngài hãy..."Giáo chủ trừng một cái lạnh lùng, quyết đoán nói: "Ta nhất định phải tìm được hắn!"... Vì thế, giáo chủ không chịu rời đi mà ở lại trong núi tìm thêm năm ngày.Đến khi y gần như nhớ hết mặt mũi từng ngọn cây cọng cỏ trong núi vẫn không phát hiện ra thân ảnh Tiêu Bạch.Tiêu Bạch đi thật rồi!Không để lại tin tức gì!Điều này làm cho giáo chủ vô cùng tức giận. Nhưng vừa tức giận lại vừa cảm thấy có ít tình tự mãnh liệt xuất hiện.Ôm chặt lấy ngực mình, khiến cổ họng y căng lại, hốc mắt cay cay.Đến ngày thứ sáu, trời mưa to, to đến mãnh liệt, khiến mặt đất là một cảnh thảm thương.Cũng làm trôi đi tia hy vọng cuối cùng trong lòng giáo chủ.... Ngày thứ bảy, giáo chủ mang theo thuộc hạ ly khai gian nhà nhỏ trên núi.

Đường trên núi giáo chủ đã quen thuộc hơn phân nửa, càng cạnh càng thấy những ý nghĩ rét lạnh nổi lên.

... Mãi đến khi hừng đông, giáo chủ vẫn không tìm được Tiêu Bạch ở trong núi.

Trở lại gian nhà nhỏ, đám thuộc hạ đã đợi ở đó hồi lâu.

"Ta cần tìm thêm mấy ngày, phải xem xét cả ngọn núi này cẩn thận."

"Giáo chủ, tình thế trong giáo vô cùng nguy cấp, xin ngài hãy..."

Giáo chủ trừng một cái lạnh lùng, quyết đoán nói: "Ta nhất định phải tìm được hắn!"

... Vì thế, giáo chủ không chịu rời đi mà ở lại trong núi tìm thêm năm ngày.

Đến khi y gần như nhớ hết mặt mũi từng ngọn cây cọng cỏ trong núi vẫn không phát hiện ra thân ảnh Tiêu Bạch.

Tiêu Bạch đi thật rồi!

Không để lại tin tức gì!

Điều này làm cho giáo chủ vô cùng tức giận. Nhưng vừa tức giận lại vừa cảm thấy có ít tình tự mãnh liệt xuất hiện.

Ôm chặt lấy ngực mình, khiến cổ họng y căng lại, hốc mắt cay cay.

Đến ngày thứ sáu, trời mưa to, to đến mãnh liệt, khiến mặt đất là một cảnh thảm thương.

Cũng làm trôi đi tia hy vọng cuối cùng trong lòng giáo chủ.

... Ngày thứ bảy, giáo chủ mang theo thuộc hạ ly khai gian nhà nhỏ trên núi.

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Đường trên núi giáo chủ đã quen thuộc hơn phân nửa, càng cạnh càng thấy những ý nghĩ rét lạnh nổi lên.... Mãi đến khi hừng đông, giáo chủ vẫn không tìm được Tiêu Bạch ở trong núi.Trở lại gian nhà nhỏ, đám thuộc hạ đã đợi ở đó hồi lâu."Ta cần tìm thêm mấy ngày, phải xem xét cả ngọn núi này cẩn thận.""Giáo chủ, tình thế trong giáo vô cùng nguy cấp, xin ngài hãy..."Giáo chủ trừng một cái lạnh lùng, quyết đoán nói: "Ta nhất định phải tìm được hắn!"... Vì thế, giáo chủ không chịu rời đi mà ở lại trong núi tìm thêm năm ngày.Đến khi y gần như nhớ hết mặt mũi từng ngọn cây cọng cỏ trong núi vẫn không phát hiện ra thân ảnh Tiêu Bạch.Tiêu Bạch đi thật rồi!Không để lại tin tức gì!Điều này làm cho giáo chủ vô cùng tức giận. Nhưng vừa tức giận lại vừa cảm thấy có ít tình tự mãnh liệt xuất hiện.Ôm chặt lấy ngực mình, khiến cổ họng y căng lại, hốc mắt cay cay.Đến ngày thứ sáu, trời mưa to, to đến mãnh liệt, khiến mặt đất là một cảnh thảm thương.Cũng làm trôi đi tia hy vọng cuối cùng trong lòng giáo chủ.... Ngày thứ bảy, giáo chủ mang theo thuộc hạ ly khai gian nhà nhỏ trên núi.

Chương 12