Hậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong…

Chương 14

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Muốn tìm được Nguyệt Bạch, tất nhiên phải lấy Phong Thất Nương Dương Mạn ra làm mồi nhử.Rất nhanh, Dương Mạn đã "được mời" đến trước mặt giáo chủ.Nhưng Dương Mạn là một người mạnh mẽ, vốn thích làm việc thiện, cũng không trách tội giáo chủ vì thủ đoạn nho nhỏ này.Nàng thoải mái ngồi trước mặt giáo chủ đang chuẩn bị dùng bữa, thoải mái lấy tay vo tròn một miếng dưa chuột ném vào miệng mình.Giáo chủ vốn đang có chút buồn nôn, khẩu vị nhất thời biến mất sạch sẽ."Nguyệt Bạch ở đâu?" Giáo chủ lạnh lùng hỏi."Hả? Tiêu Bạch không phải là ở trong gian nhà trên núi sao?""Ngươi ít giả ngu đi!""... Ta không giả vờ!" Dương Mạn hỏi: "Làm sao thế? Không thấy Tiêu Bạch?""Ngươi rốt cuộc có nói hay không?""Ta... Ta thật sự không biết! Tên kia từ trước đến nay vẫn tùy tính như thế, nếu hắn có tâm, muốn ngươi tìm được thì thoáng cái ngươi có thể tìm được. Nếu hắn không có tâm cho ngươi tìm thấy, vậy ngươi dù có lên trời cũng không tìm thấy. Lúc trước ta tìm hắn mất hai, ba năm mới vô tình gặp được chút manh mối ở bên bờ sông. Nay hắn chủ động biến mất, ta cũng không biết ta có thể tìm lại hay không."Giáo chủ trầm mặc, cả người đều bị vây trong một cảm giác áp lực.Vậy mà Dương Mạn lại cố tình như hiểu ra điều gì, "Làm sao?! Chẳng lẽ Tiêu Bạch phụ tình ngươi?!"Giáo chủ âm trầm nhìn chằm chằm Dương Mạn."Ai! Tên kia thật là kì cục! Sao có thể làm ra hành vi vô trách nhiệm như vậy với ngươi cơ chứ?"Giáo chủ giận đến sôi gan."Ngươi yên tâm! Dương Mạn ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra tên phụ bạc kia! Mặc kệ hai năm hay ba năm! Chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta!"Nói xong, thoắt một cái không thấy thân ảnh đâu nữa.Cũng may là biến mất nhanh, bằng không giáo chủ cũng không cam đoan Dương Mạn có thể sống đến ngày mai hay không.Tay cầm đũa định tùy tiện ăn một chút, nhưng khi vừa đưa đồ ăn đến miệng, một cơn buồn nôn từ dạ dày đột ngột dâng lên, thiếu chút nữa y không khống chế được mà nôn ra.Bởi vì những mệt mỏi gần đây, khẩu vị của y bây giờ vô cùng kém.Nhưng chuyện vừa xảy ra bỗng nhiên ***** vào một dây thần kinh nào đó của giáo chủ, làm giáo chủ lâm vào trầm tư.

Muốn tìm được Nguyệt Bạch, tất nhiên phải lấy Phong Thất Nương Dương Mạn ra làm mồi nhử.

Rất nhanh, Dương Mạn đã "được mời" đến trước mặt giáo chủ.

Nhưng Dương Mạn là một người mạnh mẽ, vốn thích làm việc thiện, cũng không trách tội giáo chủ vì thủ đoạn nho nhỏ này.

Nàng thoải mái ngồi trước mặt giáo chủ đang chuẩn bị dùng bữa, thoải mái lấy tay vo tròn một miếng dưa chuột ném vào miệng mình.

Giáo chủ vốn đang có chút buồn nôn, khẩu vị nhất thời biến mất sạch sẽ.

"Nguyệt Bạch ở đâu?" Giáo chủ lạnh lùng hỏi.

"Hả? Tiêu Bạch không phải là ở trong gian nhà trên núi sao?"

"Ngươi ít giả ngu đi!"

"... Ta không giả vờ!" Dương Mạn hỏi: "Làm sao thế? Không thấy Tiêu Bạch?"

"Ngươi rốt cuộc có nói hay không?"

"Ta... Ta thật sự không biết! Tên kia từ trước đến nay vẫn tùy tính như thế, nếu hắn có tâm, muốn ngươi tìm được thì thoáng cái ngươi có thể tìm được. Nếu hắn không có tâm cho ngươi tìm thấy, vậy ngươi dù có lên trời cũng không tìm thấy. Lúc trước ta tìm hắn mất hai, ba năm mới vô tình gặp được chút manh mối ở bên bờ sông. Nay hắn chủ động biến mất, ta cũng không biết ta có thể tìm lại hay không."

Giáo chủ trầm mặc, cả người đều bị vây trong một cảm giác áp lực.

Vậy mà Dương Mạn lại cố tình như hiểu ra điều gì, "Làm sao?! Chẳng lẽ Tiêu Bạch phụ tình ngươi?!"

Giáo chủ âm trầm nhìn chằm chằm Dương Mạn.

"Ai! Tên kia thật là kì cục! Sao có thể làm ra hành vi vô trách nhiệm như vậy với ngươi cơ chứ?"

Giáo chủ giận đến sôi gan.

"Ngươi yên tâm! Dương Mạn ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra tên phụ bạc kia! Mặc kệ hai năm hay ba năm! Chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta!"

Nói xong, thoắt một cái không thấy thân ảnh đâu nữa.

Cũng may là biến mất nhanh, bằng không giáo chủ cũng không cam đoan Dương Mạn có thể sống đến ngày mai hay không.

Tay cầm đũa định tùy tiện ăn một chút, nhưng khi vừa đưa đồ ăn đến miệng, một cơn buồn nôn từ dạ dày đột ngột dâng lên, thiếu chút nữa y không khống chế được mà nôn ra.

Bởi vì những mệt mỏi gần đây, khẩu vị của y bây giờ vô cùng kém.

Nhưng chuyện vừa xảy ra bỗng nhiên ***** vào một dây thần kinh nào đó của giáo chủ, làm giáo chủ lâm vào trầm tư.

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Muốn tìm được Nguyệt Bạch, tất nhiên phải lấy Phong Thất Nương Dương Mạn ra làm mồi nhử.Rất nhanh, Dương Mạn đã "được mời" đến trước mặt giáo chủ.Nhưng Dương Mạn là một người mạnh mẽ, vốn thích làm việc thiện, cũng không trách tội giáo chủ vì thủ đoạn nho nhỏ này.Nàng thoải mái ngồi trước mặt giáo chủ đang chuẩn bị dùng bữa, thoải mái lấy tay vo tròn một miếng dưa chuột ném vào miệng mình.Giáo chủ vốn đang có chút buồn nôn, khẩu vị nhất thời biến mất sạch sẽ."Nguyệt Bạch ở đâu?" Giáo chủ lạnh lùng hỏi."Hả? Tiêu Bạch không phải là ở trong gian nhà trên núi sao?""Ngươi ít giả ngu đi!""... Ta không giả vờ!" Dương Mạn hỏi: "Làm sao thế? Không thấy Tiêu Bạch?""Ngươi rốt cuộc có nói hay không?""Ta... Ta thật sự không biết! Tên kia từ trước đến nay vẫn tùy tính như thế, nếu hắn có tâm, muốn ngươi tìm được thì thoáng cái ngươi có thể tìm được. Nếu hắn không có tâm cho ngươi tìm thấy, vậy ngươi dù có lên trời cũng không tìm thấy. Lúc trước ta tìm hắn mất hai, ba năm mới vô tình gặp được chút manh mối ở bên bờ sông. Nay hắn chủ động biến mất, ta cũng không biết ta có thể tìm lại hay không."Giáo chủ trầm mặc, cả người đều bị vây trong một cảm giác áp lực.Vậy mà Dương Mạn lại cố tình như hiểu ra điều gì, "Làm sao?! Chẳng lẽ Tiêu Bạch phụ tình ngươi?!"Giáo chủ âm trầm nhìn chằm chằm Dương Mạn."Ai! Tên kia thật là kì cục! Sao có thể làm ra hành vi vô trách nhiệm như vậy với ngươi cơ chứ?"Giáo chủ giận đến sôi gan."Ngươi yên tâm! Dương Mạn ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra tên phụ bạc kia! Mặc kệ hai năm hay ba năm! Chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta!"Nói xong, thoắt một cái không thấy thân ảnh đâu nữa.Cũng may là biến mất nhanh, bằng không giáo chủ cũng không cam đoan Dương Mạn có thể sống đến ngày mai hay không.Tay cầm đũa định tùy tiện ăn một chút, nhưng khi vừa đưa đồ ăn đến miệng, một cơn buồn nôn từ dạ dày đột ngột dâng lên, thiếu chút nữa y không khống chế được mà nôn ra.Bởi vì những mệt mỏi gần đây, khẩu vị của y bây giờ vô cùng kém.Nhưng chuyện vừa xảy ra bỗng nhiên ***** vào một dây thần kinh nào đó của giáo chủ, làm giáo chủ lâm vào trầm tư.

Chương 14