Hậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong…

Chương 13

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Ba tháng sau, một ngày giữa hè đầy yên ả.Đóa sen trắng thẹn thùng nép mình vào tảng đá xanh ngọc giữa mặt hồ sóng gợn lăn tăn.Giáo chủ nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp đặt trong lương đình ở giữa hồ, mái tóc đen dài tùy ý thả ra, cả người lộ ra một cỗ biếng nhác ngày hè.Ba tháng nay y cũng làm được không ít việc.Nhờ sự chữa trị của Quái y Phong Vy, trí nhớ của giáo chủ dần khôi phục, nghịch tặc trong giáo cũng bị thanh trừ.Tuy rằng trong quá trình đó, trên tay y lại dính không ít máu tươi, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng gì đến tâm tình của của giáo chủ.Mà ngược lại, những chuyện khi giáo chủ còn mất trí nhớ ở bên cạnh Tiêu Bạch, lại làm loạn tâm trí của giáo chủ mỗi đêm.Y cảm thấy y vô cùng hận Tiêu Bạch. Y hận khuôn mặt tuấn tú mê hoặc lòng người kia của Tiêu Bạch! Y hận Tiêu Bạch coi y như một đứa trẻ con mà trêu chọc! Chuyện vui vẻ gì chứ? Vừa nghĩ đến những đêm ***** dây dưa khăng khít thân mật, giáo chủ liền hận không thể chém Tiêu Bạch thành trăm mảnh, thiên đao vạn quả.Muốn báo thù thì đương nhiên phải tìm được người trước.Nhưng giáo chủ sai giáo chúng tìm hiểu trên giang hồ rất lâu, cũng không có ai từng nghe qua một thầy lang tên Tiêu Bạch.Giáo chủ cảm thấy điều này rất bình thường.Bởi vì y bắt đầu hoài nghi, người y gặp được không phải Tiêu Bạch, mà là Nguyệt Bạch.Là người trên giang hồ, ngươi có thể không biết võ công của Nguyệt Bạch rốt cuộc đạt đến trình độ nào, nhưng chắc chắn phải biết Kì Dạ cùng Tố Tuyết kiếm trong truyền thuyết có thể hiệu lệnh giang hồ hắc bạch lưỡng đạo đều nằm trong tay hắn.Hai thanh tuyệt thế hảo kiếm từng khiến người trên giang hồ tranh chấp thiếu chút nữa gây ra tai họa không nhỏ, cũng chỉ có thể ở trên tay Nguyệt Bạch, giang hồ mới có thể yên ổn.Nhưng Nguyệt Bạch vô cùng thần bí, những người từng gặp qua hắn vô cùng ít.Người duy nhất theo giang hồ đồn đại là có vướng mắc sâu nhất với hắn là Phong Thất Nương Dương Mạn, nhưng cũng không ai nói rõ được rốt cuộc họ có quan hệ gì.Giáo chủ còn nhớ rõ ngày ấy khi y với Tiêu Bạch quấn lấy nhau ở hàn đàm, Dương Mạn có nói — "Đây đại khái là lần đầu tiên ngươi bị người đến gần mặt rồi mới phát hiện ra đúng không?"Võ công của Dương Mạn trên giang hồ từ lâu đã được coi là hạng nhất, như vậy không khó suy đoán cũng có thể biết võ công của Tiêu Bạch cao đến không thể tưởng tượng nổi!Ngoài ra, một điều giáo chủ không thể không thừa nhận chính là, tu vi nội lực hỗn loạn của y đúng là nhờ đoạn thời gian ấy, được Tiêu Bạch điều dưỡng tốt hơn phân nửa.Cũng chỉ có Nguyệt Bạch như thế, mới có năng lực giúp y.

Ba tháng sau, một ngày giữa hè đầy yên ả.

Đóa sen trắng thẹn thùng nép mình vào tảng đá xanh ngọc giữa mặt hồ sóng gợn lăn tăn.

Giáo chủ nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp đặt trong lương đình ở giữa hồ, mái tóc đen dài tùy ý thả ra, cả người lộ ra một cỗ biếng nhác ngày hè.

Ba tháng nay y cũng làm được không ít việc.

Nhờ sự chữa trị của Quái y Phong Vy, trí nhớ của giáo chủ dần khôi phục, nghịch tặc trong giáo cũng bị thanh trừ.

Tuy rằng trong quá trình đó, trên tay y lại dính không ít máu tươi, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng gì đến tâm tình của của giáo chủ.

Mà ngược lại, những chuyện khi giáo chủ còn mất trí nhớ ở bên cạnh Tiêu Bạch, lại làm loạn tâm trí của giáo chủ mỗi đêm.

Y cảm thấy y vô cùng hận Tiêu Bạch. Y hận khuôn mặt tuấn tú mê hoặc lòng người kia của Tiêu Bạch! Y hận Tiêu Bạch coi y như một đứa trẻ con mà trêu chọc! Chuyện vui vẻ gì chứ? Vừa nghĩ đến những đêm ***** dây dưa khăng khít thân mật, giáo chủ liền hận không thể chém Tiêu Bạch thành trăm mảnh, thiên đao vạn quả.

Muốn báo thù thì đương nhiên phải tìm được người trước.

Nhưng giáo chủ sai giáo chúng tìm hiểu trên giang hồ rất lâu, cũng không có ai từng nghe qua một thầy lang tên Tiêu Bạch.

Giáo chủ cảm thấy điều này rất bình thường.

Bởi vì y bắt đầu hoài nghi, người y gặp được không phải Tiêu Bạch, mà là Nguyệt Bạch.

Là người trên giang hồ, ngươi có thể không biết võ công của Nguyệt Bạch rốt cuộc đạt đến trình độ nào, nhưng chắc chắn phải biết Kì Dạ cùng Tố Tuyết kiếm trong truyền thuyết có thể hiệu lệnh giang hồ hắc bạch lưỡng đạo đều nằm trong tay hắn.

Hai thanh tuyệt thế hảo kiếm từng khiến người trên giang hồ tranh chấp thiếu chút nữa gây ra tai họa không nhỏ, cũng chỉ có thể ở trên tay Nguyệt Bạch, giang hồ mới có thể yên ổn.

Nhưng Nguyệt Bạch vô cùng thần bí, những người từng gặp qua hắn vô cùng ít.

Người duy nhất theo giang hồ đồn đại là có vướng mắc sâu nhất với hắn là Phong Thất Nương Dương Mạn, nhưng cũng không ai nói rõ được rốt cuộc họ có quan hệ gì.

Giáo chủ còn nhớ rõ ngày ấy khi y với Tiêu Bạch quấn lấy nhau ở hàn đàm, Dương Mạn có nói — "Đây đại khái là lần đầu tiên ngươi bị người đến gần mặt rồi mới phát hiện ra đúng không?"

Võ công của Dương Mạn trên giang hồ từ lâu đã được coi là hạng nhất, như vậy không khó suy đoán cũng có thể biết võ công của Tiêu Bạch cao đến không thể tưởng tượng nổi!

Ngoài ra, một điều giáo chủ không thể không thừa nhận chính là, tu vi nội lực hỗn loạn của y đúng là nhờ đoạn thời gian ấy, được Tiêu Bạch điều dưỡng tốt hơn phân nửa.

Cũng chỉ có Nguyệt Bạch như thế, mới có năng lực giúp y.

Sau Khi Ma Giáo Giáo Chủ Tẩu Hỏa Nhập MaTác giả: Vân Thượng Gia TửTruyện Đam MỹHậu quả của việc ma giáo giáo chủ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma chính là — mất trí nhớ. Y không sao nhớ được dù chỉ một chút về cuộc đời mình, đại não hoàn toàn trống rỗng. Loại cảm giác bất an này không có lúc nào là không tra tấn y. May mắn là, tình cảnh hiện tại của y cũng không có gì nguy hiểm, bởi vì có người đã thu lưu y khi y còn trọng thương. Người nọ hình như là một lang trung chân đất sống ở vùng núi này. Thường ngày không có việc gì làm thích xuống núi xem bệnh cho người dân trong thôn gần đó. Nhàn rỗi thì lên núi hái thuốc. Hắn sống một mình trong một gian nhà bằng trúc, khung cảnh quanh gian nhà thanh u (đẹp, tĩnh mịch) là một mảnh đất trống kéo dài. Thỉnh thoảng ra khỏi cửa sẽ thấy thân ảnh người kia đang phơi thảo dược trên phần đất trống đó. Thân hình đó thon dài, rắn rỏi. Mặc dù quần áo chỉ mộc mạc như những thôn dân bình thường, nhưng khuôn mặt lại tựa thần tiên. "Ngươi không phải người bình thường!" Ma giáo giáo chủ nhìn hắn, rồi đưa ra nhận xét. Người kia nghe xong… Ba tháng sau, một ngày giữa hè đầy yên ả.Đóa sen trắng thẹn thùng nép mình vào tảng đá xanh ngọc giữa mặt hồ sóng gợn lăn tăn.Giáo chủ nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp đặt trong lương đình ở giữa hồ, mái tóc đen dài tùy ý thả ra, cả người lộ ra một cỗ biếng nhác ngày hè.Ba tháng nay y cũng làm được không ít việc.Nhờ sự chữa trị của Quái y Phong Vy, trí nhớ của giáo chủ dần khôi phục, nghịch tặc trong giáo cũng bị thanh trừ.Tuy rằng trong quá trình đó, trên tay y lại dính không ít máu tươi, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng gì đến tâm tình của của giáo chủ.Mà ngược lại, những chuyện khi giáo chủ còn mất trí nhớ ở bên cạnh Tiêu Bạch, lại làm loạn tâm trí của giáo chủ mỗi đêm.Y cảm thấy y vô cùng hận Tiêu Bạch. Y hận khuôn mặt tuấn tú mê hoặc lòng người kia của Tiêu Bạch! Y hận Tiêu Bạch coi y như một đứa trẻ con mà trêu chọc! Chuyện vui vẻ gì chứ? Vừa nghĩ đến những đêm ***** dây dưa khăng khít thân mật, giáo chủ liền hận không thể chém Tiêu Bạch thành trăm mảnh, thiên đao vạn quả.Muốn báo thù thì đương nhiên phải tìm được người trước.Nhưng giáo chủ sai giáo chúng tìm hiểu trên giang hồ rất lâu, cũng không có ai từng nghe qua một thầy lang tên Tiêu Bạch.Giáo chủ cảm thấy điều này rất bình thường.Bởi vì y bắt đầu hoài nghi, người y gặp được không phải Tiêu Bạch, mà là Nguyệt Bạch.Là người trên giang hồ, ngươi có thể không biết võ công của Nguyệt Bạch rốt cuộc đạt đến trình độ nào, nhưng chắc chắn phải biết Kì Dạ cùng Tố Tuyết kiếm trong truyền thuyết có thể hiệu lệnh giang hồ hắc bạch lưỡng đạo đều nằm trong tay hắn.Hai thanh tuyệt thế hảo kiếm từng khiến người trên giang hồ tranh chấp thiếu chút nữa gây ra tai họa không nhỏ, cũng chỉ có thể ở trên tay Nguyệt Bạch, giang hồ mới có thể yên ổn.Nhưng Nguyệt Bạch vô cùng thần bí, những người từng gặp qua hắn vô cùng ít.Người duy nhất theo giang hồ đồn đại là có vướng mắc sâu nhất với hắn là Phong Thất Nương Dương Mạn, nhưng cũng không ai nói rõ được rốt cuộc họ có quan hệ gì.Giáo chủ còn nhớ rõ ngày ấy khi y với Tiêu Bạch quấn lấy nhau ở hàn đàm, Dương Mạn có nói — "Đây đại khái là lần đầu tiên ngươi bị người đến gần mặt rồi mới phát hiện ra đúng không?"Võ công của Dương Mạn trên giang hồ từ lâu đã được coi là hạng nhất, như vậy không khó suy đoán cũng có thể biết võ công của Tiêu Bạch cao đến không thể tưởng tượng nổi!Ngoài ra, một điều giáo chủ không thể không thừa nhận chính là, tu vi nội lực hỗn loạn của y đúng là nhờ đoạn thời gian ấy, được Tiêu Bạch điều dưỡng tốt hơn phân nửa.Cũng chỉ có Nguyệt Bạch như thế, mới có năng lực giúp y.

Chương 13