‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng…
Chương 276
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông MônTác giả: Chấp Thủ Yên HỏaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp ‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng… Phượng Khê cười tủm tỉm, nói: “Nhị hoàng huynh, huynh khách sáo quá rồi. Huynh, muội và nhị sư huynh là huynh muội ruột, không cần cảm ơn tới cảm ơn lui.”Nhị hoàng tử hoang mang.Huynh muội ruột?Chẳng lẽ trước kia nương y sinh ba?Nhưng chỉ một giây sau, y đã cảm thấy suy nghĩ đó của bản thân cực kỳ vớ vẩn.Cái khác không nói, chỉ riêng tuổi tác của Phượng Khê đã không khớp rồi.Lúc này, Bùi Chu nghẹn ngào nói: “Tiểu sư muội vẫn luôn coi đệ là ca ca ruột, nàng chính là muội muội ruột của đệ, cũng là muội muội ruột của huynh.”Phượng Khê lắc đầu: “Huynh muội ruột mà muội nói là huynh muội có cùng huyết thống kìa. Nói rõ hơn thì, chúng ta là huynh muội ruột cùng cha khác nương.”Bùi Chu: “…”Nhị hoàng tử: “…”Lại là nợ phong lưu của phụ hoàng ư?Khi họ vẫn còn ngơ ngác, Phượng Khê nói tiếp: “Muội cảm thấy Yểm hoàng bệ hạ là phụ hoàng của muội. Yểm hoàng bệ hạ cũng cảm thấy muội là khuê nữ của ngài ấy, nên hai cha con cứ thế vui vẻ nhận nhau. Quả là tình cha con cảm động đất trời.”Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “…”Cha con mà cũng có thể nhận nhau bằng “cảm giác” ư?Nhị hoàng tử nhạy bén hơn Bùi Chu nhiều, y lập tức hỏi: “Muội đã hứa hẹn điều gì?”Thoạt trông phụ hoàng của y có vẻ thâm tình, nhưng thực ra rất bạc tình bạc nghĩa, trong mắt ông ta chỉ có lợi ích mà thôi.Chắc chắn Phượng Khê đã hứa hẹn điều gì đó, mới có thể khiến ông ta nhận nàng làm khuê nữ.“Nhị hoàng huynh, muội biết ngay là không thể giấu huynh điều gì mà. Muội đã hứa sẽ giúp phụ hoàng trùng tu điện Ma Thần.”Sắc mặt Nhị hoàng tử lập tức thay đổi.Dù vẫn luôn bị nhốt trong sân viện của mình, nhưng y cũng biết việc trùng tu điện Ma Thần nguy hiểm đến mức nào.Bởi trước kia Tả - Hữu hộ pháp đều bị lôi kiếp đánh chết!Đương nhiên Bùi Chu biết Phượng Khê làm vậy là vì huynh ấy!Huynh ấy bèn cười nói: “Tiểu sư muội, trước kia ta không muốn ở lại Yểm tộc, là vì ta không biết bản thân là người Yểm tộc. Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi. Ta là hoàng tử Yểm tộc, không ở lại đây thì đi đâu được? Quan trọng hơn là, ca ca của ta ở đây, nên ta sẽ không đi đâu hết.” Phượng Khê lườm huynh ấy một cái: “Nhị sư huynh, xét về kỹ thuật diễn, thì huynh phải học hỏi Nhị hoàng huynh nhiều lắm. Lời nói dối của huynh vụng về đến mức còn chẳng lừa được trẻ con ba tuổi ấy chứ!”“Được rồi, chỉ trùng tu một cái điện Ma Thần thôi mà, chuyện nhỏ! Nhìn hai người các huynh lo lắng chưa kìa, cứ như muội sắp ngỏm củ tỏi đến nơi rồi ấy.”“Vả lại, về công về tư, thì chuyện trùng tu điện Ma Thần vẫn nên do muội phụ trách. Bởi phụ hoàng kính yêu của chúng ta đã hứa rằng, ngày khánh thành điện Ma Thần, cũng là ngày Nhân tộc và Yểm tộc ký kết hiệp ước hữu nghị vạn năm. Về công, ta là tấm gương sáng của Nhân tộc, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này. Về tư, tuy hai người đều là nhi tử ruột của phụ hoàng, nhưng không được phụ hoàng yêu thích như ta, nếu không làm ra chút thành tích, thì sao hai người có thể đứng vững gót chân? Mà điện Ma Thần, chính là cơ hội tốt nhất.”“Đúng rồi, ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện, Nhị hoàng huynh, huynh giả ngốc nhiều năm như thế, có đã nghiện chưa?”Nhị hoàng tử: “…”Muội muội này đúng là thiếu đòn mà.Phượng Khê cười tủm tỉm nói tiếp: “Muội chỉ điều tiết không khí thôi mà. Hai gương mặt giống như đúc, tràn ngập vẻ cảm động cứ nhìn chằm chằm muội như thế, muội không chịu nổi.”Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “…”Tiểu sư muội luôn có thể biến không khí cảm động thành dở khóc dở cười.Phượng Khê nói tiếp: “Nhị hoàng huynh, sở dĩ huynh giả ngu nhiều năm như vậy, là vì kiêng dè thế lực sau lưng Yểm hậu đúng không? Bây giờ Đại hoàng tử đã được phụ hoàng coi trọng, nếu huynh không làm ra một chuyện khiến trời đất kinh ngạc, thì căn bản không thể cạnh tranh với họ.”“Đợi điện Ma Thần xây xong, muội sẽ gán cho huynh cái danh được tổ tiên hoặc tháp linh chúc phúc, đảm bảo danh tiếng của huynh trong lòng dân sẽ tăng vọt…”Trong lòng Nhị hoàng tử dâng lên một loại cảm xúc xa lạ.Hóa ra, đây là cảm giác được người khác quan tâm và yêu thương.Trong hoàng cung chẳng ai quan tâm y, ngay cả người trong bộ tộc của ông ngoại cũng chỉ coi y thành công cụ báo thù.Những gì người nọ truyền dạy cho y toàn là thù hận và âm mưu quỷ kế.Trẻ con lớn lên trong hoàn cảnh như vậy rất dễ trở nên cố chấp và điên cuồng, may mà y còn một người đệ đệ để nhớ mong, nên trong lòng vẫn luôn giữ được một điểm mềm mại.Giờ đây, tiểu cô nương mới chỉ gặp mặt lần đầu này lại thật lòng thật dạ suy nghĩ, trải đường cho y, như thể một tia sáng chiếu rọi vào sinh mệnh u ám của y.Trong lúc vô thức, nước mắt y rơi đầy mặt.Hóa ra, khi được yêu thương, nước mắt khô cạn sẽ xuất hiện trở lại.Y trịnh trọng hành lễ với Phượng Khê: “Phượng Khê, tình cảm và ơn tái tạo của muội dành cho ta, ta luôn khắc ghi trong lòng. Nếu tương lai có chuyện cần, dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.”Phượng Khê cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Không cần nhảy vào dầu sôi lửa bỏng gì đâu, cứ trực tiếp đưa tiền cho muội là được.”Nhị hoàng tử: sao nàng cứ thích phá bĩnh bầu không khí thế nhỉ?Nhưng nếu nàng thích tiền, vậy sau này y sẽ cho nàng tiền.Có bao nhiêu, cho bấy nhiêu!
Phượng Khê cười tủm tỉm, nói: “Nhị hoàng huynh, huynh khách sáo quá rồi. Huynh, muội và nhị sư huynh là huynh muội ruột, không cần cảm ơn tới cảm ơn lui.”
Nhị hoàng tử hoang mang.
Huynh muội ruột?
Chẳng lẽ trước kia nương y sinh ba?
Nhưng chỉ một giây sau, y đã cảm thấy suy nghĩ đó của bản thân cực kỳ vớ vẩn.
Cái khác không nói, chỉ riêng tuổi tác của Phượng Khê đã không khớp rồi.
Lúc này, Bùi Chu nghẹn ngào nói: “Tiểu sư muội vẫn luôn coi đệ là ca ca ruột, nàng chính là muội muội ruột của đệ, cũng là muội muội ruột của huynh.”
Phượng Khê lắc đầu: “Huynh muội ruột mà muội nói là huynh muội có cùng huyết thống kìa. Nói rõ hơn thì, chúng ta là huynh muội ruột cùng cha khác nương.”
Bùi Chu: “…”
Nhị hoàng tử: “…”
Lại là nợ phong lưu của phụ hoàng ư?
Khi họ vẫn còn ngơ ngác, Phượng Khê nói tiếp: “Muội cảm thấy Yểm hoàng bệ hạ là phụ hoàng của muội. Yểm hoàng bệ hạ cũng cảm thấy muội là khuê nữ của ngài ấy, nên hai cha con cứ thế vui vẻ nhận nhau. Quả là tình cha con cảm động đất trời.”
Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “…”
Cha con mà cũng có thể nhận nhau bằng “cảm giác” ư?
Nhị hoàng tử nhạy bén hơn Bùi Chu nhiều, y lập tức hỏi: “Muội đã hứa hẹn điều gì?”
Thoạt trông phụ hoàng của y có vẻ thâm tình, nhưng thực ra rất bạc tình bạc nghĩa, trong mắt ông ta chỉ có lợi ích mà thôi.
Chắc chắn Phượng Khê đã hứa hẹn điều gì đó, mới có thể khiến ông ta nhận nàng làm khuê nữ.
“Nhị hoàng huynh, muội biết ngay là không thể giấu huynh điều gì mà. Muội đã hứa sẽ giúp phụ hoàng trùng tu điện Ma Thần.”
Sắc mặt Nhị hoàng tử lập tức thay đổi.
Dù vẫn luôn bị nhốt trong sân viện của mình, nhưng y cũng biết việc trùng tu điện Ma Thần nguy hiểm đến mức nào.
Bởi trước kia Tả - Hữu hộ pháp đều bị lôi kiếp đánh chết!
Đương nhiên Bùi Chu biết Phượng Khê làm vậy là vì huynh ấy!
Huynh ấy bèn cười nói: “Tiểu sư muội, trước kia ta không muốn ở lại Yểm tộc, là vì ta không biết bản thân là người Yểm tộc. Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi. Ta là hoàng tử Yểm tộc, không ở lại đây thì đi đâu được? Quan trọng hơn là, ca ca của ta ở đây, nên ta sẽ không đi đâu hết.”
Phượng Khê lườm huynh ấy một cái: “Nhị sư huynh, xét về kỹ thuật diễn, thì huynh phải học hỏi Nhị hoàng huynh nhiều lắm. Lời nói dối của huynh vụng về đến mức còn chẳng lừa được trẻ con ba tuổi ấy chứ!”
“Được rồi, chỉ trùng tu một cái điện Ma Thần thôi mà, chuyện nhỏ! Nhìn hai người các huynh lo lắng chưa kìa, cứ như muội sắp ngỏm củ tỏi đến nơi rồi ấy.”
“Vả lại, về công về tư, thì chuyện trùng tu điện Ma Thần vẫn nên do muội phụ trách. Bởi phụ hoàng kính yêu của chúng ta đã hứa rằng, ngày khánh thành điện Ma Thần, cũng là ngày Nhân tộc và Yểm tộc ký kết hiệp ước hữu nghị vạn năm. Về công, ta là tấm gương sáng của Nhân tộc, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này. Về tư, tuy hai người đều là nhi tử ruột của phụ hoàng, nhưng không được phụ hoàng yêu thích như ta, nếu không làm ra chút thành tích, thì sao hai người có thể đứng vững gót chân? Mà điện Ma Thần, chính là cơ hội tốt nhất.”
“Đúng rồi, ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện, Nhị hoàng huynh, huynh giả ngốc nhiều năm như thế, có đã nghiện chưa?”
Nhị hoàng tử: “…”
Muội muội này đúng là thiếu đòn mà.
Phượng Khê cười tủm tỉm nói tiếp: “Muội chỉ điều tiết không khí thôi mà. Hai gương mặt giống như đúc, tràn ngập vẻ cảm động cứ nhìn chằm chằm muội như thế, muội không chịu nổi.”
Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “…”
Tiểu sư muội luôn có thể biến không khí cảm động thành dở khóc dở cười.
Phượng Khê nói tiếp: “Nhị hoàng huynh, sở dĩ huynh giả ngu nhiều năm như vậy, là vì kiêng dè thế lực sau lưng Yểm hậu đúng không? Bây giờ Đại hoàng tử đã được phụ hoàng coi trọng, nếu huynh không làm ra một chuyện khiến trời đất kinh ngạc, thì căn bản không thể cạnh tranh với họ.”
“Đợi điện Ma Thần xây xong, muội sẽ gán cho huynh cái danh được tổ tiên hoặc tháp linh chúc phúc, đảm bảo danh tiếng của huynh trong lòng dân sẽ tăng vọt…”
Trong lòng Nhị hoàng tử dâng lên một loại cảm xúc xa lạ.
Hóa ra, đây là cảm giác được người khác quan tâm và yêu thương.
Trong hoàng cung chẳng ai quan tâm y, ngay cả người trong bộ tộc của ông ngoại cũng chỉ coi y thành công cụ báo thù.
Những gì người nọ truyền dạy cho y toàn là thù hận và âm mưu quỷ kế.
Trẻ con lớn lên trong hoàn cảnh như vậy rất dễ trở nên cố chấp và điên cuồng, may mà y còn một người đệ đệ để nhớ mong, nên trong lòng vẫn luôn giữ được một điểm mềm mại.
Giờ đây, tiểu cô nương mới chỉ gặp mặt lần đầu này lại thật lòng thật dạ suy nghĩ, trải đường cho y, như thể một tia sáng chiếu rọi vào sinh mệnh u ám của y.
Trong lúc vô thức, nước mắt y rơi đầy mặt.
Hóa ra, khi được yêu thương, nước mắt khô cạn sẽ xuất hiện trở lại.
Y trịnh trọng hành lễ với Phượng Khê: “Phượng Khê, tình cảm và ơn tái tạo của muội dành cho ta, ta luôn khắc ghi trong lòng. Nếu tương lai có chuyện cần, dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.”
Phượng Khê cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Không cần nhảy vào dầu sôi lửa bỏng gì đâu, cứ trực tiếp đưa tiền cho muội là được.”
Nhị hoàng tử: sao nàng cứ thích phá bĩnh bầu không khí thế nhỉ?
Nhưng nếu nàng thích tiền, vậy sau này y sẽ cho nàng tiền.
Có bao nhiêu, cho bấy nhiêu!
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông MônTác giả: Chấp Thủ Yên HỏaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp ‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng… Phượng Khê cười tủm tỉm, nói: “Nhị hoàng huynh, huynh khách sáo quá rồi. Huynh, muội và nhị sư huynh là huynh muội ruột, không cần cảm ơn tới cảm ơn lui.”Nhị hoàng tử hoang mang.Huynh muội ruột?Chẳng lẽ trước kia nương y sinh ba?Nhưng chỉ một giây sau, y đã cảm thấy suy nghĩ đó của bản thân cực kỳ vớ vẩn.Cái khác không nói, chỉ riêng tuổi tác của Phượng Khê đã không khớp rồi.Lúc này, Bùi Chu nghẹn ngào nói: “Tiểu sư muội vẫn luôn coi đệ là ca ca ruột, nàng chính là muội muội ruột của đệ, cũng là muội muội ruột của huynh.”Phượng Khê lắc đầu: “Huynh muội ruột mà muội nói là huynh muội có cùng huyết thống kìa. Nói rõ hơn thì, chúng ta là huynh muội ruột cùng cha khác nương.”Bùi Chu: “…”Nhị hoàng tử: “…”Lại là nợ phong lưu của phụ hoàng ư?Khi họ vẫn còn ngơ ngác, Phượng Khê nói tiếp: “Muội cảm thấy Yểm hoàng bệ hạ là phụ hoàng của muội. Yểm hoàng bệ hạ cũng cảm thấy muội là khuê nữ của ngài ấy, nên hai cha con cứ thế vui vẻ nhận nhau. Quả là tình cha con cảm động đất trời.”Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “…”Cha con mà cũng có thể nhận nhau bằng “cảm giác” ư?Nhị hoàng tử nhạy bén hơn Bùi Chu nhiều, y lập tức hỏi: “Muội đã hứa hẹn điều gì?”Thoạt trông phụ hoàng của y có vẻ thâm tình, nhưng thực ra rất bạc tình bạc nghĩa, trong mắt ông ta chỉ có lợi ích mà thôi.Chắc chắn Phượng Khê đã hứa hẹn điều gì đó, mới có thể khiến ông ta nhận nàng làm khuê nữ.“Nhị hoàng huynh, muội biết ngay là không thể giấu huynh điều gì mà. Muội đã hứa sẽ giúp phụ hoàng trùng tu điện Ma Thần.”Sắc mặt Nhị hoàng tử lập tức thay đổi.Dù vẫn luôn bị nhốt trong sân viện của mình, nhưng y cũng biết việc trùng tu điện Ma Thần nguy hiểm đến mức nào.Bởi trước kia Tả - Hữu hộ pháp đều bị lôi kiếp đánh chết!Đương nhiên Bùi Chu biết Phượng Khê làm vậy là vì huynh ấy!Huynh ấy bèn cười nói: “Tiểu sư muội, trước kia ta không muốn ở lại Yểm tộc, là vì ta không biết bản thân là người Yểm tộc. Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi. Ta là hoàng tử Yểm tộc, không ở lại đây thì đi đâu được? Quan trọng hơn là, ca ca của ta ở đây, nên ta sẽ không đi đâu hết.” Phượng Khê lườm huynh ấy một cái: “Nhị sư huynh, xét về kỹ thuật diễn, thì huynh phải học hỏi Nhị hoàng huynh nhiều lắm. Lời nói dối của huynh vụng về đến mức còn chẳng lừa được trẻ con ba tuổi ấy chứ!”“Được rồi, chỉ trùng tu một cái điện Ma Thần thôi mà, chuyện nhỏ! Nhìn hai người các huynh lo lắng chưa kìa, cứ như muội sắp ngỏm củ tỏi đến nơi rồi ấy.”“Vả lại, về công về tư, thì chuyện trùng tu điện Ma Thần vẫn nên do muội phụ trách. Bởi phụ hoàng kính yêu của chúng ta đã hứa rằng, ngày khánh thành điện Ma Thần, cũng là ngày Nhân tộc và Yểm tộc ký kết hiệp ước hữu nghị vạn năm. Về công, ta là tấm gương sáng của Nhân tộc, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này. Về tư, tuy hai người đều là nhi tử ruột của phụ hoàng, nhưng không được phụ hoàng yêu thích như ta, nếu không làm ra chút thành tích, thì sao hai người có thể đứng vững gót chân? Mà điện Ma Thần, chính là cơ hội tốt nhất.”“Đúng rồi, ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện, Nhị hoàng huynh, huynh giả ngốc nhiều năm như thế, có đã nghiện chưa?”Nhị hoàng tử: “…”Muội muội này đúng là thiếu đòn mà.Phượng Khê cười tủm tỉm nói tiếp: “Muội chỉ điều tiết không khí thôi mà. Hai gương mặt giống như đúc, tràn ngập vẻ cảm động cứ nhìn chằm chằm muội như thế, muội không chịu nổi.”Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “…”Tiểu sư muội luôn có thể biến không khí cảm động thành dở khóc dở cười.Phượng Khê nói tiếp: “Nhị hoàng huynh, sở dĩ huynh giả ngu nhiều năm như vậy, là vì kiêng dè thế lực sau lưng Yểm hậu đúng không? Bây giờ Đại hoàng tử đã được phụ hoàng coi trọng, nếu huynh không làm ra một chuyện khiến trời đất kinh ngạc, thì căn bản không thể cạnh tranh với họ.”“Đợi điện Ma Thần xây xong, muội sẽ gán cho huynh cái danh được tổ tiên hoặc tháp linh chúc phúc, đảm bảo danh tiếng của huynh trong lòng dân sẽ tăng vọt…”Trong lòng Nhị hoàng tử dâng lên một loại cảm xúc xa lạ.Hóa ra, đây là cảm giác được người khác quan tâm và yêu thương.Trong hoàng cung chẳng ai quan tâm y, ngay cả người trong bộ tộc của ông ngoại cũng chỉ coi y thành công cụ báo thù.Những gì người nọ truyền dạy cho y toàn là thù hận và âm mưu quỷ kế.Trẻ con lớn lên trong hoàn cảnh như vậy rất dễ trở nên cố chấp và điên cuồng, may mà y còn một người đệ đệ để nhớ mong, nên trong lòng vẫn luôn giữ được một điểm mềm mại.Giờ đây, tiểu cô nương mới chỉ gặp mặt lần đầu này lại thật lòng thật dạ suy nghĩ, trải đường cho y, như thể một tia sáng chiếu rọi vào sinh mệnh u ám của y.Trong lúc vô thức, nước mắt y rơi đầy mặt.Hóa ra, khi được yêu thương, nước mắt khô cạn sẽ xuất hiện trở lại.Y trịnh trọng hành lễ với Phượng Khê: “Phượng Khê, tình cảm và ơn tái tạo của muội dành cho ta, ta luôn khắc ghi trong lòng. Nếu tương lai có chuyện cần, dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.”Phượng Khê cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Không cần nhảy vào dầu sôi lửa bỏng gì đâu, cứ trực tiếp đưa tiền cho muội là được.”Nhị hoàng tử: sao nàng cứ thích phá bĩnh bầu không khí thế nhỉ?Nhưng nếu nàng thích tiền, vậy sau này y sẽ cho nàng tiền.Có bao nhiêu, cho bấy nhiêu!