‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng…
Chương 282
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông MônTác giả: Chấp Thủ Yên HỏaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp ‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng… Độc Cô viện trưởng phản ứng rất nhanh, ông ta hóa Mộng khí thành một lá chắn bảo hộ, bảo vệ Nhị hoàng tử.Phượng Khê thì nhanh tay đan sợi sắt thành vòng dẫn sét.Lần này lôi kiếp có kinh nghiệm rồi.Nó linh hoạt né tránh vòng dẫn sét, tiếp tục đánh Nhị hoàng tử.Sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, Độc Cô viện trưởng không chịu nổi nữa.Đúng là tu vi của ông ta cao thật, nhưng phải xem so với ai.Tia lôi kiếp này mang theo sức mạnh thiên lôi, đâu phải thứ mà ông ta có thể chống lại.Nhị hoàng tử cũng biết Độc Cô viện trưởng đã cố gắng hết sức, y cười khổ nói: “Ngài không cần cố nữa, thân là người hoàng tộc, có thể góp chút sức mọn vào công cuộc trùng tu điện Ma Thần, là vinh quang của ta! Sau khi ta c.h.ế.t, chỉ xin ngài nếu tình hình cho phép, hãy giúp ta che chở Bùi Chu.”Độc Cô viện trưởng đang định nói gì đó, thì nghe Phượng Khê hét lên: “Tiểu Lôi Lôi, ngươi có giỏi thì đến đánh ta đây nè! Hừ! Ta biết rồi nhé, trước kia ngươi bị ta cho ăn thiệt nhiều lần, nên sợ ta rồi chứ gì.”“Ngươi căn bản không dám đánh ta. Ngươi đúng là đồ vô dụng, đồ bất lực! Sự tồn tại của ngươ là sự xỉ nhục của giới lôi kiếp. Nếu ta là ngươi, ta đã tìm một cái mương thối, đ.â.m đầu tự sát rồi.”Lôi kiếp là người nóng tính.Còn là cực kỳ nóng tính.Nó vốn định công tư phân minh, bởi nhiệm vụ lần này không phải đánh Phượng Khê.Kết quả nha đầu thối kia lại chủ động khiêu khích, vậy thì không thể trách nó được.Thế là, nó không đánh Nhị hoàng tử nữa, quay sang đánh Phượng Khê.Phượng Khê chạy vòng quanh vòng dẫn sắt được cắm trên mặt đất, lôi kiếp đuổi sát theo sau.Động tác của cả người lẫn sét đều cực kỳ linh hoạt.Không thể không nói, chắc chắn mấy hôm nay lôi sét đã chăm chỉ khổ luyện, bởi nó nhanh nhẹn hơn lần trước nhiều lắm.Trên đường chỉ bất cẩn đụng trúng vòng dẫn sét một lần.Thấy Nhị hoàng tử và Độc Cô viện trưởng vẫn ngơ ngác đứng đực tại chỗ, Phượng Khê thầm nghĩ: hai con hàng này phản ứng chậm thế!Nếu là đám người Quân Văn thì đã sớm chạy thật xa, tránh kéo chân sau của nàng rồi.Nàng chỉ đành hét lên: “Hai người các ngươi mau tránh xa ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát huy của ta.”Độc Cô viện trưởng thấy nàng tạm thời không gặp nguy hiểm, bèn xách Nhị hoàng tử lùi về phía sau một đoạn lớn.Lôi kiếp không hề đuổi theo họ, vì nó muốn rửa mối nhục xưa.Nó đã hạ quyết tâm rồi, nó sẽ chơi tới bến với Phượng Khê.Dù nha đầu thối có chạy nhanh đến đâu, thì cũng sẽ có lúc linh lực và thể lực hao hết. Đến lúc đó, nó sẽ đơn phương hành hạ nàng.Mưu kế của lôi kiếp thật sự có hiệu quả.Theo thời gian dần trôi, tốc độ của Phượng Khê chậm lại rõ rệt, thậm chí còn bất cẩn chân nam đá chân chiêu, vấp ngã dập mặt. Lôi kiếp gần như cười phá lên.Chân của nàng là chân đi mượn đấy à?Nếu không sao lại tự vấp ngã thế cơ chứ?Đúng là báo ứng.Xem nó có đánh c.h.ế.t nàng không!Khi nó chỉ còn cách Phượng Khê độ ba thước, Phượng Khê bất chợt tung ra một chiếc lồng được chế tạo từ sắt đen.Nhốt lôi kiếp vào trong.Sau đó, trong lồng vang lên tiếng nổ tanh tách như tiếng bắp rang.Mắt thấy cái lồng sắp bị phá, Phượng Khê lại tri kỷ chồng thêm một cái lồng khác bên ngoài.Hết cái lồng này đến cái lồng khác.Vừa chồng thêm, nàng còn vừa trêu ngươi: “Đồ đầu không có não như ngươi mà cũng đòi chơi mưu kế với ta á? Ta chơi c.h.ế.t ngươi!”“Biết mình ngu ngốc thì ở yên trong nhà đi, đừng ra ngoài nữa, kẻo lại làm mất hết thể diện của giới lôi kiếp.”“Lần này về nhà thì đừng trở ra nữa, ra cũng chỉ mất mặt xấu hổ thôi!”“...”Lôi kiếp thực sự tức điên rồi.Lúc trước nàng nói m.á.u nó màu đen, nó thấy tim nàng mới đen ấy.Đồ chó lòng dạ hiểm độc!Rõ ràng sinh ra hình người, vì sao lại cứ muốn sống dạ chó?Lôi kiếp quyết định giả c.h.ế.t.Tiếng tanh tách trong lồng sắt càng ngày càng nhỏ.Cuối cùng, không có tiếng động gì nữa.Lôi kiếp thầm nghĩ: đợi khoảnh khắc nha đầu thối kia nhấc cái lồng ra, nó sẽ giáng cho nàng một đòn trí mạng, để nàng không có cơ hội đầu thai.Quả nhiên, bước chân của Phượng Khê càng ngày càng gần.Lôi kiếp vừa căng thẳng vừa hưng phấn.Nàng tới rồi, nàng tới rồi, nàng mang theo nụ cười ngây ngô tới rồi.Sau đó, nó nghe Phượng Khê nói: “Ta không ngờ luôn đấy, đường đường là lôi kiếp lại dùng cái chiêu hèn giả c.h.ế.t này, đúng là mất mặt. Ngươi có giỏi thì cứ ở đấy mà giả vờ mãi đi.”“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa biết đâu nhỉ? Ta đã rải khá nhiều bào tử nấm xuống mặt đất xung quanh điện Ma Thần, chỉ đang chờ sức mạnh lôi điện của ngươi đến thúc mọc thôi đó.”“Loại phế vật như ngươi cũng chỉ còn có chút tác dụng đó thôi. Nếu là người khác, e rằng chỉ hận không thể tránh xa ngươi ra ấy chứ, chỉ mỗi ta là không chê, tạo cơ hội cho tên phế vật là ngươi phát huy tác dụng.”“...”
Độc Cô viện trưởng phản ứng rất nhanh, ông ta hóa Mộng khí thành một lá chắn bảo hộ, bảo vệ Nhị hoàng tử.
Phượng Khê thì nhanh tay đan sợi sắt thành vòng dẫn sét.
Lần này lôi kiếp có kinh nghiệm rồi.
Nó linh hoạt né tránh vòng dẫn sét, tiếp tục đánh Nhị hoàng tử.
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, Độc Cô viện trưởng không chịu nổi nữa.
Đúng là tu vi của ông ta cao thật, nhưng phải xem so với ai.
Tia lôi kiếp này mang theo sức mạnh thiên lôi, đâu phải thứ mà ông ta có thể chống lại.
Nhị hoàng tử cũng biết Độc Cô viện trưởng đã cố gắng hết sức, y cười khổ nói: “Ngài không cần cố nữa, thân là người hoàng tộc, có thể góp chút sức mọn vào công cuộc trùng tu điện Ma Thần, là vinh quang của ta! Sau khi ta c.h.ế.t, chỉ xin ngài nếu tình hình cho phép, hãy giúp ta che chở Bùi Chu.”
Độc Cô viện trưởng đang định nói gì đó, thì nghe Phượng Khê hét lên: “Tiểu Lôi Lôi, ngươi có giỏi thì đến đánh ta đây nè! Hừ! Ta biết rồi nhé, trước kia ngươi bị ta cho ăn thiệt nhiều lần, nên sợ ta rồi chứ gì.”
“Ngươi căn bản không dám đánh ta. Ngươi đúng là đồ vô dụng, đồ bất lực! Sự tồn tại của ngươ là sự xỉ nhục của giới lôi kiếp. Nếu ta là ngươi, ta đã tìm một cái mương thối, đ.â.m đầu tự sát rồi.”
Lôi kiếp là người nóng tính.
Còn là cực kỳ nóng tính.
Nó vốn định công tư phân minh, bởi nhiệm vụ lần này không phải đánh Phượng Khê.
Kết quả nha đầu thối kia lại chủ động khiêu khích, vậy thì không thể trách nó được.
Thế là, nó không đánh Nhị hoàng tử nữa, quay sang đánh Phượng Khê.
Phượng Khê chạy vòng quanh vòng dẫn sắt được cắm trên mặt đất, lôi kiếp đuổi sát theo sau.
Động tác của cả người lẫn sét đều cực kỳ linh hoạt.
Không thể không nói, chắc chắn mấy hôm nay lôi sét đã chăm chỉ khổ luyện, bởi nó nhanh nhẹn hơn lần trước nhiều lắm.
Trên đường chỉ bất cẩn đụng trúng vòng dẫn sét một lần.
Thấy Nhị hoàng tử và Độc Cô viện trưởng vẫn ngơ ngác đứng đực tại chỗ, Phượng Khê thầm nghĩ: hai con hàng này phản ứng chậm thế!
Nếu là đám người Quân Văn thì đã sớm chạy thật xa, tránh kéo chân sau của nàng rồi.
Nàng chỉ đành hét lên: “Hai người các ngươi mau tránh xa ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát huy của ta.”
Độc Cô viện trưởng thấy nàng tạm thời không gặp nguy hiểm, bèn xách Nhị hoàng tử lùi về phía sau một đoạn lớn.
Lôi kiếp không hề đuổi theo họ, vì nó muốn rửa mối nhục xưa.
Nó đã hạ quyết tâm rồi, nó sẽ chơi tới bến với Phượng Khê.
Dù nha đầu thối có chạy nhanh đến đâu, thì cũng sẽ có lúc linh lực và thể lực hao hết. Đến lúc đó, nó sẽ đơn phương hành hạ nàng.
Mưu kế của lôi kiếp thật sự có hiệu quả.
Theo thời gian dần trôi, tốc độ của Phượng Khê chậm lại rõ rệt, thậm chí còn bất cẩn chân nam đá chân chiêu, vấp ngã dập mặt.
Lôi kiếp gần như cười phá lên.
Chân của nàng là chân đi mượn đấy à?
Nếu không sao lại tự vấp ngã thế cơ chứ?
Đúng là báo ứng.
Xem nó có đánh c.h.ế.t nàng không!
Khi nó chỉ còn cách Phượng Khê độ ba thước, Phượng Khê bất chợt tung ra một chiếc lồng được chế tạo từ sắt đen.
Nhốt lôi kiếp vào trong.
Sau đó, trong lồng vang lên tiếng nổ tanh tách như tiếng bắp rang.
Mắt thấy cái lồng sắp bị phá, Phượng Khê lại tri kỷ chồng thêm một cái lồng khác bên ngoài.
Hết cái lồng này đến cái lồng khác.
Vừa chồng thêm, nàng còn vừa trêu ngươi: “Đồ đầu không có não như ngươi mà cũng đòi chơi mưu kế với ta á? Ta chơi c.h.ế.t ngươi!”
“Biết mình ngu ngốc thì ở yên trong nhà đi, đừng ra ngoài nữa, kẻo lại làm mất hết thể diện của giới lôi kiếp.”
“Lần này về nhà thì đừng trở ra nữa, ra cũng chỉ mất mặt xấu hổ thôi!”
“...”
Lôi kiếp thực sự tức điên rồi.
Lúc trước nàng nói m.á.u nó màu đen, nó thấy tim nàng mới đen ấy.
Đồ chó lòng dạ hiểm độc!
Rõ ràng sinh ra hình người, vì sao lại cứ muốn sống dạ chó?
Lôi kiếp quyết định giả c.h.ế.t.
Tiếng tanh tách trong lồng sắt càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, không có tiếng động gì nữa.
Lôi kiếp thầm nghĩ: đợi khoảnh khắc nha đầu thối kia nhấc cái lồng ra, nó sẽ giáng cho nàng một đòn trí mạng, để nàng không có cơ hội đầu thai.
Quả nhiên, bước chân của Phượng Khê càng ngày càng gần.
Lôi kiếp vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Nàng tới rồi, nàng tới rồi, nàng mang theo nụ cười ngây ngô tới rồi.
Sau đó, nó nghe Phượng Khê nói: “Ta không ngờ luôn đấy, đường đường là lôi kiếp lại dùng cái chiêu hèn giả c.h.ế.t này, đúng là mất mặt. Ngươi có giỏi thì cứ ở đấy mà giả vờ mãi đi.”
“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa biết đâu nhỉ? Ta đã rải khá nhiều bào tử nấm xuống mặt đất xung quanh điện Ma Thần, chỉ đang chờ sức mạnh lôi điện của ngươi đến thúc mọc thôi đó.”
“Loại phế vật như ngươi cũng chỉ còn có chút tác dụng đó thôi. Nếu là người khác, e rằng chỉ hận không thể tránh xa ngươi ra ấy chứ, chỉ mỗi ta là không chê, tạo cơ hội cho tên phế vật là ngươi phát huy tác dụng.”
“...”
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông MônTác giả: Chấp Thủ Yên HỏaTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp ‘Tiền chưa kịp tiêu hết mà người đã c . h . ế . t... Nỗi đau lớn nhất đời người chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!’ Đây là suy nghĩ *****ên của Phượng Khê sau khi biết bản thân xuyên sách. Nàng vất vả lắm mới hiện thực hóa được ước mơ tiêu sài không cần nhìn giá, nhưng còn chưa kịp hưởng thụ, nàng đã xuyên sách! Nhớ tới căn biệt thự lớn nàng mới mua mà chưa kịp ở, nhớ tới chiếc siêu xe nàng mới giao tiền đặt cọc mà chưa kịp chạy, và cả danh sách các “tiểu thịt tươi” nàng mới xem mà chưa kịp chọn… Phượng Khê cảm thấy tim đau, phổi đau, tới cả rốn cũng đau! Không đau sao được? Nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là “Nhật ký tu tiên của cá chép nhỏ”, trở thành nữ phụ pháo hôi trùng tên trùng họ, sống không quá một tập. Phượng Khê và nữ chính Thẩm Chỉ Lan đều là đệ tử ngoại môn của Hỗn Nguyên Tông. Trong cuộc thi tuyển chọn đệ tử nội môn, nàng tìm được một cây Lăng Không Thảo, cây thảo dược này thừa sức giúp nàng giành được một tấm vé tiến vào nội môn. Nhưng khi nàng l.iều m.ạng… Độc Cô viện trưởng phản ứng rất nhanh, ông ta hóa Mộng khí thành một lá chắn bảo hộ, bảo vệ Nhị hoàng tử.Phượng Khê thì nhanh tay đan sợi sắt thành vòng dẫn sét.Lần này lôi kiếp có kinh nghiệm rồi.Nó linh hoạt né tránh vòng dẫn sét, tiếp tục đánh Nhị hoàng tử.Sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, Độc Cô viện trưởng không chịu nổi nữa.Đúng là tu vi của ông ta cao thật, nhưng phải xem so với ai.Tia lôi kiếp này mang theo sức mạnh thiên lôi, đâu phải thứ mà ông ta có thể chống lại.Nhị hoàng tử cũng biết Độc Cô viện trưởng đã cố gắng hết sức, y cười khổ nói: “Ngài không cần cố nữa, thân là người hoàng tộc, có thể góp chút sức mọn vào công cuộc trùng tu điện Ma Thần, là vinh quang của ta! Sau khi ta c.h.ế.t, chỉ xin ngài nếu tình hình cho phép, hãy giúp ta che chở Bùi Chu.”Độc Cô viện trưởng đang định nói gì đó, thì nghe Phượng Khê hét lên: “Tiểu Lôi Lôi, ngươi có giỏi thì đến đánh ta đây nè! Hừ! Ta biết rồi nhé, trước kia ngươi bị ta cho ăn thiệt nhiều lần, nên sợ ta rồi chứ gì.”“Ngươi căn bản không dám đánh ta. Ngươi đúng là đồ vô dụng, đồ bất lực! Sự tồn tại của ngươ là sự xỉ nhục của giới lôi kiếp. Nếu ta là ngươi, ta đã tìm một cái mương thối, đ.â.m đầu tự sát rồi.”Lôi kiếp là người nóng tính.Còn là cực kỳ nóng tính.Nó vốn định công tư phân minh, bởi nhiệm vụ lần này không phải đánh Phượng Khê.Kết quả nha đầu thối kia lại chủ động khiêu khích, vậy thì không thể trách nó được.Thế là, nó không đánh Nhị hoàng tử nữa, quay sang đánh Phượng Khê.Phượng Khê chạy vòng quanh vòng dẫn sắt được cắm trên mặt đất, lôi kiếp đuổi sát theo sau.Động tác của cả người lẫn sét đều cực kỳ linh hoạt.Không thể không nói, chắc chắn mấy hôm nay lôi sét đã chăm chỉ khổ luyện, bởi nó nhanh nhẹn hơn lần trước nhiều lắm.Trên đường chỉ bất cẩn đụng trúng vòng dẫn sét một lần.Thấy Nhị hoàng tử và Độc Cô viện trưởng vẫn ngơ ngác đứng đực tại chỗ, Phượng Khê thầm nghĩ: hai con hàng này phản ứng chậm thế!Nếu là đám người Quân Văn thì đã sớm chạy thật xa, tránh kéo chân sau của nàng rồi.Nàng chỉ đành hét lên: “Hai người các ngươi mau tránh xa ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát huy của ta.”Độc Cô viện trưởng thấy nàng tạm thời không gặp nguy hiểm, bèn xách Nhị hoàng tử lùi về phía sau một đoạn lớn.Lôi kiếp không hề đuổi theo họ, vì nó muốn rửa mối nhục xưa.Nó đã hạ quyết tâm rồi, nó sẽ chơi tới bến với Phượng Khê.Dù nha đầu thối có chạy nhanh đến đâu, thì cũng sẽ có lúc linh lực và thể lực hao hết. Đến lúc đó, nó sẽ đơn phương hành hạ nàng.Mưu kế của lôi kiếp thật sự có hiệu quả.Theo thời gian dần trôi, tốc độ của Phượng Khê chậm lại rõ rệt, thậm chí còn bất cẩn chân nam đá chân chiêu, vấp ngã dập mặt. Lôi kiếp gần như cười phá lên.Chân của nàng là chân đi mượn đấy à?Nếu không sao lại tự vấp ngã thế cơ chứ?Đúng là báo ứng.Xem nó có đánh c.h.ế.t nàng không!Khi nó chỉ còn cách Phượng Khê độ ba thước, Phượng Khê bất chợt tung ra một chiếc lồng được chế tạo từ sắt đen.Nhốt lôi kiếp vào trong.Sau đó, trong lồng vang lên tiếng nổ tanh tách như tiếng bắp rang.Mắt thấy cái lồng sắp bị phá, Phượng Khê lại tri kỷ chồng thêm một cái lồng khác bên ngoài.Hết cái lồng này đến cái lồng khác.Vừa chồng thêm, nàng còn vừa trêu ngươi: “Đồ đầu không có não như ngươi mà cũng đòi chơi mưu kế với ta á? Ta chơi c.h.ế.t ngươi!”“Biết mình ngu ngốc thì ở yên trong nhà đi, đừng ra ngoài nữa, kẻo lại làm mất hết thể diện của giới lôi kiếp.”“Lần này về nhà thì đừng trở ra nữa, ra cũng chỉ mất mặt xấu hổ thôi!”“...”Lôi kiếp thực sự tức điên rồi.Lúc trước nàng nói m.á.u nó màu đen, nó thấy tim nàng mới đen ấy.Đồ chó lòng dạ hiểm độc!Rõ ràng sinh ra hình người, vì sao lại cứ muốn sống dạ chó?Lôi kiếp quyết định giả c.h.ế.t.Tiếng tanh tách trong lồng sắt càng ngày càng nhỏ.Cuối cùng, không có tiếng động gì nữa.Lôi kiếp thầm nghĩ: đợi khoảnh khắc nha đầu thối kia nhấc cái lồng ra, nó sẽ giáng cho nàng một đòn trí mạng, để nàng không có cơ hội đầu thai.Quả nhiên, bước chân của Phượng Khê càng ngày càng gần.Lôi kiếp vừa căng thẳng vừa hưng phấn.Nàng tới rồi, nàng tới rồi, nàng mang theo nụ cười ngây ngô tới rồi.Sau đó, nó nghe Phượng Khê nói: “Ta không ngờ luôn đấy, đường đường là lôi kiếp lại dùng cái chiêu hèn giả c.h.ế.t này, đúng là mất mặt. Ngươi có giỏi thì cứ ở đấy mà giả vờ mãi đi.”“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa biết đâu nhỉ? Ta đã rải khá nhiều bào tử nấm xuống mặt đất xung quanh điện Ma Thần, chỉ đang chờ sức mạnh lôi điện của ngươi đến thúc mọc thôi đó.”“Loại phế vật như ngươi cũng chỉ còn có chút tác dụng đó thôi. Nếu là người khác, e rằng chỉ hận không thể tránh xa ngươi ra ấy chứ, chỉ mỗi ta là không chê, tạo cơ hội cho tên phế vật là ngươi phát huy tác dụng.”“...”