Vào dịp kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Bùi Tự Bạch đã tặng Kiều Nhược Lê món quà là bắt cô uống cạn 999 chai rượu mạnh. "Tự Bạch, em thực sự uống không nổi nữa rồi..." Kiều Nhược Lê khản giọng cầu xin. Anh ta cười lạnh một tiếng, cúi người nhìn cô, nói: "Cha mẹ cô thích rượu đến mức lái xe trong lúc say xỉn đ.â.m c.h.ế.t cả nhà tôi. Là con gái của họ, chắc cô cũng thích uống lắm nhỉ?" "Em xin lỗi." Kiều Nhược Lê tuyệt vọng đỏ hoe mắt, những lời xin lỗi đã nói đến cả ngàn, cả vạn lần, thành lời quen miệng, "Nhưng cha mẹ em đã c.h.ế.t để đền tội cho vụ tai nạn đó rồi, như vậy... vẫn chưa đủ sao?" "Họ c.h.ế.t rồi có đổi lại được mạng cho người nhà tôi không!" Anh ta đột nhiên siết mạnh cằm Kiều Nhược Lê, dùng lực đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát xương, "Kiều Nhược Lê, mới năm thứ năm thôi mà cô đã không chịu nổi rồi à?" Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế Anh ta buông tay, liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau: "Cho cô ta uống đi." Hai vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên, một người giữ chặt vai Kiều Nhược…
Chương 17: Chương 17
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào dịp kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Bùi Tự Bạch đã tặng Kiều Nhược Lê món quà là bắt cô uống cạn 999 chai rượu mạnh. "Tự Bạch, em thực sự uống không nổi nữa rồi..." Kiều Nhược Lê khản giọng cầu xin. Anh ta cười lạnh một tiếng, cúi người nhìn cô, nói: "Cha mẹ cô thích rượu đến mức lái xe trong lúc say xỉn đ.â.m c.h.ế.t cả nhà tôi. Là con gái của họ, chắc cô cũng thích uống lắm nhỉ?" "Em xin lỗi." Kiều Nhược Lê tuyệt vọng đỏ hoe mắt, những lời xin lỗi đã nói đến cả ngàn, cả vạn lần, thành lời quen miệng, "Nhưng cha mẹ em đã c.h.ế.t để đền tội cho vụ tai nạn đó rồi, như vậy... vẫn chưa đủ sao?" "Họ c.h.ế.t rồi có đổi lại được mạng cho người nhà tôi không!" Anh ta đột nhiên siết mạnh cằm Kiều Nhược Lê, dùng lực đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát xương, "Kiều Nhược Lê, mới năm thứ năm thôi mà cô đã không chịu nổi rồi à?" Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế Anh ta buông tay, liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau: "Cho cô ta uống đi." Hai vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên, một người giữ chặt vai Kiều Nhược… Ôn Li và bố mẹ cô ta đều lòng như tro tàn, ánh mắt trở nên trống rỗng.“Bùi Tự Bạch, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Ôn Li hỏi, giọng đầy uất nghẹn. “Anh giàu có như thế, đâu có thiếu một tí tiền bạc nào, hơn nữa, đây chính là tiền anh cho em khi em làm người thế thân mà? Sao anh có thể lấy đi như vậy? Rốt cuộc em đã làm sai điều gì chứ?”Bùi Tự Bạch sắc mặt nhàn nhạt, nói nhẹ bẫng: “Cô vượt quá giới hạn rồi, ngay từ đầu khi ký hợp đồng với cô, tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô chỉ là công cụ dùng để chọc tức Nhược Lê mà thôi, nhưng cô vậy mà dám ra tay độc ác với cô ấy, đúng là chán sống rồi. Cô muốn hủy hoại tất cả những gì Nhược Lê quan tâm, vậy tôi sẽ đến hủy hoại những thứ cô quan tâm. Cô thích tiền như vậy, vậy thì cứ để cả nhà cô trở lại cuộc sống ban đầu đi. Hãy nhớ kỹ, nhà họ Ôn các người biến thành như bây giờ, tất cả đều là lỗi của cô.”Lời này vừa nói ra, ánh mắt Bố Mẹ cô ta lập tức nhuốm đầy vẻ oán hận, họ chỉ trích: “Ôn Li, lúc trước sao mày lại đi ức h.i.ế.p Bà Bùi hả? Mày nghe lời chút đi, cái gì nên làm cái gì không nên làm thì cứ ngoan ngoãn làm theo quy tắc, bọn tao giờ thành ra nông nỗi này? Bọn tao hết tiền rồi, sau này sống sao đây?”Nghe thấy lời này, Ôn Li tức đến mức gần như bật cười. Cô ta không ngờ, mình đã giúp đỡ người nhà nhiều đến thế, giờ đây sa cơ thất thế, họ vậy mà còn quay lại trách mắng mình.Ánh mắt Ôn Li lạnh đi, cô ta đẩy mạnh bố mẹ ra, tức tối nói: “Bố mẹ à, hồi đó con làm tất cả những điều này, con muốn tranh vị trí Bà Bùi, bố mẹ cũng ủng hộ mà! Bố mẹ đã hưởng tất cả lợi lộc rồi, dựa vào đâu bây giờ lại chỉ trích con như thế hả? Không có con, bố mẹ chỉ sợ cả đời vẫn phải chen chúc sống những ngày tháng khổ sở trong khu ổ chuột thôi!”Dù đuối lý, nhưng ông bà Ôn mở miệng ra vẫn chỉ trích: “Thế thì sao? Chẳng lẽ không phải bọn tao đã cho mày cái khuôn mặt này, khiến mày giống Bà Bùi sao? Nếu không có bọn tao, mày chỉ sợ cả đời cũng không với tới được loại người giàu có như vậy!” Nói xong, bà Ôn còn tức đến mức tát Ôn Li một cái.Ôn Li cũng không chịu nhẫn nhịn nữa, sau khi ở bên cạnh Bùi Tự Bạch, cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức, giờ sao có thể nhịn được chứ? Cô ta cũng tát trả lại Mẹ một cái, rất nhanh, hai người liền xông vào đánh nhau. Ông Ôn vội vàng tiến lên can ngăn, nhưng cũng bị vạ lây ăn mấy cú đấm.Bùi Tự Bạch lại hết kiên nhẫn, anh ta vẫy tay, nói: “Đưa bọn họ về nhà đi, sau này nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thì cứ trực tiếp kéo đi đánh một trận. Sau đó, bất kể thứ gì Ôn Li quan tâm, cứ trực tiếp hủy hết cho tôi.”Ôn Li thở hổn hển, nghe thấy lời này lòng cô ta hoàn toàn nguội lạnh. Cô ta khó tin nhìn anh ta, uất ức hỏi: “Bùi Tự Bạch, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Bấy nhiêu năm nay anh đối tốt với em, rốt cuộc tính là gì?”“Đương nhiên là vì cô có khuôn mặt giống Nhược Lê thôi.” Bùi Tự Bạch không chút do dự đưa ra câu trả lời này. Ngoài điều đó ra, anh ta căn bản không thể nào đối tốt với cô ta.“Hừ.” Ôn Li tự giễu cười một tiếng, trong lòng lại vẫn còn chút chấp niệm không cam lòng. “Bùi Tự Bạch,” cô ta nhìn thẳng vào anh ta, “bấy nhiêu năm nay, anh có từng dù chỉ một khắc động lòng với em không? Bỏ qua khuôn mặt giống Kiều Nhược Lê của em ấy!”“Không.” Câu trả lời của Bùi Tự Bạch không hề khiến Ôn Li bất ngờ chút nào.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếÔn Li lại cảm thấy bản thân mình những năm qua thật nực cười đến cực điểm. Ngoài việc yêu tiền của Bùi Tự Bạch ra, cô ta cũng thật sự yêu con người anh ta. Anh ta ưu tú, hoàn hảo đến nhường ấy, nếu không có Kiều Nhược Lê, anh ta tuyệt đối là người tình trong mộng hoàn hảo của mọi cô gái.Từ trước đến giờ, cô ta nằm mơ cũng không ngờ, hạnh phúc có một ngày sẽ giáng xuống đời mình. Một Bùi Tự Bạch ưu tú đến nhường ấy vậy mà lại chủ động xuất hiện trước mặt cô ta, đưa cho cô ta một bản hợp đồng.Cô ta đã nghĩ, mình sẽ là nàng Lọ Lem trong tiểu thuyết được hoàng tử yêu, được Bùi Tự Bạch nhất kiến chung tình, ký một bản hợp đồng hôn nhân, bắt đầu một đoạn tình yêu khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ. Nhưng hiện thực đã tát vào mặt cô ta một cái thật đau. Cô ta không phải Lọ Lem, chỉ là một người thế thân đáng nực cười. Thậm chí ngay cả người tình thế thân cũng không tính là gì, mỗi ngày cô ta phải làm chỉ là bắt chước Kiều Nhược Lê, đến trước mặt cô ấy chọc tức cô ấy một chút.
Ôn Li và bố mẹ cô ta đều lòng như tro tàn, ánh mắt trở nên trống rỗng.
“Bùi Tự Bạch, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Ôn Li hỏi, giọng đầy uất nghẹn. “Anh giàu có như thế, đâu có thiếu một tí tiền bạc nào, hơn nữa, đây chính là tiền anh cho em khi em làm người thế thân mà? Sao anh có thể lấy đi như vậy? Rốt cuộc em đã làm sai điều gì chứ?”
Bùi Tự Bạch sắc mặt nhàn nhạt, nói nhẹ bẫng: “Cô vượt quá giới hạn rồi, ngay từ đầu khi ký hợp đồng với cô, tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô chỉ là công cụ dùng để chọc tức Nhược Lê mà thôi, nhưng cô vậy mà dám ra tay độc ác với cô ấy, đúng là chán sống rồi. Cô muốn hủy hoại tất cả những gì Nhược Lê quan tâm, vậy tôi sẽ đến hủy hoại những thứ cô quan tâm. Cô thích tiền như vậy, vậy thì cứ để cả nhà cô trở lại cuộc sống ban đầu đi. Hãy nhớ kỹ, nhà họ Ôn các người biến thành như bây giờ, tất cả đều là lỗi của cô.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Bố Mẹ cô ta lập tức nhuốm đầy vẻ oán hận, họ chỉ trích: “Ôn Li, lúc trước sao mày lại đi ức h.i.ế.p Bà Bùi hả? Mày nghe lời chút đi, cái gì nên làm cái gì không nên làm thì cứ ngoan ngoãn làm theo quy tắc, bọn tao giờ thành ra nông nỗi này? Bọn tao hết tiền rồi, sau này sống sao đây?”
Nghe thấy lời này, Ôn Li tức đến mức gần như bật cười. Cô ta không ngờ, mình đã giúp đỡ người nhà nhiều đến thế, giờ đây sa cơ thất thế, họ vậy mà còn quay lại trách mắng mình.
Ánh mắt Ôn Li lạnh đi, cô ta đẩy mạnh bố mẹ ra, tức tối nói: “Bố mẹ à, hồi đó con làm tất cả những điều này, con muốn tranh vị trí Bà Bùi, bố mẹ cũng ủng hộ mà! Bố mẹ đã hưởng tất cả lợi lộc rồi, dựa vào đâu bây giờ lại chỉ trích con như thế hả? Không có con, bố mẹ chỉ sợ cả đời vẫn phải chen chúc sống những ngày tháng khổ sở trong khu ổ chuột thôi!”
Dù đuối lý, nhưng ông bà Ôn mở miệng ra vẫn chỉ trích: “Thế thì sao? Chẳng lẽ không phải bọn tao đã cho mày cái khuôn mặt này, khiến mày giống Bà Bùi sao? Nếu không có bọn tao, mày chỉ sợ cả đời cũng không với tới được loại người giàu có như vậy!” Nói xong, bà Ôn còn tức đến mức tát Ôn Li một cái.
Ôn Li cũng không chịu nhẫn nhịn nữa, sau khi ở bên cạnh Bùi Tự Bạch, cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức, giờ sao có thể nhịn được chứ? Cô ta cũng tát trả lại Mẹ một cái, rất nhanh, hai người liền xông vào đánh nhau. Ông Ôn vội vàng tiến lên can ngăn, nhưng cũng bị vạ lây ăn mấy cú đấm.
Bùi Tự Bạch lại hết kiên nhẫn, anh ta vẫy tay, nói: “Đưa bọn họ về nhà đi, sau này nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thì cứ trực tiếp kéo đi đánh một trận. Sau đó, bất kể thứ gì Ôn Li quan tâm, cứ trực tiếp hủy hết cho tôi.”
Ôn Li thở hổn hển, nghe thấy lời này lòng cô ta hoàn toàn nguội lạnh. Cô ta khó tin nhìn anh ta, uất ức hỏi: “Bùi Tự Bạch, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Bấy nhiêu năm nay anh đối tốt với em, rốt cuộc tính là gì?”
“Đương nhiên là vì cô có khuôn mặt giống Nhược Lê thôi.” Bùi Tự Bạch không chút do dự đưa ra câu trả lời này. Ngoài điều đó ra, anh ta căn bản không thể nào đối tốt với cô ta.
“Hừ.” Ôn Li tự giễu cười một tiếng, trong lòng lại vẫn còn chút chấp niệm không cam lòng. “Bùi Tự Bạch,” cô ta nhìn thẳng vào anh ta, “bấy nhiêu năm nay, anh có từng dù chỉ một khắc động lòng với em không? Bỏ qua khuôn mặt giống Kiều Nhược Lê của em ấy!”
“Không.” Câu trả lời của Bùi Tự Bạch không hề khiến Ôn Li bất ngờ chút nào.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ôn Li lại cảm thấy bản thân mình những năm qua thật nực cười đến cực điểm. Ngoài việc yêu tiền của Bùi Tự Bạch ra, cô ta cũng thật sự yêu con người anh ta. Anh ta ưu tú, hoàn hảo đến nhường ấy, nếu không có Kiều Nhược Lê, anh ta tuyệt đối là người tình trong mộng hoàn hảo của mọi cô gái.
Từ trước đến giờ, cô ta nằm mơ cũng không ngờ, hạnh phúc có một ngày sẽ giáng xuống đời mình. Một Bùi Tự Bạch ưu tú đến nhường ấy vậy mà lại chủ động xuất hiện trước mặt cô ta, đưa cho cô ta một bản hợp đồng.
Cô ta đã nghĩ, mình sẽ là nàng Lọ Lem trong tiểu thuyết được hoàng tử yêu, được Bùi Tự Bạch nhất kiến chung tình, ký một bản hợp đồng hôn nhân, bắt đầu một đoạn tình yêu khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ. Nhưng hiện thực đã tát vào mặt cô ta một cái thật đau. Cô ta không phải Lọ Lem, chỉ là một người thế thân đáng nực cười. Thậm chí ngay cả người tình thế thân cũng không tính là gì, mỗi ngày cô ta phải làm chỉ là bắt chước Kiều Nhược Lê, đến trước mặt cô ấy chọc tức cô ấy một chút.
Yêu Hận - Đám Cưới Tuổi 80Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhVào dịp kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Bùi Tự Bạch đã tặng Kiều Nhược Lê món quà là bắt cô uống cạn 999 chai rượu mạnh. "Tự Bạch, em thực sự uống không nổi nữa rồi..." Kiều Nhược Lê khản giọng cầu xin. Anh ta cười lạnh một tiếng, cúi người nhìn cô, nói: "Cha mẹ cô thích rượu đến mức lái xe trong lúc say xỉn đ.â.m c.h.ế.t cả nhà tôi. Là con gái của họ, chắc cô cũng thích uống lắm nhỉ?" "Em xin lỗi." Kiều Nhược Lê tuyệt vọng đỏ hoe mắt, những lời xin lỗi đã nói đến cả ngàn, cả vạn lần, thành lời quen miệng, "Nhưng cha mẹ em đã c.h.ế.t để đền tội cho vụ tai nạn đó rồi, như vậy... vẫn chưa đủ sao?" "Họ c.h.ế.t rồi có đổi lại được mạng cho người nhà tôi không!" Anh ta đột nhiên siết mạnh cằm Kiều Nhược Lê, dùng lực đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát xương, "Kiều Nhược Lê, mới năm thứ năm thôi mà cô đã không chịu nổi rồi à?" Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế Anh ta buông tay, liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau: "Cho cô ta uống đi." Hai vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên, một người giữ chặt vai Kiều Nhược… Ôn Li và bố mẹ cô ta đều lòng như tro tàn, ánh mắt trở nên trống rỗng.“Bùi Tự Bạch, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Ôn Li hỏi, giọng đầy uất nghẹn. “Anh giàu có như thế, đâu có thiếu một tí tiền bạc nào, hơn nữa, đây chính là tiền anh cho em khi em làm người thế thân mà? Sao anh có thể lấy đi như vậy? Rốt cuộc em đã làm sai điều gì chứ?”Bùi Tự Bạch sắc mặt nhàn nhạt, nói nhẹ bẫng: “Cô vượt quá giới hạn rồi, ngay từ đầu khi ký hợp đồng với cô, tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô chỉ là công cụ dùng để chọc tức Nhược Lê mà thôi, nhưng cô vậy mà dám ra tay độc ác với cô ấy, đúng là chán sống rồi. Cô muốn hủy hoại tất cả những gì Nhược Lê quan tâm, vậy tôi sẽ đến hủy hoại những thứ cô quan tâm. Cô thích tiền như vậy, vậy thì cứ để cả nhà cô trở lại cuộc sống ban đầu đi. Hãy nhớ kỹ, nhà họ Ôn các người biến thành như bây giờ, tất cả đều là lỗi của cô.”Lời này vừa nói ra, ánh mắt Bố Mẹ cô ta lập tức nhuốm đầy vẻ oán hận, họ chỉ trích: “Ôn Li, lúc trước sao mày lại đi ức h.i.ế.p Bà Bùi hả? Mày nghe lời chút đi, cái gì nên làm cái gì không nên làm thì cứ ngoan ngoãn làm theo quy tắc, bọn tao giờ thành ra nông nỗi này? Bọn tao hết tiền rồi, sau này sống sao đây?”Nghe thấy lời này, Ôn Li tức đến mức gần như bật cười. Cô ta không ngờ, mình đã giúp đỡ người nhà nhiều đến thế, giờ đây sa cơ thất thế, họ vậy mà còn quay lại trách mắng mình.Ánh mắt Ôn Li lạnh đi, cô ta đẩy mạnh bố mẹ ra, tức tối nói: “Bố mẹ à, hồi đó con làm tất cả những điều này, con muốn tranh vị trí Bà Bùi, bố mẹ cũng ủng hộ mà! Bố mẹ đã hưởng tất cả lợi lộc rồi, dựa vào đâu bây giờ lại chỉ trích con như thế hả? Không có con, bố mẹ chỉ sợ cả đời vẫn phải chen chúc sống những ngày tháng khổ sở trong khu ổ chuột thôi!”Dù đuối lý, nhưng ông bà Ôn mở miệng ra vẫn chỉ trích: “Thế thì sao? Chẳng lẽ không phải bọn tao đã cho mày cái khuôn mặt này, khiến mày giống Bà Bùi sao? Nếu không có bọn tao, mày chỉ sợ cả đời cũng không với tới được loại người giàu có như vậy!” Nói xong, bà Ôn còn tức đến mức tát Ôn Li một cái.Ôn Li cũng không chịu nhẫn nhịn nữa, sau khi ở bên cạnh Bùi Tự Bạch, cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức, giờ sao có thể nhịn được chứ? Cô ta cũng tát trả lại Mẹ một cái, rất nhanh, hai người liền xông vào đánh nhau. Ông Ôn vội vàng tiến lên can ngăn, nhưng cũng bị vạ lây ăn mấy cú đấm.Bùi Tự Bạch lại hết kiên nhẫn, anh ta vẫy tay, nói: “Đưa bọn họ về nhà đi, sau này nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thì cứ trực tiếp kéo đi đánh một trận. Sau đó, bất kể thứ gì Ôn Li quan tâm, cứ trực tiếp hủy hết cho tôi.”Ôn Li thở hổn hển, nghe thấy lời này lòng cô ta hoàn toàn nguội lạnh. Cô ta khó tin nhìn anh ta, uất ức hỏi: “Bùi Tự Bạch, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Bấy nhiêu năm nay anh đối tốt với em, rốt cuộc tính là gì?”“Đương nhiên là vì cô có khuôn mặt giống Nhược Lê thôi.” Bùi Tự Bạch không chút do dự đưa ra câu trả lời này. Ngoài điều đó ra, anh ta căn bản không thể nào đối tốt với cô ta.“Hừ.” Ôn Li tự giễu cười một tiếng, trong lòng lại vẫn còn chút chấp niệm không cam lòng. “Bùi Tự Bạch,” cô ta nhìn thẳng vào anh ta, “bấy nhiêu năm nay, anh có từng dù chỉ một khắc động lòng với em không? Bỏ qua khuôn mặt giống Kiều Nhược Lê của em ấy!”“Không.” Câu trả lời của Bùi Tự Bạch không hề khiến Ôn Li bất ngờ chút nào.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếÔn Li lại cảm thấy bản thân mình những năm qua thật nực cười đến cực điểm. Ngoài việc yêu tiền của Bùi Tự Bạch ra, cô ta cũng thật sự yêu con người anh ta. Anh ta ưu tú, hoàn hảo đến nhường ấy, nếu không có Kiều Nhược Lê, anh ta tuyệt đối là người tình trong mộng hoàn hảo của mọi cô gái.Từ trước đến giờ, cô ta nằm mơ cũng không ngờ, hạnh phúc có một ngày sẽ giáng xuống đời mình. Một Bùi Tự Bạch ưu tú đến nhường ấy vậy mà lại chủ động xuất hiện trước mặt cô ta, đưa cho cô ta một bản hợp đồng.Cô ta đã nghĩ, mình sẽ là nàng Lọ Lem trong tiểu thuyết được hoàng tử yêu, được Bùi Tự Bạch nhất kiến chung tình, ký một bản hợp đồng hôn nhân, bắt đầu một đoạn tình yêu khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ. Nhưng hiện thực đã tát vào mặt cô ta một cái thật đau. Cô ta không phải Lọ Lem, chỉ là một người thế thân đáng nực cười. Thậm chí ngay cả người tình thế thân cũng không tính là gì, mỗi ngày cô ta phải làm chỉ là bắt chước Kiều Nhược Lê, đến trước mặt cô ấy chọc tức cô ấy một chút.