Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…
Chương 213
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… La Vân Khỉ đã đến cửa tiệm, tính theo ngày thì hôm nay đã là ngày thứ ba.Hàn Diệp hẳn là đã thi xong. Về kết quả của hắn, nàng cũng không lấy làm lo lắng, dù sao tương lai hắn chính là vị tể tướng trẻ tuổi nhất của Thiên Long quốc, dưới một người trên vạn người.Điều nàng lo là ăn ở của hắn, đồ ăn bên ngoài dù sao cũng không bằng tự tay nàng nấu.Nghĩ đến dáng vẻ Hàn Diệp ăn cơm thong thả, từ tốn, khóe môi nàng khẽ cong lên, nở một nụ cười kín đáo.Ngay sau đó lại nhớ đến nam nhân kia đột ngột xuất hiện trong nhà.Xem chừng thương thế của hắn, e rằng một hai ngày cũng chưa thể rời đi.Chẳng lẽ hắn thật sự gặp phải sơn tặc? Nhưng lại không giống. Bàn tay hắn nắm tay nàng khi ấy vừa mạnh mẽ vừa hữu lực, tuyệt chẳng giống một thương nhân tay trói gà không chặt.Thở dài một tiếng, nàng tự mình quyết định cứu một người lai lịch không rõ, không biết Hàn Diệp về có giận hay không.Lại nghĩ, Hàn Diệp chẳng phải hạng người bụng dạ hẹp hòi, nếu không phải Phương Lộc Chi cứ nhất mực lượn lờ trước mặt nàng, Hàn Diệp vốn chẳng để tâm. Tể tướng tương lai, bụng dạ tất phải chứa được thuyền lớn.Chỉ là người nàng cứu, trong nguyên tác hoàn toàn không hề có nhắc tới, sao lại bỗng dưng xuất hiện?Hay là vì nàng đi trước kịch bản, gây nên hiệu ứng cánh bướm?Nhưng dù sao đi nữa, nếu trong sách không có ghi chép, thì chắc chắn không phải nhân vật chính, rất có thể chỉ là một người qua đường.Nếu vậy thì cũng chẳng cần bận tâm thêm, đợi y khỏe hơn một chút, liền đuổi y đi là được.Tự trấn an một phen, La Vân Khỉ cũng không nghĩ thêm.Đến gần trưa, nàng dẫn Hàn Dung trở về nấu cơm cho người kia.--------------------Cùng lúc đó, tại Vĩnh Định thành✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Hàn Diệp quả thật đã thi xong. Vì ba ngày sau mới công bố bảng vàng, hắn cùng Lưu Thành Vũ liền nhân dịp này tìm tung tích của Tạ Tường Vi.Trước đó những bức họa dán truy tìm đều bị nha sai tháo xuống, hai người đành phải đi khắp nơi dò hỏi, gặp ai cũng hỏi, lần mò từng chút một.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Kết quả lại chẳng như mong đợi, xem ra Tạ Tường Vi chưa từng đến Vĩnh Định thành.Một ngày đi khắp phố phường, Lưu Thành Vũ mệt đến rã rời, hai người liền quay về khách *****.Vừa vào cửa đã trông thấy Hoàng Oanh Oanh cùng Phương Lộc Chi.Trước kia Hàn Diệp còn có chút thiện cảm với Phương Lộc Chi, dù sao vị công tử huyện lệnh này cũng từng giúp không ít, nhưng từ sau hôm hắn buông lời đầy ẩn ý, Hàn Diệp liền không còn chút hảo cảm nào.Hắn giả vờ không thấy, định thẳng lên lầu.Lưu Thành Vũ thì trái lại đầy vẻ hưng phấn, chào to:“Hoàng cô nương!”Hoàng Oanh Oanh mỉm cười gật đầu với hắn, Lưu Thành Vũ lập tức vui như mở cờ, đứng ngay bên bàn.Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn hắn một cái, lại quay sang Hàn Diệp.“Giờ thi cử đã xong, Hàn công tử sao lại vội vã như vậy? Chi bằng ngồi lại uống chung vài chén rượu?”Hàn Diệp đã lên đến nửa cầu thang, nhàn nhạt đáp:“Đa tạ ý tốt, tiểu sinh không biết uống rượu, xin miễn làm mất hứng của hai vị.”Hoàng Oanh Oanh bật cười khanh khách:“Không biết uống rượu thì ăn chút món cũng được mà. Ngài với biểu ca ta đều là đồng hương, cớ sao cứ giữ khoảng cách như vậy?”Phương Lộc Chi xòe quạt ra, mỉm cười:“Đúng vậy, biểu muội ta đã nói thế, Hàn công tử chẳng lẽ không nể mặt?”Lưu Thành Vũ lập tức chạy lên kéo Hàn Diệp xuống:“Hàn đại ca, hiếm khi công tử Phương mời khách, chúng ta chẳng lẽ lại khiến người ta mất mặt?”Lông mày Hàn Diệp khẽ nhíu, nhưng rồi lại từ từ giãn ra.Dù sao hắn và La Vân Khỉ cũng từng chịu ân tình của Phương gia, nếu gây quá căng, sau này gặp lại cũng khó xử, nên liền theo Lưu Thành Vũ ngồi xuống.
La Vân Khỉ đã đến cửa tiệm, tính theo ngày thì hôm nay đã là ngày thứ ba.
Hàn Diệp hẳn là đã thi xong. Về kết quả của hắn, nàng cũng không lấy làm lo lắng, dù sao tương lai hắn chính là vị tể tướng trẻ tuổi nhất của Thiên Long quốc, dưới một người trên vạn người.
Điều nàng lo là ăn ở của hắn, đồ ăn bên ngoài dù sao cũng không bằng tự tay nàng nấu.
Nghĩ đến dáng vẻ Hàn Diệp ăn cơm thong thả, từ tốn, khóe môi nàng khẽ cong lên, nở một nụ cười kín đáo.
Ngay sau đó lại nhớ đến nam nhân kia đột ngột xuất hiện trong nhà.
Xem chừng thương thế của hắn, e rằng một hai ngày cũng chưa thể rời đi.
Chẳng lẽ hắn thật sự gặp phải sơn tặc? Nhưng lại không giống. Bàn tay hắn nắm tay nàng khi ấy vừa mạnh mẽ vừa hữu lực, tuyệt chẳng giống một thương nhân tay trói gà không chặt.
Thở dài một tiếng, nàng tự mình quyết định cứu một người lai lịch không rõ, không biết Hàn Diệp về có giận hay không.
Lại nghĩ, Hàn Diệp chẳng phải hạng người bụng dạ hẹp hòi, nếu không phải Phương Lộc Chi cứ nhất mực lượn lờ trước mặt nàng, Hàn Diệp vốn chẳng để tâm. Tể tướng tương lai, bụng dạ tất phải chứa được thuyền lớn.
Chỉ là người nàng cứu, trong nguyên tác hoàn toàn không hề có nhắc tới, sao lại bỗng dưng xuất hiện?
Hay là vì nàng đi trước kịch bản, gây nên hiệu ứng cánh bướm?
Nhưng dù sao đi nữa, nếu trong sách không có ghi chép, thì chắc chắn không phải nhân vật chính, rất có thể chỉ là một người qua đường.
Nếu vậy thì cũng chẳng cần bận tâm thêm, đợi y khỏe hơn một chút, liền đuổi y đi là được.
Tự trấn an một phen, La Vân Khỉ cũng không nghĩ thêm.
Đến gần trưa, nàng dẫn Hàn Dung trở về nấu cơm cho người kia.
--------------------
Cùng lúc đó, tại Vĩnh Định thành
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Hàn Diệp quả thật đã thi xong. Vì ba ngày sau mới công bố bảng vàng, hắn cùng Lưu Thành Vũ liền nhân dịp này tìm tung tích của Tạ Tường Vi.
Trước đó những bức họa dán truy tìm đều bị nha sai tháo xuống, hai người đành phải đi khắp nơi dò hỏi, gặp ai cũng hỏi, lần mò từng chút một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kết quả lại chẳng như mong đợi, xem ra Tạ Tường Vi chưa từng đến Vĩnh Định thành.
Một ngày đi khắp phố phường, Lưu Thành Vũ mệt đến rã rời, hai người liền quay về khách *****.
Vừa vào cửa đã trông thấy Hoàng Oanh Oanh cùng Phương Lộc Chi.
Trước kia Hàn Diệp còn có chút thiện cảm với Phương Lộc Chi, dù sao vị công tử huyện lệnh này cũng từng giúp không ít, nhưng từ sau hôm hắn buông lời đầy ẩn ý, Hàn Diệp liền không còn chút hảo cảm nào.
Hắn giả vờ không thấy, định thẳng lên lầu.
Lưu Thành Vũ thì trái lại đầy vẻ hưng phấn, chào to:
“Hoàng cô nương!”
Hoàng Oanh Oanh mỉm cười gật đầu với hắn, Lưu Thành Vũ lập tức vui như mở cờ, đứng ngay bên bàn.
Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn hắn một cái, lại quay sang Hàn Diệp.
“Giờ thi cử đã xong, Hàn công tử sao lại vội vã như vậy? Chi bằng ngồi lại uống chung vài chén rượu?”
Hàn Diệp đã lên đến nửa cầu thang, nhàn nhạt đáp:
“Đa tạ ý tốt, tiểu sinh không biết uống rượu, xin miễn làm mất hứng của hai vị.”
Hoàng Oanh Oanh bật cười khanh khách:
“Không biết uống rượu thì ăn chút món cũng được mà. Ngài với biểu ca ta đều là đồng hương, cớ sao cứ giữ khoảng cách như vậy?”
Phương Lộc Chi xòe quạt ra, mỉm cười:
“Đúng vậy, biểu muội ta đã nói thế, Hàn công tử chẳng lẽ không nể mặt?”
Lưu Thành Vũ lập tức chạy lên kéo Hàn Diệp xuống:
“Hàn đại ca, hiếm khi công tử Phương mời khách, chúng ta chẳng lẽ lại khiến người ta mất mặt?”
Lông mày Hàn Diệp khẽ nhíu, nhưng rồi lại từ từ giãn ra.
Dù sao hắn và La Vân Khỉ cũng từng chịu ân tình của Phương gia, nếu gây quá căng, sau này gặp lại cũng khó xử, nên liền theo Lưu Thành Vũ ngồi xuống.
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… La Vân Khỉ đã đến cửa tiệm, tính theo ngày thì hôm nay đã là ngày thứ ba.Hàn Diệp hẳn là đã thi xong. Về kết quả của hắn, nàng cũng không lấy làm lo lắng, dù sao tương lai hắn chính là vị tể tướng trẻ tuổi nhất của Thiên Long quốc, dưới một người trên vạn người.Điều nàng lo là ăn ở của hắn, đồ ăn bên ngoài dù sao cũng không bằng tự tay nàng nấu.Nghĩ đến dáng vẻ Hàn Diệp ăn cơm thong thả, từ tốn, khóe môi nàng khẽ cong lên, nở một nụ cười kín đáo.Ngay sau đó lại nhớ đến nam nhân kia đột ngột xuất hiện trong nhà.Xem chừng thương thế của hắn, e rằng một hai ngày cũng chưa thể rời đi.Chẳng lẽ hắn thật sự gặp phải sơn tặc? Nhưng lại không giống. Bàn tay hắn nắm tay nàng khi ấy vừa mạnh mẽ vừa hữu lực, tuyệt chẳng giống một thương nhân tay trói gà không chặt.Thở dài một tiếng, nàng tự mình quyết định cứu một người lai lịch không rõ, không biết Hàn Diệp về có giận hay không.Lại nghĩ, Hàn Diệp chẳng phải hạng người bụng dạ hẹp hòi, nếu không phải Phương Lộc Chi cứ nhất mực lượn lờ trước mặt nàng, Hàn Diệp vốn chẳng để tâm. Tể tướng tương lai, bụng dạ tất phải chứa được thuyền lớn.Chỉ là người nàng cứu, trong nguyên tác hoàn toàn không hề có nhắc tới, sao lại bỗng dưng xuất hiện?Hay là vì nàng đi trước kịch bản, gây nên hiệu ứng cánh bướm?Nhưng dù sao đi nữa, nếu trong sách không có ghi chép, thì chắc chắn không phải nhân vật chính, rất có thể chỉ là một người qua đường.Nếu vậy thì cũng chẳng cần bận tâm thêm, đợi y khỏe hơn một chút, liền đuổi y đi là được.Tự trấn an một phen, La Vân Khỉ cũng không nghĩ thêm.Đến gần trưa, nàng dẫn Hàn Dung trở về nấu cơm cho người kia.--------------------Cùng lúc đó, tại Vĩnh Định thành✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Hàn Diệp quả thật đã thi xong. Vì ba ngày sau mới công bố bảng vàng, hắn cùng Lưu Thành Vũ liền nhân dịp này tìm tung tích của Tạ Tường Vi.Trước đó những bức họa dán truy tìm đều bị nha sai tháo xuống, hai người đành phải đi khắp nơi dò hỏi, gặp ai cũng hỏi, lần mò từng chút một.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Kết quả lại chẳng như mong đợi, xem ra Tạ Tường Vi chưa từng đến Vĩnh Định thành.Một ngày đi khắp phố phường, Lưu Thành Vũ mệt đến rã rời, hai người liền quay về khách *****.Vừa vào cửa đã trông thấy Hoàng Oanh Oanh cùng Phương Lộc Chi.Trước kia Hàn Diệp còn có chút thiện cảm với Phương Lộc Chi, dù sao vị công tử huyện lệnh này cũng từng giúp không ít, nhưng từ sau hôm hắn buông lời đầy ẩn ý, Hàn Diệp liền không còn chút hảo cảm nào.Hắn giả vờ không thấy, định thẳng lên lầu.Lưu Thành Vũ thì trái lại đầy vẻ hưng phấn, chào to:“Hoàng cô nương!”Hoàng Oanh Oanh mỉm cười gật đầu với hắn, Lưu Thành Vũ lập tức vui như mở cờ, đứng ngay bên bàn.Phương Lộc Chi liếc mắt nhìn hắn một cái, lại quay sang Hàn Diệp.“Giờ thi cử đã xong, Hàn công tử sao lại vội vã như vậy? Chi bằng ngồi lại uống chung vài chén rượu?”Hàn Diệp đã lên đến nửa cầu thang, nhàn nhạt đáp:“Đa tạ ý tốt, tiểu sinh không biết uống rượu, xin miễn làm mất hứng của hai vị.”Hoàng Oanh Oanh bật cười khanh khách:“Không biết uống rượu thì ăn chút món cũng được mà. Ngài với biểu ca ta đều là đồng hương, cớ sao cứ giữ khoảng cách như vậy?”Phương Lộc Chi xòe quạt ra, mỉm cười:“Đúng vậy, biểu muội ta đã nói thế, Hàn công tử chẳng lẽ không nể mặt?”Lưu Thành Vũ lập tức chạy lên kéo Hàn Diệp xuống:“Hàn đại ca, hiếm khi công tử Phương mời khách, chúng ta chẳng lẽ lại khiến người ta mất mặt?”Lông mày Hàn Diệp khẽ nhíu, nhưng rồi lại từ từ giãn ra.Dù sao hắn và La Vân Khỉ cũng từng chịu ân tình của Phương gia, nếu gây quá căng, sau này gặp lại cũng khó xử, nên liền theo Lưu Thành Vũ ngồi xuống.