Ọc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên…
Chương 214
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Hoàng Oanh Oanh nhường chỗ, gọi thêm mấy món, rồi quay sang Hàn Diệp mỉm cười:“Ta thấy Hàn công tử hình như có chút oán hận biểu ca ta, chi bằng ta kính ngài một chén, mọi khúc mắc đều xóa bỏ, được không?”Hàn Diệp liếc nhìn Phương Lộc Chi, nâng chén đáp:“Đa tạ Hoàng cô nương, tại hạ và Phương công tử giữa chúng ta không có hiềm khích, e là cô nương đã nghĩ nhiều rồi.”Phương Lộc Chi cười khẩy, miệng khẽ nhếch:“Phải đó, có thể có gì chứ.”Nói xong liền cạn chén.Hàn Diệp cũng chỉ đành theo lễ mà uống, khí thế bàn tiệc cũng vì thế dần náo nhiệt.Chỉ là phần lớn đều là họ nói, Hàn Diệp chỉ lặng lẽ nghe. Hắn vốn không phải người nói nhiều, lại thấy Lưu Thành Vũ không ngừng tỏ ra ân cần với Hoàng Oanh Oanh, khẽ lắc đầu.Tên ngốc này sợ là đã trúng tiếng sét ái tình, tiếc thay nhà họ Hoàng coi trọng môn đăng hộ đối, hắn chỉ có thể ôm mộng trong lòng thôi. Cũng như chính mình năm xưa cưới được La Vân Khỉ, chẳng phải cũng bị người ta chê bai đủ điều.Nghĩ đến chuyện cũ, môi hắn khẽ cong, nở một nụ cười khổ.Hoàng Oanh Oanh thấy Hàn Diệp cúi đầu trầm mặc, bèn thắc mắc hỏi:“Chẳng hay Hàn công tử thi không tốt sao? Cớ gì lại trông như mang tâm sự nặng nề?”Hàn Diệp ngẩng đầu, khẽ cười:“Không phải, chỉ là đang nhớ đến thê tử của ta.”Hoàng Oanh Oanh thoáng ngạc nhiên, thất thần thốt lên:“A… Ngài… đã thành thân rồi?”Hàn Diệp khẽ gật đầu:“Cũng đã hơn nửa năm rồi.”Trong mắt Hoàng Oanh Oanh thoáng hiện một tia thất vọng, vô thức liếc nhìn về phía Phương Lộc Chi.Phương Lộc Chi chẳng rõ nghĩ tới điều gì, khóe môi cong lên, ánh mắt dường như mang theo vài phần ý vị thâm sâu, mỉm cười nói:“Nam lớn thì cưới, nữ lớn thì gả, có gì đáng làm kinh hãi đâu.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Hoàng Oanh Oanh hừ lạnh một tiếng, nâng chén lên:“Phải, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Uống rượu đi.”Mọi người lại uống thêm vài chén. Lưu Thành Vũ đã ngà ngà say, bắt đầu nói năng lộn xộn. Hàn Diệp bèn cáo từ, đưa hắn trở về phòng.Hai người vừa rời đi, Hoàng Oanh Oanh liền tức giận nói:“Biểu ca, rốt cuộc huynh đang mưu tính điều gì? Nếu không muốn cưới ta, cứ nói thẳng, sao lại để ta đến bắt chuyện với kẻ đã có thê tử? Chẳng lẽ huynh muốn ta đi làm tiểu thiếp người ta hay sao? Hừ!”Phương Lộc Chi lại không cho là chuyện gì to tát, nhàn nhã đáp:“Thì ta thấy muội có ý với Hàn Diệp thôi. Huống chi, thành thân rồi cũng chẳng phải chuyện vĩnh viễn, chẳng phải vẫn có thể hòa ly sao?”✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Hoàng Oanh Oanh đã có chút men say, chống cằm lẩm bẩm:“Ta đường đường là thiên kim khuê các, sao có thể gả cho kẻ từng hòa ly? Phương Lộc Chi, huynh đừng giở trò nữa. Dù sao lần này huynh trở về, ta cũng sẽ đi theo.”Phương Lộc Chi thấy nàng đã say, liền chán nản mất hứng.Hắn liền sai A Phúc:“Đi, đưa biểu tiểu thư về.”“Không! Ta muốn ở bên huynh!”Hoàng Oanh Oanh vùng vằng đứng dậy, ôm chặt lấy tay Phương Lộc Chi, song bị hắn mạnh mẽ gỡ ra.“Chớ có làm loạn. A Phúc, mau đưa đi.”A Phúc đáp lời, liền cùng thị nữ dìu Hoàng Oanh Oanh ra ngoài.Phương Lộc Chi đứng nhìn về phía cầu thang dẫn lên lầu, trong mắt dần hiện tia sắc bén.Từ trước, hắn chỉ cảm thấy hễ được nhìn thấy La Vân Khỉ là đã đủ vui vẻ, đủ thỏa mãn.Nhưng kể từ khi đến Vĩnh Định thành, hắn mới thực sự hiểu rõ, tương tư là vị đắng thế nào.Nó khiến hắn ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, chỉ cần tâm trí lơi lỏng, liền hiện lên khuôn dung thanh lệ thoát tục của nàng.Mà Hàn Diệp, căn bản không xứng với La Vân Khỉ!Dù phải dùng cách gì, hắn cũng phải đoạt nàng về cho bằng được.
Hoàng Oanh Oanh nhường chỗ, gọi thêm mấy món, rồi quay sang Hàn Diệp mỉm cười:
“Ta thấy Hàn công tử hình như có chút oán hận biểu ca ta, chi bằng ta kính ngài một chén, mọi khúc mắc đều xóa bỏ, được không?”
Hàn Diệp liếc nhìn Phương Lộc Chi, nâng chén đáp:
“Đa tạ Hoàng cô nương, tại hạ và Phương công tử giữa chúng ta không có hiềm khích, e là cô nương đã nghĩ nhiều rồi.”
Phương Lộc Chi cười khẩy, miệng khẽ nhếch:
“Phải đó, có thể có gì chứ.”
Nói xong liền cạn chén.
Hàn Diệp cũng chỉ đành theo lễ mà uống, khí thế bàn tiệc cũng vì thế dần náo nhiệt.
Chỉ là phần lớn đều là họ nói, Hàn Diệp chỉ lặng lẽ nghe. Hắn vốn không phải người nói nhiều, lại thấy Lưu Thành Vũ không ngừng tỏ ra ân cần với Hoàng Oanh Oanh, khẽ lắc đầu.
Tên ngốc này sợ là đã trúng tiếng sét ái tình, tiếc thay nhà họ Hoàng coi trọng môn đăng hộ đối, hắn chỉ có thể ôm mộng trong lòng thôi. Cũng như chính mình năm xưa cưới được La Vân Khỉ, chẳng phải cũng bị người ta chê bai đủ điều.
Nghĩ đến chuyện cũ, môi hắn khẽ cong, nở một nụ cười khổ.
Hoàng Oanh Oanh thấy Hàn Diệp cúi đầu trầm mặc, bèn thắc mắc hỏi:
“Chẳng hay Hàn công tử thi không tốt sao? Cớ gì lại trông như mang tâm sự nặng nề?”
Hàn Diệp ngẩng đầu, khẽ cười:
“Không phải, chỉ là đang nhớ đến thê tử của ta.”
Hoàng Oanh Oanh thoáng ngạc nhiên, thất thần thốt lên:
“A… Ngài… đã thành thân rồi?”
Hàn Diệp khẽ gật đầu:
“Cũng đã hơn nửa năm rồi.”
Trong mắt Hoàng Oanh Oanh thoáng hiện một tia thất vọng, vô thức liếc nhìn về phía Phương Lộc Chi.
Phương Lộc Chi chẳng rõ nghĩ tới điều gì, khóe môi cong lên, ánh mắt dường như mang theo vài phần ý vị thâm sâu, mỉm cười nói:
“Nam lớn thì cưới, nữ lớn thì gả, có gì đáng làm kinh hãi đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng Oanh Oanh hừ lạnh một tiếng, nâng chén lên:
“Phải, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Uống rượu đi.”
Mọi người lại uống thêm vài chén. Lưu Thành Vũ đã ngà ngà say, bắt đầu nói năng lộn xộn. Hàn Diệp bèn cáo từ, đưa hắn trở về phòng.
Hai người vừa rời đi, Hoàng Oanh Oanh liền tức giận nói:
“Biểu ca, rốt cuộc huynh đang mưu tính điều gì? Nếu không muốn cưới ta, cứ nói thẳng, sao lại để ta đến bắt chuyện với kẻ đã có thê tử? Chẳng lẽ huynh muốn ta đi làm tiểu thiếp người ta hay sao? Hừ!”
Phương Lộc Chi lại không cho là chuyện gì to tát, nhàn nhã đáp:
“Thì ta thấy muội có ý với Hàn Diệp thôi. Huống chi, thành thân rồi cũng chẳng phải chuyện vĩnh viễn, chẳng phải vẫn có thể hòa ly sao?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Hoàng Oanh Oanh đã có chút men say, chống cằm lẩm bẩm:
“Ta đường đường là thiên kim khuê các, sao có thể gả cho kẻ từng hòa ly? Phương Lộc Chi, huynh đừng giở trò nữa. Dù sao lần này huynh trở về, ta cũng sẽ đi theo.”
Phương Lộc Chi thấy nàng đã say, liền chán nản mất hứng.
Hắn liền sai A Phúc:
“Đi, đưa biểu tiểu thư về.”
“Không! Ta muốn ở bên huynh!”
Hoàng Oanh Oanh vùng vằng đứng dậy, ôm chặt lấy tay Phương Lộc Chi, song bị hắn mạnh mẽ gỡ ra.
“Chớ có làm loạn. A Phúc, mau đưa đi.”
A Phúc đáp lời, liền cùng thị nữ dìu Hoàng Oanh Oanh ra ngoài.
Phương Lộc Chi đứng nhìn về phía cầu thang dẫn lên lầu, trong mắt dần hiện tia sắc bén.
Từ trước, hắn chỉ cảm thấy hễ được nhìn thấy La Vân Khỉ là đã đủ vui vẻ, đủ thỏa mãn.
Nhưng kể từ khi đến Vĩnh Định thành, hắn mới thực sự hiểu rõ, tương tư là vị đắng thế nào.
Nó khiến hắn ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, chỉ cần tâm trí lơi lỏng, liền hiện lên khuôn dung thanh lệ thoát tục của nàng.
Mà Hàn Diệp, căn bản không xứng với La Vân Khỉ!
Dù phải dùng cách gì, hắn cũng phải đoạt nàng về cho bằng được.
Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể TướngTác giả: Phất Anh Trai ChủTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngỌc… ọc… Nàng hơi lấy làm lạ, vừa mới dùng xong bữa khuya, cớ sao bụng đã réo? Vừa hé mắt đã thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, túm tụm lại như đôi chim sẻ, chớp chớp đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm. La Vân Khỉ giật mình kinh hãi, lập tức bật dậy. Hai tiểu oa nhi hoảng sợ, đồng loạt lui lại một bước. “Tẩu tử… tẩu tử tỉnh rồi sao?” Tẩu tử? Nghe hai chữ ấy, La Vân Khỉ ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Chờ đã, xiêm y của hai đứa nhỏ… sao lại mang dáng dấp cổ đại? “Các… các ngươi là…” Tiểu cô nương mím môi, suýt khóc thành tiếng: “Tẩu tử, muội là Dung Dung đây, tẩu không nhận ra muội sao?” La Vân Khỉ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ lem luốc kia. Cái tên này… sao nghe quen đến thế? Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu nàng — chẳng lẽ… Nàng khó tin nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Ngươi là Hàn Dung? Còn ngươi là Hàn Mặc?” Hàn Dung lập tức nín khóc mỉm cười: “Phải rồi, muội là Dung Dung!” Hàn Mặc cũng gật đầu như giã tỏi: “Tẩu tử vừa rồi làm huynh muội ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Nhìn hai tiểu oa nhi quấn quýt bên… Hoàng Oanh Oanh nhường chỗ, gọi thêm mấy món, rồi quay sang Hàn Diệp mỉm cười:“Ta thấy Hàn công tử hình như có chút oán hận biểu ca ta, chi bằng ta kính ngài một chén, mọi khúc mắc đều xóa bỏ, được không?”Hàn Diệp liếc nhìn Phương Lộc Chi, nâng chén đáp:“Đa tạ Hoàng cô nương, tại hạ và Phương công tử giữa chúng ta không có hiềm khích, e là cô nương đã nghĩ nhiều rồi.”Phương Lộc Chi cười khẩy, miệng khẽ nhếch:“Phải đó, có thể có gì chứ.”Nói xong liền cạn chén.Hàn Diệp cũng chỉ đành theo lễ mà uống, khí thế bàn tiệc cũng vì thế dần náo nhiệt.Chỉ là phần lớn đều là họ nói, Hàn Diệp chỉ lặng lẽ nghe. Hắn vốn không phải người nói nhiều, lại thấy Lưu Thành Vũ không ngừng tỏ ra ân cần với Hoàng Oanh Oanh, khẽ lắc đầu.Tên ngốc này sợ là đã trúng tiếng sét ái tình, tiếc thay nhà họ Hoàng coi trọng môn đăng hộ đối, hắn chỉ có thể ôm mộng trong lòng thôi. Cũng như chính mình năm xưa cưới được La Vân Khỉ, chẳng phải cũng bị người ta chê bai đủ điều.Nghĩ đến chuyện cũ, môi hắn khẽ cong, nở một nụ cười khổ.Hoàng Oanh Oanh thấy Hàn Diệp cúi đầu trầm mặc, bèn thắc mắc hỏi:“Chẳng hay Hàn công tử thi không tốt sao? Cớ gì lại trông như mang tâm sự nặng nề?”Hàn Diệp ngẩng đầu, khẽ cười:“Không phải, chỉ là đang nhớ đến thê tử của ta.”Hoàng Oanh Oanh thoáng ngạc nhiên, thất thần thốt lên:“A… Ngài… đã thành thân rồi?”Hàn Diệp khẽ gật đầu:“Cũng đã hơn nửa năm rồi.”Trong mắt Hoàng Oanh Oanh thoáng hiện một tia thất vọng, vô thức liếc nhìn về phía Phương Lộc Chi.Phương Lộc Chi chẳng rõ nghĩ tới điều gì, khóe môi cong lên, ánh mắt dường như mang theo vài phần ý vị thâm sâu, mỉm cười nói:“Nam lớn thì cưới, nữ lớn thì gả, có gì đáng làm kinh hãi đâu.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -Hoàng Oanh Oanh hừ lạnh một tiếng, nâng chén lên:“Phải, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Uống rượu đi.”Mọi người lại uống thêm vài chén. Lưu Thành Vũ đã ngà ngà say, bắt đầu nói năng lộn xộn. Hàn Diệp bèn cáo từ, đưa hắn trở về phòng.Hai người vừa rời đi, Hoàng Oanh Oanh liền tức giận nói:“Biểu ca, rốt cuộc huynh đang mưu tính điều gì? Nếu không muốn cưới ta, cứ nói thẳng, sao lại để ta đến bắt chuyện với kẻ đã có thê tử? Chẳng lẽ huynh muốn ta đi làm tiểu thiếp người ta hay sao? Hừ!”Phương Lộc Chi lại không cho là chuyện gì to tát, nhàn nhã đáp:“Thì ta thấy muội có ý với Hàn Diệp thôi. Huống chi, thành thân rồi cũng chẳng phải chuyện vĩnh viễn, chẳng phải vẫn có thể hòa ly sao?”✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.Hoàng Oanh Oanh đã có chút men say, chống cằm lẩm bẩm:“Ta đường đường là thiên kim khuê các, sao có thể gả cho kẻ từng hòa ly? Phương Lộc Chi, huynh đừng giở trò nữa. Dù sao lần này huynh trở về, ta cũng sẽ đi theo.”Phương Lộc Chi thấy nàng đã say, liền chán nản mất hứng.Hắn liền sai A Phúc:“Đi, đưa biểu tiểu thư về.”“Không! Ta muốn ở bên huynh!”Hoàng Oanh Oanh vùng vằng đứng dậy, ôm chặt lấy tay Phương Lộc Chi, song bị hắn mạnh mẽ gỡ ra.“Chớ có làm loạn. A Phúc, mau đưa đi.”A Phúc đáp lời, liền cùng thị nữ dìu Hoàng Oanh Oanh ra ngoài.Phương Lộc Chi đứng nhìn về phía cầu thang dẫn lên lầu, trong mắt dần hiện tia sắc bén.Từ trước, hắn chỉ cảm thấy hễ được nhìn thấy La Vân Khỉ là đã đủ vui vẻ, đủ thỏa mãn.Nhưng kể từ khi đến Vĩnh Định thành, hắn mới thực sự hiểu rõ, tương tư là vị đắng thế nào.Nó khiến hắn ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, chỉ cần tâm trí lơi lỏng, liền hiện lên khuôn dung thanh lệ thoát tục của nàng.Mà Hàn Diệp, căn bản không xứng với La Vân Khỉ!Dù phải dùng cách gì, hắn cũng phải đoạt nàng về cho bằng được.