Tác giả:

Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến…

Chương 3: Chương 3

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… Hành lang dịch vụ tối tăm, ẩm thấp. Mùi bụi bặm và kim loại cũ. Chạy như điên, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Đột ngột... va phải! Cú va chạm mạnh khiến hắn loạng choạng lùi lại. Một bóng người. Quần áo tối màu, dường như ẩn mình trong bóng tối. Di chuyển nhanh... *quá* nhanh. Đó là Ánh Tuyết. Cô ta đang ở đây? Tại sao? Ánh Tuyết phản ứng chớp nhoáng, như một con thú hoang bị giật mình. Tay cô ta vung lên, một chuyển động sắc lẹm. Hắn cảm thấy luồng khí lạnh như lưỡi d.a.o vô hình sượt qua. Ánh mắt cô ta lạnh như băng, dò xét, cảnh giác tột độ. Nhìn thấy huy hiệu Helix trên áo hắn, sự nghi ngờ càng sâu đậm. Đôi môi mím chặt lại. `- Ngươi là ai?` Giọng cô ta khô khốc, không một chút cảm xúc. Lôi Phong hoảng loạn, lắp bắp, cố gắng hít thở. `- Tôi... tôi không phải người của chúng! Tôi... tôi đang bị truy sát!` Hắn chỉ về phía sau. `- Tôi có thông tin... về Helix... về thí nghiệm của chúng! Liên quan đến người mất tích!` Tiếng bước chân dồn dập cuối hành lang. Nhanh chóng tiếp cận. Một nhóm đặc vụ Helix. Trang bị đầy đủ. Súng năng lượng sẵn sàng. Ánh Tuyết quay đầu nhìn. Đánh giá nhanh. Kẻ thù của kẻ thù... Lôi Phong là con mồi của chúng. Không nói thêm lời nào. Cô ta lao về phía đám đặc vụ như một tia chớp. Nhanh đến kinh người. Vô hiệu hóa hai tên gần nhất bằng kỹ năng cận chiến đỉnh cao, gọn gàng, dứt khoát. Tiếng "thịch", "cạch" khẽ vang lên, như âm thanh c.h.ế.t chóc. Trong thoáng chốc Ánh Tuyết vung tay, Lôi Phong thoáng nhìn thấy một vết sẹo kỳ lạ hình lưới trên cánh tay trần của cô ta. Một hình thù không tự nhiên... Cô ta quay lại nhìn Lôi Phong. Ánh mắt lóe lên, một tín hiệu im lặng. Đi! Theo ta! Không kịp nghĩ nhiều, không kịp hỏi thêm. Hắn lao theo Ánh Tuyết, chui vào một ống thông gió gần đó. Chật chội, tối tăm, mùi kim loại và bụi bẩn xộc lên mũi. Tiếng còi báo động của Helix gào thét khắp tòa nhà, như tiếng gầm của một con quái vật bị đánh thức. Cuộc săn lùng... chỉ vừa mới bắt đầu.

Hành lang dịch vụ tối tăm, ẩm thấp. Mùi bụi bặm và kim loại cũ. Chạy như điên, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Đột ngột... va phải! Cú va chạm mạnh khiến hắn loạng choạng lùi lại. Một bóng người. Quần áo tối màu, dường như ẩn mình trong bóng tối. Di chuyển nhanh... *quá* nhanh. Đó là Ánh Tuyết. Cô ta đang ở đây? Tại sao?

 

Ánh Tuyết phản ứng chớp nhoáng, như một con thú hoang bị giật mình. Tay cô ta vung lên, một chuyển động sắc lẹm. Hắn cảm thấy luồng khí lạnh như lưỡi d.a.o vô hình sượt qua. Ánh mắt cô ta lạnh như băng, dò xét, cảnh giác tột độ. Nhìn thấy huy hiệu Helix trên áo hắn, sự nghi ngờ càng sâu đậm. Đôi môi mím chặt lại.

 

`- Ngươi là ai?` Giọng cô ta khô khốc, không một chút cảm xúc.

 

Lôi Phong hoảng loạn, lắp bắp, cố gắng hít thở. `- Tôi... tôi không phải người của chúng! Tôi... tôi đang bị truy sát!` Hắn chỉ về phía sau. `- Tôi có thông tin... về Helix... về thí nghiệm của chúng! Liên quan đến người mất tích!`

 

Tiếng bước chân dồn dập cuối hành lang. Nhanh chóng tiếp cận. Một nhóm đặc vụ Helix. Trang bị đầy đủ. Súng năng lượng sẵn sàng. Ánh Tuyết quay đầu nhìn. Đánh giá nhanh. Kẻ thù của kẻ thù... Lôi Phong là con mồi của chúng.

 

Không nói thêm lời nào. Cô ta lao về phía đám đặc vụ như một tia chớp. Nhanh đến kinh người. Vô hiệu hóa hai tên gần nhất bằng kỹ năng cận chiến đỉnh cao, gọn gàng, dứt khoát. Tiếng "thịch", "cạch" khẽ vang lên, như âm thanh c.h.ế.t chóc. Trong thoáng chốc Ánh Tuyết vung tay, Lôi Phong thoáng nhìn thấy một vết sẹo kỳ lạ hình lưới trên cánh tay trần của cô ta. Một hình thù không tự nhiên...

 

Cô ta quay lại nhìn Lôi Phong. Ánh mắt lóe lên, một tín hiệu im lặng. Đi! Theo ta!

 

Không kịp nghĩ nhiều, không kịp hỏi thêm. Hắn lao theo Ánh Tuyết, chui vào một ống thông gió gần đó. Chật chội, tối tăm, mùi kim loại và bụi bẩn xộc lên mũi. Tiếng còi báo động của Helix gào thét khắp tòa nhà, như tiếng gầm của một con quái vật bị đánh thức.

 

Cuộc săn lùng... chỉ vừa mới bắt đầu.

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… Hành lang dịch vụ tối tăm, ẩm thấp. Mùi bụi bặm và kim loại cũ. Chạy như điên, tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Đột ngột... va phải! Cú va chạm mạnh khiến hắn loạng choạng lùi lại. Một bóng người. Quần áo tối màu, dường như ẩn mình trong bóng tối. Di chuyển nhanh... *quá* nhanh. Đó là Ánh Tuyết. Cô ta đang ở đây? Tại sao? Ánh Tuyết phản ứng chớp nhoáng, như một con thú hoang bị giật mình. Tay cô ta vung lên, một chuyển động sắc lẹm. Hắn cảm thấy luồng khí lạnh như lưỡi d.a.o vô hình sượt qua. Ánh mắt cô ta lạnh như băng, dò xét, cảnh giác tột độ. Nhìn thấy huy hiệu Helix trên áo hắn, sự nghi ngờ càng sâu đậm. Đôi môi mím chặt lại. `- Ngươi là ai?` Giọng cô ta khô khốc, không một chút cảm xúc. Lôi Phong hoảng loạn, lắp bắp, cố gắng hít thở. `- Tôi... tôi không phải người của chúng! Tôi... tôi đang bị truy sát!` Hắn chỉ về phía sau. `- Tôi có thông tin... về Helix... về thí nghiệm của chúng! Liên quan đến người mất tích!` Tiếng bước chân dồn dập cuối hành lang. Nhanh chóng tiếp cận. Một nhóm đặc vụ Helix. Trang bị đầy đủ. Súng năng lượng sẵn sàng. Ánh Tuyết quay đầu nhìn. Đánh giá nhanh. Kẻ thù của kẻ thù... Lôi Phong là con mồi của chúng. Không nói thêm lời nào. Cô ta lao về phía đám đặc vụ như một tia chớp. Nhanh đến kinh người. Vô hiệu hóa hai tên gần nhất bằng kỹ năng cận chiến đỉnh cao, gọn gàng, dứt khoát. Tiếng "thịch", "cạch" khẽ vang lên, như âm thanh c.h.ế.t chóc. Trong thoáng chốc Ánh Tuyết vung tay, Lôi Phong thoáng nhìn thấy một vết sẹo kỳ lạ hình lưới trên cánh tay trần của cô ta. Một hình thù không tự nhiên... Cô ta quay lại nhìn Lôi Phong. Ánh mắt lóe lên, một tín hiệu im lặng. Đi! Theo ta! Không kịp nghĩ nhiều, không kịp hỏi thêm. Hắn lao theo Ánh Tuyết, chui vào một ống thông gió gần đó. Chật chội, tối tăm, mùi kim loại và bụi bẩn xộc lên mũi. Tiếng còi báo động của Helix gào thét khắp tòa nhà, như tiếng gầm của một con quái vật bị đánh thức. Cuộc săn lùng... chỉ vừa mới bắt đầu.

Chương 3: Chương 3