Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến…
Chương 5: Chương 5
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến… Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Ánh Tuyết. Cô ta vẫn đang cảnh giác, nhưng quay sang nhìn hắn, chờ đợi. `- Tôi... tôi chỉ phá được lớp *****ên.` Hắn nói, giọng hơi thất vọng và hoang mang. `- Nó chỉ cho thấy danh sách các định danh... và ngày tháng. Không có nội dung chi tiết.` Hắn thở dài. `- Đây... mới chỉ là bề nổi.` Cuộc chiến thực sự, có lẽ, còn chưa bắt đầu. Mùi ẩm mốc và sự mục nát xộc thẳng vào mũi tôi trong căn nhà bỏ hoang này, nhưng tôi không quan tâm. Chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình thiết bị cũ kỹ chiếu lên gương mặt căng thẳng của tôi. Đây là 'căn cứ' tạm bợ chúng tôi tìm được ở rìa thành phố, nơi tín hiệu điện tử yếu ớt, đủ để che mắt con quái vật Oculus... hy vọng vậy. Tôi vùi đầu vào giải mã lớp dữ liệu thứ hai. Phức tạp hơn nhiều. Những ký hiệu nhảy múa điên cuồng trên màn hình, cấu trúc mã hóa vặn vẹo, dường như được tạo ra để chống lại cả những AI giải mã mạnh nhất thế giới này. Từng dòng code, tôi cảm thấy như đang đấu vật với một bộ óc thiên tài điên rồ nào đó. Ánh Tuyết không ngồi yên. Cô ta kiểm tra các thiết bị cấy ghép trong cơ thể mình, những thứ tôi chỉ thoáng thấy khi cô ta chiến đấu. Các ngón tay thon dài, linh hoạt lướt trên cổ tay, bắp tay, hiệu chỉnh lại chúng. Cô ta nhắm mắt lại một lát, vẻ mặt tập trung cao độ. Đột ngột, mắt Ánh Tuyết mở ra. Ánh nhìn sắc lạnh quét qua không gian tĩnh mịch, rồi dừng lại ở khoảng không vô hình trước mặt. Cô ta khẽ cau mày. `- Chúng đang đến.` Giọng cô ta khô khốc, không một chút d.a.o động, nhưng đủ khiến tim tôi thót lại. `- Oculus không tìm thấy chúng ta trực tiếp, nhưng nó đã khoanh vùng khu vực này. Nó điều đặc vụ tới.` Tôi run rẩy, ngón tay vẫn lướt trên bàn phím. Gần rồi! `- Tôi sắp phá được rồi... chỉ cần thêm chút thời gian...` Tôi lẩm bẩm, không dám ngẩng đầu. Ánh Tuyết nghiến răng, âm thanh khẽ khàng nhưng đầy áp lực. `- Chúng ta không có thời gian.` Cô ta đứng phắt dậy, dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu như một con báo. `- Ngươi ở lại đây. Ta sẽ câu giờ.` Không chờ tôi kịp phản ứng, cô ta lao ra ngoài như một bóng ma. Tiếng s.ú.n.g năng lượng xé gió. Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Tiếng gầm gừ. Ánh Tuyết đang chiến đấu. Tôi nghe rõ tiếng động vọng vào từ phía cửa sổ vỡ, từng âm thanh như búa bổ vào đầu. Đội đặc vụ Helix. Được trang bị vũ khí và giáp công nghệ cao. Ánh Tuyết... chỉ có một mình. Nhưng cô ta chiến đấu như một cơn bão. Tốc độ và sức mạnh kinh người. Sử dụng cả những mảnh gỗ mục nát, viên gạch vỡ trong căn nhà bỏ hoang làm vũ khí.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Ánh Tuyết. Cô ta vẫn đang cảnh giác, nhưng quay sang nhìn hắn, chờ đợi.
`- Tôi... tôi chỉ phá được lớp *****ên.` Hắn nói, giọng hơi thất vọng và hoang mang. `- Nó chỉ cho thấy danh sách các định danh... và ngày tháng. Không có nội dung chi tiết.` Hắn thở dài. `- Đây... mới chỉ là bề nổi.`
Cuộc chiến thực sự, có lẽ, còn chưa bắt đầu.
Mùi ẩm mốc và sự mục nát xộc thẳng vào mũi tôi trong căn nhà bỏ hoang này, nhưng tôi không quan tâm. Chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình thiết bị cũ kỹ chiếu lên gương mặt căng thẳng của tôi. Đây là 'căn cứ' tạm bợ chúng tôi tìm được ở rìa thành phố, nơi tín hiệu điện tử yếu ớt, đủ để che mắt con quái vật Oculus... hy vọng vậy. Tôi vùi đầu vào giải mã lớp dữ liệu thứ hai. Phức tạp hơn nhiều. Những ký hiệu nhảy múa điên cuồng trên màn hình, cấu trúc mã hóa vặn vẹo, dường như được tạo ra để chống lại cả những AI giải mã mạnh nhất thế giới này. Từng dòng code, tôi cảm thấy như đang đấu vật với một bộ óc thiên tài điên rồ nào đó.
Ánh Tuyết không ngồi yên. Cô ta kiểm tra các thiết bị cấy ghép trong cơ thể mình, những thứ tôi chỉ thoáng thấy khi cô ta chiến đấu. Các ngón tay thon dài, linh hoạt lướt trên cổ tay, bắp tay, hiệu chỉnh lại chúng. Cô ta nhắm mắt lại một lát, vẻ mặt tập trung cao độ.
Đột ngột, mắt Ánh Tuyết mở ra. Ánh nhìn sắc lạnh quét qua không gian tĩnh mịch, rồi dừng lại ở khoảng không vô hình trước mặt. Cô ta khẽ cau mày.
`- Chúng đang đến.` Giọng cô ta khô khốc, không một chút d.a.o động, nhưng đủ khiến tim tôi thót lại. `- Oculus không tìm thấy chúng ta trực tiếp, nhưng nó đã khoanh vùng khu vực này. Nó điều đặc vụ tới.`
Tôi run rẩy, ngón tay vẫn lướt trên bàn phím. Gần rồi! `- Tôi sắp phá được rồi... chỉ cần thêm chút thời gian...` Tôi lẩm bẩm, không dám ngẩng đầu.
Ánh Tuyết nghiến răng, âm thanh khẽ khàng nhưng đầy áp lực. `- Chúng ta không có thời gian.` Cô ta đứng phắt dậy, dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu như một con báo. `- Ngươi ở lại đây. Ta sẽ câu giờ.`
Không chờ tôi kịp phản ứng, cô ta lao ra ngoài như một bóng ma.
Tiếng s.ú.n.g năng lượng xé gió. Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Tiếng gầm gừ. Ánh Tuyết đang chiến đấu. Tôi nghe rõ tiếng động vọng vào từ phía cửa sổ vỡ, từng âm thanh như búa bổ vào đầu. Đội đặc vụ Helix. Được trang bị vũ khí và giáp công nghệ cao. Ánh Tuyết... chỉ có một mình. Nhưng cô ta chiến đấu như một cơn bão. Tốc độ và sức mạnh kinh người. Sử dụng cả những mảnh gỗ mục nát, viên gạch vỡ trong căn nhà bỏ hoang làm vũ khí.
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến… Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Ánh Tuyết. Cô ta vẫn đang cảnh giác, nhưng quay sang nhìn hắn, chờ đợi. `- Tôi... tôi chỉ phá được lớp *****ên.` Hắn nói, giọng hơi thất vọng và hoang mang. `- Nó chỉ cho thấy danh sách các định danh... và ngày tháng. Không có nội dung chi tiết.` Hắn thở dài. `- Đây... mới chỉ là bề nổi.` Cuộc chiến thực sự, có lẽ, còn chưa bắt đầu. Mùi ẩm mốc và sự mục nát xộc thẳng vào mũi tôi trong căn nhà bỏ hoang này, nhưng tôi không quan tâm. Chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ màn hình thiết bị cũ kỹ chiếu lên gương mặt căng thẳng của tôi. Đây là 'căn cứ' tạm bợ chúng tôi tìm được ở rìa thành phố, nơi tín hiệu điện tử yếu ớt, đủ để che mắt con quái vật Oculus... hy vọng vậy. Tôi vùi đầu vào giải mã lớp dữ liệu thứ hai. Phức tạp hơn nhiều. Những ký hiệu nhảy múa điên cuồng trên màn hình, cấu trúc mã hóa vặn vẹo, dường như được tạo ra để chống lại cả những AI giải mã mạnh nhất thế giới này. Từng dòng code, tôi cảm thấy như đang đấu vật với một bộ óc thiên tài điên rồ nào đó. Ánh Tuyết không ngồi yên. Cô ta kiểm tra các thiết bị cấy ghép trong cơ thể mình, những thứ tôi chỉ thoáng thấy khi cô ta chiến đấu. Các ngón tay thon dài, linh hoạt lướt trên cổ tay, bắp tay, hiệu chỉnh lại chúng. Cô ta nhắm mắt lại một lát, vẻ mặt tập trung cao độ. Đột ngột, mắt Ánh Tuyết mở ra. Ánh nhìn sắc lạnh quét qua không gian tĩnh mịch, rồi dừng lại ở khoảng không vô hình trước mặt. Cô ta khẽ cau mày. `- Chúng đang đến.` Giọng cô ta khô khốc, không một chút d.a.o động, nhưng đủ khiến tim tôi thót lại. `- Oculus không tìm thấy chúng ta trực tiếp, nhưng nó đã khoanh vùng khu vực này. Nó điều đặc vụ tới.` Tôi run rẩy, ngón tay vẫn lướt trên bàn phím. Gần rồi! `- Tôi sắp phá được rồi... chỉ cần thêm chút thời gian...` Tôi lẩm bẩm, không dám ngẩng đầu. Ánh Tuyết nghiến răng, âm thanh khẽ khàng nhưng đầy áp lực. `- Chúng ta không có thời gian.` Cô ta đứng phắt dậy, dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu như một con báo. `- Ngươi ở lại đây. Ta sẽ câu giờ.` Không chờ tôi kịp phản ứng, cô ta lao ra ngoài như một bóng ma. Tiếng s.ú.n.g năng lượng xé gió. Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Tiếng gầm gừ. Ánh Tuyết đang chiến đấu. Tôi nghe rõ tiếng động vọng vào từ phía cửa sổ vỡ, từng âm thanh như búa bổ vào đầu. Đội đặc vụ Helix. Được trang bị vũ khí và giáp công nghệ cao. Ánh Tuyết... chỉ có một mình. Nhưng cô ta chiến đấu như một cơn bão. Tốc độ và sức mạnh kinh người. Sử dụng cả những mảnh gỗ mục nát, viên gạch vỡ trong căn nhà bỏ hoang làm vũ khí.