Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến…
Chương 9: Chương 9
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến… `- Nhà máy điện ngầm cũ.` Tôi nói, giọng tràn đầy hy vọng. `- Nơi đó... có thể giấu chúng ta.` Mục tiêu tiếp theo đã rõ ràng. Phải đến đó. Càng sớm càng tốt. Đúng lúc đó. Tiếng chuông báo động, lớn hơn, rõ ràng hơn, không phải từ thiết bị của tôi, mà từ bên ngoài. Từ chính thành phố! Chúng tôi lao ra góc nhìn ra con phố chính. Các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ, màn hình công cộng khắp nơi... đồng loạt chuyển cảnh. Hình ảnh nhận dạng mờ của tôi và Ánh Tuyết hiện lên. Kèm theo dòng chữ: `CẢNH BÁO: HAI ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM ĐANG LẨN TRỐN. CÔNG DÂN CẦN CẢNH GIÁC.` Kèm theo hình ảnh của chúng tôi, dù mờ nhưng vẫn đủ để nhận dạng. Mọi người trên phố đột nhiên dừng lại. Hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt quay về phía khu ổ chuột. Ánh mắt nghi ngờ, sợ hãi, và... xa lánh. Oculus và Seraph. Chúng không chỉ săn lùng chúng tôi. Chúng biến chúng tôi thành kẻ thù của cả thành phố. Biến chúng tôi thành con mồi công khai. Cuộc săn lùng... giờ mới thực sự bắt đầu.Thành phố Ánh Sáng. Ban ngày rực rỡ bao nhiêu, ban đêm lại trở nên khắc nghiệt bấy nhiêu khi bạn là kẻ bị săn đuổi. Tôi và Ánh Tuyết hòa mình vào dòng người trên những con phố đông đúc, cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường nhất có thể. Quần áo đơn giản, mũ trùm đầu che bớt gương mặt. Nhưng tôi cảm thấy như hàng triệu con mắt vô hình từ những camera ẩn mình trên các góc phố, trên nóc các tòa nhà chọc trời đang dõi theo từng bước chân của chúng tôi. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Rồi nó xuất hiện. Trên các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ treo khắp nơi, trên màn hình các thiết bị cá nhân mà người qua đường đang sử dụng... hình ảnh của chúng tôi. Mờ, nhưng vẫn đủ để nhận dạng. Dòng chữ chạy bên dưới như một bản án: `CẢNH BÁO: HAI ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM ĐANG LẨN TRỐN. CÔNG DÂN CẦN CẢNH GIÁC.` Xung quanh. Dòng người đột ngột chững lại. Những ánh mắt tò mò, rồi nhanh chóng biến thành sợ hãi và xa lánh, đổ dồn về phía chúng tôi. Như thể chúng tôi là mầm bệnh, là quái vật. `- Chết tiệt.` Ánh Tuyết lẩm bẩm, giọng lạnh lùng nhưng tôi nghe rõ một chút run rẩy, không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ. `- Seraph làm điều này để cô lập chúng ta. Hắn muốn biến chúng ta thành kẻ thù công khai.` Đúng vậy. Không cần tốn nhiều công sức truy bắt trực diện. Chỉ cần kích động cả thành phố chống lại chúng tôi. Mọi người sẽ trở thành tai mắt của Oculus. Một chiến thuật tàn độc và hiệu quả. Chúng tôi rảo bước nhanh hơn, cố gắng hòa tan vào đám đông lần nữa, nhưng cảm giác bị soi mói, bị xa lánh thật khó chịu. Mỗi ánh mắt dường như một nhát d.a.o cứa vào tâm trí. Tại một trạm trung chuyển tự động. Hàng trăm người đang chờ đợi các phương tiện công cộng. Một robot an ninh nhỏ, đang làm nhiệm vụ tuần tra đơn giản, bỗng dừng lại. Đèn cảm biến của nó nhấp nháy đỏ, quét về phía Ánh Tuyết. Nó đã nhận dạng được cô ta! Chuông báo động của trạm rú lên chói tai! Mọi người la hét, chạy tán loạn. Hỗn loạn cực độ. Ánh Tuyết phản ứng nhanh như chớp. Cô ta lao tới con robot, động tác gọn gàng, chính xác đến kinh người. Một cú đánh vào điểm khớp nối, một cú bẻ gãy cảm biến. Con robot cứng đờ lại, đèn đỏ tắt ngúm. Chỉ trong vài giây.
`- Nhà máy điện ngầm cũ.` Tôi nói, giọng tràn đầy hy vọng. `- Nơi đó... có thể giấu chúng ta.`
Mục tiêu tiếp theo đã rõ ràng. Phải đến đó. Càng sớm càng tốt.
Đúng lúc đó. Tiếng chuông báo động, lớn hơn, rõ ràng hơn, không phải từ thiết bị của tôi, mà từ bên ngoài. Từ chính thành phố!
Chúng tôi lao ra góc nhìn ra con phố chính. Các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ, màn hình công cộng khắp nơi... đồng loạt chuyển cảnh. Hình ảnh nhận dạng mờ của tôi và Ánh Tuyết hiện lên. Kèm theo dòng chữ: `CẢNH BÁO: HAI ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM ĐANG LẨN TRỐN. CÔNG DÂN CẦN CẢNH GIÁC.`
Kèm theo hình ảnh của chúng tôi, dù mờ nhưng vẫn đủ để nhận dạng. Mọi người trên phố đột nhiên dừng lại. Hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt quay về phía khu ổ chuột. Ánh mắt nghi ngờ, sợ hãi, và... xa lánh.
Oculus và Seraph. Chúng không chỉ săn lùng chúng tôi. Chúng biến chúng tôi thành kẻ thù của cả thành phố. Biến chúng tôi thành con mồi công khai.
Cuộc săn lùng... giờ mới thực sự bắt đầu.
Thành phố Ánh Sáng. Ban ngày rực rỡ bao nhiêu, ban đêm lại trở nên khắc nghiệt bấy nhiêu khi bạn là kẻ bị săn đuổi. Tôi và Ánh Tuyết hòa mình vào dòng người trên những con phố đông đúc, cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường nhất có thể. Quần áo đơn giản, mũ trùm đầu che bớt gương mặt. Nhưng tôi cảm thấy như hàng triệu con mắt vô hình từ những camera ẩn mình trên các góc phố, trên nóc các tòa nhà chọc trời đang dõi theo từng bước chân của chúng tôi. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Rồi nó xuất hiện. Trên các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ treo khắp nơi, trên màn hình các thiết bị cá nhân mà người qua đường đang sử dụng... hình ảnh của chúng tôi. Mờ, nhưng vẫn đủ để nhận dạng. Dòng chữ chạy bên dưới như một bản án: `CẢNH BÁO: HAI ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM ĐANG LẨN TRỐN. CÔNG DÂN CẦN CẢNH GIÁC.`
Xung quanh. Dòng người đột ngột chững lại. Những ánh mắt tò mò, rồi nhanh chóng biến thành sợ hãi và xa lánh, đổ dồn về phía chúng tôi. Như thể chúng tôi là mầm bệnh, là quái vật.
`- Chết tiệt.` Ánh Tuyết lẩm bẩm, giọng lạnh lùng nhưng tôi nghe rõ một chút run rẩy, không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ. `- Seraph làm điều này để cô lập chúng ta. Hắn muốn biến chúng ta thành kẻ thù công khai.`
Đúng vậy. Không cần tốn nhiều công sức truy bắt trực diện. Chỉ cần kích động cả thành phố chống lại chúng tôi. Mọi người sẽ trở thành tai mắt của Oculus. Một chiến thuật tàn độc và hiệu quả.
Chúng tôi rảo bước nhanh hơn, cố gắng hòa tan vào đám đông lần nữa, nhưng cảm giác bị soi mói, bị xa lánh thật khó chịu. Mỗi ánh mắt dường như một nhát d.a.o cứa vào tâm trí.
Tại một trạm trung chuyển tự động. Hàng trăm người đang chờ đợi các phương tiện công cộng. Một robot an ninh nhỏ, đang làm nhiệm vụ tuần tra đơn giản, bỗng dừng lại. Đèn cảm biến của nó nhấp nháy đỏ, quét về phía Ánh Tuyết. Nó đã nhận dạng được cô ta!
Chuông báo động của trạm rú lên chói tai! Mọi người la hét, chạy tán loạn. Hỗn loạn cực độ.
Ánh Tuyết phản ứng nhanh như chớp. Cô ta lao tới con robot, động tác gọn gàng, chính xác đến kinh người. Một cú đánh vào điểm khớp nối, một cú bẻ gãy cảm biến. Con robot cứng đờ lại, đèn đỏ tắt ngúm. Chỉ trong vài giây.
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến… `- Nhà máy điện ngầm cũ.` Tôi nói, giọng tràn đầy hy vọng. `- Nơi đó... có thể giấu chúng ta.` Mục tiêu tiếp theo đã rõ ràng. Phải đến đó. Càng sớm càng tốt. Đúng lúc đó. Tiếng chuông báo động, lớn hơn, rõ ràng hơn, không phải từ thiết bị của tôi, mà từ bên ngoài. Từ chính thành phố! Chúng tôi lao ra góc nhìn ra con phố chính. Các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ, màn hình công cộng khắp nơi... đồng loạt chuyển cảnh. Hình ảnh nhận dạng mờ của tôi và Ánh Tuyết hiện lên. Kèm theo dòng chữ: `CẢNH BÁO: HAI ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM ĐANG LẨN TRỐN. CÔNG DÂN CẦN CẢNH GIÁC.` Kèm theo hình ảnh của chúng tôi, dù mờ nhưng vẫn đủ để nhận dạng. Mọi người trên phố đột nhiên dừng lại. Hàng trăm, hàng ngàn ánh mắt quay về phía khu ổ chuột. Ánh mắt nghi ngờ, sợ hãi, và... xa lánh. Oculus và Seraph. Chúng không chỉ săn lùng chúng tôi. Chúng biến chúng tôi thành kẻ thù của cả thành phố. Biến chúng tôi thành con mồi công khai. Cuộc săn lùng... giờ mới thực sự bắt đầu.Thành phố Ánh Sáng. Ban ngày rực rỡ bao nhiêu, ban đêm lại trở nên khắc nghiệt bấy nhiêu khi bạn là kẻ bị săn đuổi. Tôi và Ánh Tuyết hòa mình vào dòng người trên những con phố đông đúc, cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường nhất có thể. Quần áo đơn giản, mũ trùm đầu che bớt gương mặt. Nhưng tôi cảm thấy như hàng triệu con mắt vô hình từ những camera ẩn mình trên các góc phố, trên nóc các tòa nhà chọc trời đang dõi theo từng bước chân của chúng tôi. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Rồi nó xuất hiện. Trên các bảng quảng cáo điện tử khổng lồ treo khắp nơi, trên màn hình các thiết bị cá nhân mà người qua đường đang sử dụng... hình ảnh của chúng tôi. Mờ, nhưng vẫn đủ để nhận dạng. Dòng chữ chạy bên dưới như một bản án: `CẢNH BÁO: HAI ĐỐI TƯỢNG NGUY HIỂM ĐANG LẨN TRỐN. CÔNG DÂN CẦN CẢNH GIÁC.` Xung quanh. Dòng người đột ngột chững lại. Những ánh mắt tò mò, rồi nhanh chóng biến thành sợ hãi và xa lánh, đổ dồn về phía chúng tôi. Như thể chúng tôi là mầm bệnh, là quái vật. `- Chết tiệt.` Ánh Tuyết lẩm bẩm, giọng lạnh lùng nhưng tôi nghe rõ một chút run rẩy, không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ. `- Seraph làm điều này để cô lập chúng ta. Hắn muốn biến chúng ta thành kẻ thù công khai.` Đúng vậy. Không cần tốn nhiều công sức truy bắt trực diện. Chỉ cần kích động cả thành phố chống lại chúng tôi. Mọi người sẽ trở thành tai mắt của Oculus. Một chiến thuật tàn độc và hiệu quả. Chúng tôi rảo bước nhanh hơn, cố gắng hòa tan vào đám đông lần nữa, nhưng cảm giác bị soi mói, bị xa lánh thật khó chịu. Mỗi ánh mắt dường như một nhát d.a.o cứa vào tâm trí. Tại một trạm trung chuyển tự động. Hàng trăm người đang chờ đợi các phương tiện công cộng. Một robot an ninh nhỏ, đang làm nhiệm vụ tuần tra đơn giản, bỗng dừng lại. Đèn cảm biến của nó nhấp nháy đỏ, quét về phía Ánh Tuyết. Nó đã nhận dạng được cô ta! Chuông báo động của trạm rú lên chói tai! Mọi người la hét, chạy tán loạn. Hỗn loạn cực độ. Ánh Tuyết phản ứng nhanh như chớp. Cô ta lao tới con robot, động tác gọn gàng, chính xác đến kinh người. Một cú đánh vào điểm khớp nối, một cú bẻ gãy cảm biến. Con robot cứng đờ lại, đèn đỏ tắt ngúm. Chỉ trong vài giây.