Tác giả:

Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến…

Chương 14: Chương 14

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… Và tôi tìm thấy nó. `LP-YT-0709 - Giai đoạn 1 - Tích hợp ý thức.` Tôi nghẹn lại. Em gái tôi. Yến Thảo. Ghi chú cuối cùng. Đơn giản. Lạnh lùng. `Thành công một phần. Dữ liệu ý thức được lưu trữ tại Core.` "Thành công một phần". "Dữ liệu ý thức". "Lưu trữ tại Core". Em gái tôi... không c.h.ế.t vì tai nạn. Em ấy bị Helix bắt đi. Bị biến thành vật thí nghiệm. Ý thức của em ấy... bị rút ra... và nhốt trong Core của Oculus. Nỗi đau. Phẫn nộ. Tột cùng. Tôi siết chặt bàn tay, khớp ngón tay trắng bệch. Mắt cay xè. Hít thở khó khăn. Seraph. Helix. Các người... các người đã làm gì em gái tôi?! Tôi nhìn vào dữ liệu mới. Kế hoạch. 'Giai đoạn cuối' của Dự án Chimera. Được thực hiện tại... Trụ sở chính của Helix. Nơi có Core. Nơi chứa đựng ý thức của em gái tôi. Mục tiêu mới. Rõ ràng đến tàn khốc. Phải đến Trụ sở chính Helix. Chỉ ở đó. Mới có bằng chứng cuối cùng. Và có thể... có thể vẫn còn cách nào đó... để tìm lại em gái tôi. Dù chỉ là... dữ liệu ý thức. Core. Trụ sở chính Helix. Nó không chỉ là mục tiêu. Đó là lời thề. Nợ máu... phải trả bằng máu. Nhà máy điện ngầm cũ chìm trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ thiết bị của tôi và chiếc đèn pin nhỏ của Ánh Tuyết. Không khí lạnh lẽo, mùi kim loại gỉ sét và ẩm thấp bao trùm. Đây là nơi ẩn náu tạm thời của chúng tôi, một ốc đảo yên bình trước cơn bão sắp tới. Chúng tôi không lãng phí một giây nào. Hàng giờ liền, tôi và Ánh Tuyết hụp lặn trong dữ liệu, phân tích bản đồ trụ sở chính Helix, vạch ra từng bước đột nhập. Tôi chỉ vào những điểm yếu trong hệ thống an ninh mà dữ liệu hé lộ, những lỗ hổng nhỏ trong tường lửa, những khu vực camera quét không tới. Ánh Tuyết, với kinh nghiệm thực chiến và hiểu biết về cấu trúc vật lý, lướt ngón tay trên bản đồ số, vạch ra những con đường ngoằn ngoèo qua các tầng, tính toán góc né tránh, điểm ẩn nấp. `- Chúng ta sẽ đột nhập từ phía Tây.` Ánh Tuyết nói khẽ, giọng cô ta pha chút mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén. `- Các điểm này ít robot tuần tra hơn. Sau đó men theo hành lang dịch vụ đến khu vực C. Từ đó mới tìm cách tiếp cận Core.` Cô ta lấy ra một vài thiết bị nhỏ gọn, trông như đồ chơi nhưng tôi biết chúng cực kỳ nguy hiểm. Bộ tạo tín hiệu giả, thiết bị phá sóng mini, và một con d.a.o găm với lưỡi d.a.o bằng vật liệu đặc biệt. Ánh Tuyết hướng dẫn tôi cách sử dụng chúng. Những kỹ năng tự vệ cơ bản, cách cầm dao, cách vô hiệu hóa nhanh một số loại robot. Tôi, một kỹ sư dữ liệu chỉ quen gõ phím, cảm thấy vụng về và ngượng nghịu. Nhưng tôi cố gắng học. Nghiêm túc. Tập trung. Mỗi động tác của Ánh Tuyết đều dứt khoát, hiệu quả đến đáng sợ.

Và tôi tìm thấy nó.

 

`LP-YT-0709 - Giai đoạn 1 - Tích hợp ý thức.`

 

Tôi nghẹn lại. Em gái tôi. Yến Thảo.

 

Ghi chú cuối cùng. Đơn giản. Lạnh lùng.

 

`Thành công một phần. Dữ liệu ý thức được lưu trữ tại Core.`

 

"Thành công một phần". "Dữ liệu ý thức". "Lưu trữ tại Core".

 

Em gái tôi... không c.h.ế.t vì tai nạn. Em ấy bị Helix bắt đi. Bị biến thành vật thí nghiệm. Ý thức của em ấy... bị rút ra... và nhốt trong Core của Oculus.

 

Nỗi đau. Phẫn nộ. Tột cùng.

 

Tôi siết chặt bàn tay, khớp ngón tay trắng bệch. Mắt cay xè. Hít thở khó khăn.

 

Seraph. Helix. Các người... các người đã làm gì em gái tôi?!

 

Tôi nhìn vào dữ liệu mới. Kế hoạch. 'Giai đoạn cuối' của Dự án Chimera. Được thực hiện tại... Trụ sở chính của Helix. Nơi có Core. Nơi chứa đựng ý thức của em gái tôi.

 

Mục tiêu mới. Rõ ràng đến tàn khốc.

 

Phải đến Trụ sở chính Helix.

 

Chỉ ở đó. Mới có bằng chứng cuối cùng.

 

Và có thể... có thể vẫn còn cách nào đó... để tìm lại em gái tôi.

 

Dù chỉ là... dữ liệu ý thức.

 

Core. Trụ sở chính Helix.

 

Nó không chỉ là mục tiêu. Đó là lời thề. Nợ máu... phải trả bằng máu.

 

Nhà máy điện ngầm cũ chìm trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ thiết bị của tôi và chiếc đèn pin nhỏ của Ánh Tuyết. Không khí lạnh lẽo, mùi kim loại gỉ sét và ẩm thấp bao trùm. Đây là nơi ẩn náu tạm thời của chúng tôi, một ốc đảo yên bình trước cơn bão sắp tới. Chúng tôi không lãng phí một giây nào. Hàng giờ liền, tôi và Ánh Tuyết hụp lặn trong dữ liệu, phân tích bản đồ trụ sở chính Helix, vạch ra từng bước đột nhập. Tôi chỉ vào những điểm yếu trong hệ thống an ninh mà dữ liệu hé lộ, những lỗ hổng nhỏ trong tường lửa, những khu vực camera quét không tới. Ánh Tuyết, với kinh nghiệm thực chiến và hiểu biết về cấu trúc vật lý, lướt ngón tay trên bản đồ số, vạch ra những con đường ngoằn ngoèo qua các tầng, tính toán góc né tránh, điểm ẩn nấp.

 

`- Chúng ta sẽ đột nhập từ phía Tây.` Ánh Tuyết nói khẽ, giọng cô ta pha chút mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén. `- Các điểm này ít robot tuần tra hơn. Sau đó men theo hành lang dịch vụ đến khu vực C. Từ đó mới tìm cách tiếp cận Core.`

 

Cô ta lấy ra một vài thiết bị nhỏ gọn, trông như đồ chơi nhưng tôi biết chúng cực kỳ nguy hiểm. Bộ tạo tín hiệu giả, thiết bị phá sóng mini, và một con d.a.o găm với lưỡi d.a.o bằng vật liệu đặc biệt. Ánh Tuyết hướng dẫn tôi cách sử dụng chúng. Những kỹ năng tự vệ cơ bản, cách cầm dao, cách vô hiệu hóa nhanh một số loại robot. Tôi, một kỹ sư dữ liệu chỉ quen gõ phím, cảm thấy vụng về và ngượng nghịu. Nhưng tôi cố gắng học. Nghiêm túc. Tập trung. Mỗi động tác của Ánh Tuyết đều dứt khoát, hiệu quả đến đáng sợ.

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… Và tôi tìm thấy nó. `LP-YT-0709 - Giai đoạn 1 - Tích hợp ý thức.` Tôi nghẹn lại. Em gái tôi. Yến Thảo. Ghi chú cuối cùng. Đơn giản. Lạnh lùng. `Thành công một phần. Dữ liệu ý thức được lưu trữ tại Core.` "Thành công một phần". "Dữ liệu ý thức". "Lưu trữ tại Core". Em gái tôi... không c.h.ế.t vì tai nạn. Em ấy bị Helix bắt đi. Bị biến thành vật thí nghiệm. Ý thức của em ấy... bị rút ra... và nhốt trong Core của Oculus. Nỗi đau. Phẫn nộ. Tột cùng. Tôi siết chặt bàn tay, khớp ngón tay trắng bệch. Mắt cay xè. Hít thở khó khăn. Seraph. Helix. Các người... các người đã làm gì em gái tôi?! Tôi nhìn vào dữ liệu mới. Kế hoạch. 'Giai đoạn cuối' của Dự án Chimera. Được thực hiện tại... Trụ sở chính của Helix. Nơi có Core. Nơi chứa đựng ý thức của em gái tôi. Mục tiêu mới. Rõ ràng đến tàn khốc. Phải đến Trụ sở chính Helix. Chỉ ở đó. Mới có bằng chứng cuối cùng. Và có thể... có thể vẫn còn cách nào đó... để tìm lại em gái tôi. Dù chỉ là... dữ liệu ý thức. Core. Trụ sở chính Helix. Nó không chỉ là mục tiêu. Đó là lời thề. Nợ máu... phải trả bằng máu. Nhà máy điện ngầm cũ chìm trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ thiết bị của tôi và chiếc đèn pin nhỏ của Ánh Tuyết. Không khí lạnh lẽo, mùi kim loại gỉ sét và ẩm thấp bao trùm. Đây là nơi ẩn náu tạm thời của chúng tôi, một ốc đảo yên bình trước cơn bão sắp tới. Chúng tôi không lãng phí một giây nào. Hàng giờ liền, tôi và Ánh Tuyết hụp lặn trong dữ liệu, phân tích bản đồ trụ sở chính Helix, vạch ra từng bước đột nhập. Tôi chỉ vào những điểm yếu trong hệ thống an ninh mà dữ liệu hé lộ, những lỗ hổng nhỏ trong tường lửa, những khu vực camera quét không tới. Ánh Tuyết, với kinh nghiệm thực chiến và hiểu biết về cấu trúc vật lý, lướt ngón tay trên bản đồ số, vạch ra những con đường ngoằn ngoèo qua các tầng, tính toán góc né tránh, điểm ẩn nấp. `- Chúng ta sẽ đột nhập từ phía Tây.` Ánh Tuyết nói khẽ, giọng cô ta pha chút mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén. `- Các điểm này ít robot tuần tra hơn. Sau đó men theo hành lang dịch vụ đến khu vực C. Từ đó mới tìm cách tiếp cận Core.` Cô ta lấy ra một vài thiết bị nhỏ gọn, trông như đồ chơi nhưng tôi biết chúng cực kỳ nguy hiểm. Bộ tạo tín hiệu giả, thiết bị phá sóng mini, và một con d.a.o găm với lưỡi d.a.o bằng vật liệu đặc biệt. Ánh Tuyết hướng dẫn tôi cách sử dụng chúng. Những kỹ năng tự vệ cơ bản, cách cầm dao, cách vô hiệu hóa nhanh một số loại robot. Tôi, một kỹ sư dữ liệu chỉ quen gõ phím, cảm thấy vụng về và ngượng nghịu. Nhưng tôi cố gắng học. Nghiêm túc. Tập trung. Mỗi động tác của Ánh Tuyết đều dứt khoát, hiệu quả đến đáng sợ.

Chương 14: Chương 14