Tác giả:

Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến…

Chương 20: Chương 20

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… `- Chimera.` Ánh Tuyết khẽ thì thầm, giọng căng như dây đàn. Cô ta nhận ra chúng. Những đối tượng thí nghiệm 'thành công'. Không có lời nói. Không có cảnh báo. Chúng lao tới. Như bầy thú săn mồi được lập trình. Nhanh đến kinh người. Tốc độ... vượt xa Ánh Tuyết. Cuộc chiến nổ ra. Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Tiếng gầm gừ trầm thấp. Ánh Tuyết phản ứng ngay lập tức, lao vào đối đầu. Cô ta chiến đấu quyết liệt, sử dụng toàn bộ tốc độ, sức mạnh và kỹ năng của mình. Từng đòn đánh dứt khoát, nhắm vào điểm yếu. Nhưng bọn Chimera quá đông, quá mạnh. Cơ thể chúng dường như không biết mệt mỏi hay đau đớn. Chúng di chuyển nhịp nhàng, phối hợp hoàn hảo, như thể được điều khiển bởi một bộ óc duy nhất. Oculus. Tôi biết. Chúng được kết nối trực tiếp với AI. Từng động tác chiến đấu của chúng đều được chỉ đạo, tối ưu hóa bởi sức mạnh xử lý khổng lồ của Oculus. Tôi không thể chiến đấu bằng tay không. Tôi lao vào góc khuất gần nhất, mở thiết bị của mình lên. Tôi phải giúp Ánh Tuyết. Phải tấn công vào hệ thống liên lạc, hệ thống điều khiển của bọn Chimera! Màn hình nhấp nháy dữ dội. Tường lửa! Oculus đang chống trả! Nó gửi các thuật toán phòng thủ mạnh mẽ, ngăn cản tôi xâm nhập. Cuộc chiến trong không gian mạng cũng khốc liệt không kém cuộc chiến vật lý bên ngoài. Tôi nghe tiếng Ánh Tuyết rên lên. `- Khốn kiếp!` Cô ta bị áp đảo. Một tên Chimera nắm lấy cánh tay bị thương của cô ta, siết chặt. Một tên khác chuẩn bị tung đòn chí mạng. Ánh Tuyết vật lộn, cố gắng gạt bỏ kẻ thù, cố gắng tạo ra một lá chắn... giữa bọn chúng và tôi. Cô ta đang cố bảo vệ tôi! Bất chấp vết thương. Bất chấp sự kiệt sức. Hình ảnh cô ta bị dồn vào chân tường, dáng vẻ kiên cường nhưng đang dần gục ngã đập vào mắt tôi. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Không thể! Không thể để cô ấy gục ngã! Thiết bị của tôi kêu rè rè. Oculus quá mạnh. Tôi không thể đột phá tường lửa của nó! Tuyệt vọng. Nhưng... trong khoảnh khắc nguy kịch đó, khi áp lực lên hệ thống của Oculus để điều khiển nhiều Chimera cùng lúc đang lên đến đỉnh điểm... một chi tiết nhỏ từ dữ liệu cũ lại lóe lên trong đầu tôi. Một điểm yếu. Một lỗ hổng nhỏ trong thuật toán điều khiển. Do áp lực xử lý quá tải? Hoặc là một lỗi lập trình ban đầu? Không có thời gian để suy nghĩ. Tôi phải đánh cược! Ngón tay tôi điên cuồng lướt trên bàn phím ảo. Nhập một chuỗi lệnh liều lĩnh. Một cuộc tấn công dữ liệu nhắm thẳng vào điểm yếu duy nhất đó. Như một lưỡi d.a.o mỏng manh, cố gắng cắt đứt sợi dây kết nối vô hình giữa Chimera và AI.

`- Chimera.` Ánh Tuyết khẽ thì thầm, giọng căng như dây đàn. Cô ta nhận ra chúng. Những đối tượng thí nghiệm 'thành công'.

 

Không có lời nói. Không có cảnh báo. Chúng lao tới. Như bầy thú săn mồi được lập trình. Nhanh đến kinh người. Tốc độ... vượt xa Ánh Tuyết.

 

Cuộc chiến nổ ra.

 

Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Tiếng gầm gừ trầm thấp. Ánh Tuyết phản ứng ngay lập tức, lao vào đối đầu. Cô ta chiến đấu quyết liệt, sử dụng toàn bộ tốc độ, sức mạnh và kỹ năng của mình. Từng đòn đánh dứt khoát, nhắm vào điểm yếu. Nhưng bọn Chimera quá đông, quá mạnh. Cơ thể chúng dường như không biết mệt mỏi hay đau đớn. Chúng di chuyển nhịp nhàng, phối hợp hoàn hảo, như thể được điều khiển bởi một bộ óc duy nhất.

 

Oculus.

 

Tôi biết. Chúng được kết nối trực tiếp với AI. Từng động tác chiến đấu của chúng đều được chỉ đạo, tối ưu hóa bởi sức mạnh xử lý khổng lồ của Oculus.

 

Tôi không thể chiến đấu bằng tay không. Tôi lao vào góc khuất gần nhất, mở thiết bị của mình lên. Tôi phải giúp Ánh Tuyết. Phải tấn công vào hệ thống liên lạc, hệ thống điều khiển của bọn Chimera!

 

Màn hình nhấp nháy dữ dội. Tường lửa! Oculus đang chống trả! Nó gửi các thuật toán phòng thủ mạnh mẽ, ngăn cản tôi xâm nhập. Cuộc chiến trong không gian mạng cũng khốc liệt không kém cuộc chiến vật lý bên ngoài.

 

Tôi nghe tiếng Ánh Tuyết rên lên. `- Khốn kiếp!`

 

Cô ta bị áp đảo. Một tên Chimera nắm lấy cánh tay bị thương của cô ta, siết chặt. Một tên khác chuẩn bị tung đòn chí mạng. Ánh Tuyết vật lộn, cố gắng gạt bỏ kẻ thù, cố gắng tạo ra một lá chắn... giữa bọn chúng và tôi. Cô ta đang cố bảo vệ tôi! Bất chấp vết thương. Bất chấp sự kiệt sức.

 

Hình ảnh cô ta bị dồn vào chân tường, dáng vẻ kiên cường nhưng đang dần gục ngã đập vào mắt tôi. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Không thể! Không thể để cô ấy gục ngã!

 

Thiết bị của tôi kêu rè rè. Oculus quá mạnh. Tôi không thể đột phá tường lửa của nó!

 

Tuyệt vọng.

 

Nhưng... trong khoảnh khắc nguy kịch đó, khi áp lực lên hệ thống của Oculus để điều khiển nhiều Chimera cùng lúc đang lên đến đỉnh điểm... một chi tiết nhỏ từ dữ liệu cũ lại lóe lên trong đầu tôi. Một điểm yếu. Một lỗ hổng nhỏ trong thuật toán điều khiển. Do áp lực xử lý quá tải? Hoặc là một lỗi lập trình ban đầu?

 

Không có thời gian để suy nghĩ. Tôi phải đánh cược!

 

Ngón tay tôi điên cuồng lướt trên bàn phím ảo. Nhập một chuỗi lệnh liều lĩnh. Một cuộc tấn công dữ liệu nhắm thẳng vào điểm yếu duy nhất đó. Như một lưỡi d.a.o mỏng manh, cố gắng cắt đứt sợi dây kết nối vô hình giữa Chimera và AI.

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… `- Chimera.` Ánh Tuyết khẽ thì thầm, giọng căng như dây đàn. Cô ta nhận ra chúng. Những đối tượng thí nghiệm 'thành công'. Không có lời nói. Không có cảnh báo. Chúng lao tới. Như bầy thú săn mồi được lập trình. Nhanh đến kinh người. Tốc độ... vượt xa Ánh Tuyết. Cuộc chiến nổ ra. Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Tiếng gầm gừ trầm thấp. Ánh Tuyết phản ứng ngay lập tức, lao vào đối đầu. Cô ta chiến đấu quyết liệt, sử dụng toàn bộ tốc độ, sức mạnh và kỹ năng của mình. Từng đòn đánh dứt khoát, nhắm vào điểm yếu. Nhưng bọn Chimera quá đông, quá mạnh. Cơ thể chúng dường như không biết mệt mỏi hay đau đớn. Chúng di chuyển nhịp nhàng, phối hợp hoàn hảo, như thể được điều khiển bởi một bộ óc duy nhất. Oculus. Tôi biết. Chúng được kết nối trực tiếp với AI. Từng động tác chiến đấu của chúng đều được chỉ đạo, tối ưu hóa bởi sức mạnh xử lý khổng lồ của Oculus. Tôi không thể chiến đấu bằng tay không. Tôi lao vào góc khuất gần nhất, mở thiết bị của mình lên. Tôi phải giúp Ánh Tuyết. Phải tấn công vào hệ thống liên lạc, hệ thống điều khiển của bọn Chimera! Màn hình nhấp nháy dữ dội. Tường lửa! Oculus đang chống trả! Nó gửi các thuật toán phòng thủ mạnh mẽ, ngăn cản tôi xâm nhập. Cuộc chiến trong không gian mạng cũng khốc liệt không kém cuộc chiến vật lý bên ngoài. Tôi nghe tiếng Ánh Tuyết rên lên. `- Khốn kiếp!` Cô ta bị áp đảo. Một tên Chimera nắm lấy cánh tay bị thương của cô ta, siết chặt. Một tên khác chuẩn bị tung đòn chí mạng. Ánh Tuyết vật lộn, cố gắng gạt bỏ kẻ thù, cố gắng tạo ra một lá chắn... giữa bọn chúng và tôi. Cô ta đang cố bảo vệ tôi! Bất chấp vết thương. Bất chấp sự kiệt sức. Hình ảnh cô ta bị dồn vào chân tường, dáng vẻ kiên cường nhưng đang dần gục ngã đập vào mắt tôi. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Không thể! Không thể để cô ấy gục ngã! Thiết bị của tôi kêu rè rè. Oculus quá mạnh. Tôi không thể đột phá tường lửa của nó! Tuyệt vọng. Nhưng... trong khoảnh khắc nguy kịch đó, khi áp lực lên hệ thống của Oculus để điều khiển nhiều Chimera cùng lúc đang lên đến đỉnh điểm... một chi tiết nhỏ từ dữ liệu cũ lại lóe lên trong đầu tôi. Một điểm yếu. Một lỗ hổng nhỏ trong thuật toán điều khiển. Do áp lực xử lý quá tải? Hoặc là một lỗi lập trình ban đầu? Không có thời gian để suy nghĩ. Tôi phải đánh cược! Ngón tay tôi điên cuồng lướt trên bàn phím ảo. Nhập một chuỗi lệnh liều lĩnh. Một cuộc tấn công dữ liệu nhắm thẳng vào điểm yếu duy nhất đó. Như một lưỡi d.a.o mỏng manh, cố gắng cắt đứt sợi dây kết nối vô hình giữa Chimera và AI.

Chương 20: Chương 20