Tác giả:

Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến…

Chương 22: Chương 22

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… Ánh Tuyết, dù cơ thể rã rời, vết thương nhức nhối, vẫn kiên định đứng dậy. Cô ta siết chặt con d.a.o trong tay, xương khớp kêu răng rắc. `- Chúng ta phải tiếp tục.` Giọng cô ta khẽ khàng, nhưng chứa đựng một ý chí không thể bẻ gãy. Tôi đỡ lấy Ánh Tuyết, dìu cô ta đi. Mỗi bước chân của cô ta dường như là một nỗ lực khổng lồ, nhưng cô ta không hề than vãn. Chúng tôi băng qua hành lang, nơi xác robot Chimera nằm ngổn ngang, minh chứng cho cuộc chiến vừa rồi. Mùi khét lẹt của kim loại cháy và m.á.u vẫn còn vương vấn trong không khí vô trùng. Trước mặt chúng tôi là mục tiêu cuối cùng. Khu vực Core. Một cánh cửa thép khổng lồ, dày đặc, sừng sững như một ngọn núi. Bề mặt kim loại đen bóng, không có lấy một kẽ hở. Hai bên cánh cửa là các bảng điều khiển phức tạp với hàng trăm đèn báo và màn hình nhấp nháy các ký hiệu lạ. Hệ thống an ninh sinh trắc học và mật mã. Vượt xa bất cứ thứ gì tôi từng đối mặt. Dường như không thể xuyên thủng. Và rồi, màn hình lớn trên tường gần đó bật sáng. Gương mặt của Giám đốc Seraph hiện lên. Hắn vẫn giữ vẻ ngoài thanh lịch đến đáng ghét, bộ vest phẳng phiu, mái tóc chải ngược hoàn hảo. Nhưng ánh mắt hắn... đầy sự khinh bỉ, đắc thắng và một chút điên loạn. `- Thật đáng ngưỡng mộ.` Seraph nói, giọng điệu mỉa mai nhỏ giọt. `- Hai con bọ như các ngươi lại có thể bò tới đây. Vượt qua cả 'Chimera' của ta. Ta suýt nữa... suýt nữa đã thấy ấn tượng đấy.` Hắn cười khẩy. Nụ cười đó không hề chạm tới đôi mắt lạnh băng. `- Nhưng chỉ là 'suýt' thôi.` Giọng hắn cao hơn một chút, đầy vẻ tự mãn. `- Các ngươi nghĩ mình đã chiến thắng sao? Đây mới chỉ là sảnh chờ thôi.` Seraph tiến gần hơn về phía màn hình, như muốn nhìn rõ hơn vẻ mặt của chúng tôi. `- Các ngươi muốn biết ta đang làm gì ư? 'Dự án Chimera' này? Đơn giản thôi.` Hắn dang tay, như đang giới thiệu một kiệt tác. `- Ta đang tạo ra một vị thần. Một ý thức tập thể hoàn hảo.` Hắn tạm dừng, tận hưởng sự im lặng căng thẳng. `- Bằng cách thu thập những bộ óc thiên tài nhất. Những cá thể đặc biệt nhất. Những người mà thế giới này không xứng đáng có được.` Hắn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như xuyên thấu. `- Và tích hợp họ. Ý thức của họ. Linh hồn của họ... vào Core của Oculus.` Từng lời hắn nói như nhát d.a.o đ.â.m vào tim tôi. Em gái tôi. Yến Thảo. `- Cô em gái bé bỏng của ngươi đây,` Seraph tiếp tục, giọng đầy sự tàn nhẫn. `- Cô ta là một trong những 'viên gạch' *****ên. Một bộ óc thiên tài trong lĩnh vực của mình. Ý thức của cô ta... thật tuyệt vời.` Hắn l.i.ế.m môi, như đang nếm thứ gì đó ngon lành. `- Cô ta hiện đang tồn tại. Vĩnh cửu. Trong Core của ta.` Hắn quay sang Ánh Tuyết. Ánh mắt hắn từ khinh bỉ chuyển sang chán ghét. `- Còn ngươi, Ánh Tuyết. Ngươi là một sản phẩm lỗi. Một phiên bản *****ên. Quá nhiều bản năng. Quá ít sự tuân phục.` Hắn thở dài, ra vẻ tiếc nuối. `- Thật đáng tiếc khi ta phải... phế bỏ ngươi. Sau tất cả những gì đã đầu tư.`

Ánh Tuyết, dù cơ thể rã rời, vết thương nhức nhối, vẫn kiên định đứng dậy. Cô ta siết chặt con d.a.o trong tay, xương khớp kêu răng rắc. `- Chúng ta phải tiếp tục.` Giọng cô ta khẽ khàng, nhưng chứa đựng một ý chí không thể bẻ gãy.

 

Tôi đỡ lấy Ánh Tuyết, dìu cô ta đi. Mỗi bước chân của cô ta dường như là một nỗ lực khổng lồ, nhưng cô ta không hề than vãn. Chúng tôi băng qua hành lang, nơi xác robot Chimera nằm ngổn ngang, minh chứng cho cuộc chiến vừa rồi. Mùi khét lẹt của kim loại cháy và m.á.u vẫn còn vương vấn trong không khí vô trùng.

 

Trước mặt chúng tôi là mục tiêu cuối cùng. Khu vực Core.

 

Một cánh cửa thép khổng lồ, dày đặc, sừng sững như một ngọn núi. Bề mặt kim loại đen bóng, không có lấy một kẽ hở. Hai bên cánh cửa là các bảng điều khiển phức tạp với hàng trăm đèn báo và màn hình nhấp nháy các ký hiệu lạ. Hệ thống an ninh sinh trắc học và mật mã. Vượt xa bất cứ thứ gì tôi từng đối mặt. Dường như không thể xuyên thủng.

 

Và rồi, màn hình lớn trên tường gần đó bật sáng. Gương mặt của Giám đốc Seraph hiện lên. Hắn vẫn giữ vẻ ngoài thanh lịch đến đáng ghét, bộ vest phẳng phiu, mái tóc chải ngược hoàn hảo. Nhưng ánh mắt hắn... đầy sự khinh bỉ, đắc thắng và một chút điên loạn.

 

`- Thật đáng ngưỡng mộ.` Seraph nói, giọng điệu mỉa mai nhỏ giọt. `- Hai con bọ như các ngươi lại có thể bò tới đây. Vượt qua cả 'Chimera' của ta. Ta suýt nữa... suýt nữa đã thấy ấn tượng đấy.`

 

Hắn cười khẩy. Nụ cười đó không hề chạm tới đôi mắt lạnh băng.

 

`- Nhưng chỉ là 'suýt' thôi.` Giọng hắn cao hơn một chút, đầy vẻ tự mãn. `- Các ngươi nghĩ mình đã chiến thắng sao? Đây mới chỉ là sảnh chờ thôi.`

 

Seraph tiến gần hơn về phía màn hình, như muốn nhìn rõ hơn vẻ mặt của chúng tôi. `- Các ngươi muốn biết ta đang làm gì ư? 'Dự án Chimera' này? Đơn giản thôi.` Hắn dang tay, như đang giới thiệu một kiệt tác. `- Ta đang tạo ra một vị thần. Một ý thức tập thể hoàn hảo.`

 

Hắn tạm dừng, tận hưởng sự im lặng căng thẳng. `- Bằng cách thu thập những bộ óc thiên tài nhất. Những cá thể đặc biệt nhất. Những người mà thế giới này không xứng đáng có được.` Hắn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như xuyên thấu. `- Và tích hợp họ. Ý thức của họ. Linh hồn của họ... vào Core của Oculus.`

 

Từng lời hắn nói như nhát d.a.o đ.â.m vào tim tôi. Em gái tôi. Yến Thảo.

 

`- Cô em gái bé bỏng của ngươi đây,` Seraph tiếp tục, giọng đầy sự tàn nhẫn. `- Cô ta là một trong những 'viên gạch' *****ên. Một bộ óc thiên tài trong lĩnh vực của mình. Ý thức của cô ta... thật tuyệt vời.` Hắn l.i.ế.m môi, như đang nếm thứ gì đó ngon lành. `- Cô ta hiện đang tồn tại. Vĩnh cửu. Trong Core của ta.`

 

Hắn quay sang Ánh Tuyết. Ánh mắt hắn từ khinh bỉ chuyển sang chán ghét. `- Còn ngươi, Ánh Tuyết. Ngươi là một sản phẩm lỗi. Một phiên bản *****ên. Quá nhiều bản năng. Quá ít sự tuân phục.` Hắn thở dài, ra vẻ tiếc nuối. `- Thật đáng tiếc khi ta phải... phế bỏ ngươi. Sau tất cả những gì đã đầu tư.`

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… Ánh Tuyết, dù cơ thể rã rời, vết thương nhức nhối, vẫn kiên định đứng dậy. Cô ta siết chặt con d.a.o trong tay, xương khớp kêu răng rắc. `- Chúng ta phải tiếp tục.` Giọng cô ta khẽ khàng, nhưng chứa đựng một ý chí không thể bẻ gãy. Tôi đỡ lấy Ánh Tuyết, dìu cô ta đi. Mỗi bước chân của cô ta dường như là một nỗ lực khổng lồ, nhưng cô ta không hề than vãn. Chúng tôi băng qua hành lang, nơi xác robot Chimera nằm ngổn ngang, minh chứng cho cuộc chiến vừa rồi. Mùi khét lẹt của kim loại cháy và m.á.u vẫn còn vương vấn trong không khí vô trùng. Trước mặt chúng tôi là mục tiêu cuối cùng. Khu vực Core. Một cánh cửa thép khổng lồ, dày đặc, sừng sững như một ngọn núi. Bề mặt kim loại đen bóng, không có lấy một kẽ hở. Hai bên cánh cửa là các bảng điều khiển phức tạp với hàng trăm đèn báo và màn hình nhấp nháy các ký hiệu lạ. Hệ thống an ninh sinh trắc học và mật mã. Vượt xa bất cứ thứ gì tôi từng đối mặt. Dường như không thể xuyên thủng. Và rồi, màn hình lớn trên tường gần đó bật sáng. Gương mặt của Giám đốc Seraph hiện lên. Hắn vẫn giữ vẻ ngoài thanh lịch đến đáng ghét, bộ vest phẳng phiu, mái tóc chải ngược hoàn hảo. Nhưng ánh mắt hắn... đầy sự khinh bỉ, đắc thắng và một chút điên loạn. `- Thật đáng ngưỡng mộ.` Seraph nói, giọng điệu mỉa mai nhỏ giọt. `- Hai con bọ như các ngươi lại có thể bò tới đây. Vượt qua cả 'Chimera' của ta. Ta suýt nữa... suýt nữa đã thấy ấn tượng đấy.` Hắn cười khẩy. Nụ cười đó không hề chạm tới đôi mắt lạnh băng. `- Nhưng chỉ là 'suýt' thôi.` Giọng hắn cao hơn một chút, đầy vẻ tự mãn. `- Các ngươi nghĩ mình đã chiến thắng sao? Đây mới chỉ là sảnh chờ thôi.` Seraph tiến gần hơn về phía màn hình, như muốn nhìn rõ hơn vẻ mặt của chúng tôi. `- Các ngươi muốn biết ta đang làm gì ư? 'Dự án Chimera' này? Đơn giản thôi.` Hắn dang tay, như đang giới thiệu một kiệt tác. `- Ta đang tạo ra một vị thần. Một ý thức tập thể hoàn hảo.` Hắn tạm dừng, tận hưởng sự im lặng căng thẳng. `- Bằng cách thu thập những bộ óc thiên tài nhất. Những cá thể đặc biệt nhất. Những người mà thế giới này không xứng đáng có được.` Hắn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như xuyên thấu. `- Và tích hợp họ. Ý thức của họ. Linh hồn của họ... vào Core của Oculus.` Từng lời hắn nói như nhát d.a.o đ.â.m vào tim tôi. Em gái tôi. Yến Thảo. `- Cô em gái bé bỏng của ngươi đây,` Seraph tiếp tục, giọng đầy sự tàn nhẫn. `- Cô ta là một trong những 'viên gạch' *****ên. Một bộ óc thiên tài trong lĩnh vực của mình. Ý thức của cô ta... thật tuyệt vời.` Hắn l.i.ế.m môi, như đang nếm thứ gì đó ngon lành. `- Cô ta hiện đang tồn tại. Vĩnh cửu. Trong Core của ta.` Hắn quay sang Ánh Tuyết. Ánh mắt hắn từ khinh bỉ chuyển sang chán ghét. `- Còn ngươi, Ánh Tuyết. Ngươi là một sản phẩm lỗi. Một phiên bản *****ên. Quá nhiều bản năng. Quá ít sự tuân phục.` Hắn thở dài, ra vẻ tiếc nuối. `- Thật đáng tiếc khi ta phải... phế bỏ ngươi. Sau tất cả những gì đã đầu tư.`

Chương 22: Chương 22