Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến…
Chương 26: Chương 26
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến… Tôi nắm chặt thiết bị trong tay. Đau đớn. Nhưng cũng là một sự giải thoát kỳ lạ. Tôi đã tìm thấy em ấy. Đã đưa em ấy ra khỏi địa ngục này. Trận chiến kết thúc. Trận chiến vật lý và trận chiến kỹ thuật số. Nhưng cuộc chiến lớn hơn... chỉ vừa mới bắt đầu. Với dữ liệu trong tay. Với bằng chứng. Tôi biết mình phải làm gì tiếp theo. Tôi ngẩng đầu lên. Ánh Tuyết đang nhìn tôi, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định. Chúng tôi đã làm được. Cùng nhau. Tôi hít sâu. Cắm thiết bị vào mạng lưới chính của Helix. Giờ đây, Oculus đang rối loạn, không đủ sức mạnh để chống trả hoàn toàn. Thời khắc quyết định. Phát tán dữ liệu. Ra toàn bộ mạng lưới công cộng của thành phố. Cho cả thế giới biết. Tôi bắt đầu nhập lệnh. Ngụy trang dữ liệu. Phân mảnh chúng. Bắn chúng ra. Như hàng triệu viên đạn sự thật, nhắm vào mọi màn hình, mọi thiết bị, mọi hệ thống thông tin trong Thành phố Ánh Sáng. Oculus vẫn đang cố gắng ngăn chặn. Tường lửa yếu ớt trồi lên. Cảnh báo lỗi đỏ lại xuất hiện trên màn hình. Nhưng giờ đây, nó không đủ sức. Tiếng còi báo động vẫn gào thét khắp tòa nhà. Báo hiệu sự sụp đổ. Bằng chứng. Đã có trong tay. Đang được gửi đi. Cuộc săn lùng kết thúc. Nhưng kỷ nguyên của Helix... sắp sửa chấm dứt.Sự tĩnh lặng sau cơn bão đáng sợ hơn cả tiếng gào thét. Phòng Core giờ đây chỉ còn xác robot đổ nát, bảng điều khiển vỡ nát, và tiếng ***** của tôi và Ánh Tuyết. Mùi kim loại cháy khét và ozon nồng nặc trong không khí. Seraph đã biến mất khỏi màn hình, cánh cửa Core vẫn đóng chặt. Nhưng mục tiêu không còn là cánh cửa đó nữa. Mục tiêu là sự thật. Tôi siết chặt thiết bị trong tay. Con chip nhỏ chứa đựng tất cả. Bằng chứng. Tội ác. Và... linh hồn kỹ thuật số của em gái tôi. Tôi kết nối thiết bị với mạng lưới chính của Helix. Oculus vẫn đang cố gắng phục hồi, các thuật toán phòng thủ yếu ớt vùng vẫy như con thú bị thương. Nhưng nó không đủ sức ngăn cản tôi nữa. Áp lực xử lý quá tải đã làm nó tê liệt một phần. Thời khắc cuối cùng. Tôi bắt đầu nhập lệnh. Không phải hack để lấy thông tin nữa. Là hack để phát tán. Ra toàn bộ mạng lưới công cộng. Ra ánh sáng. Ngón tay tôi lướt trên bàn phím ảo. Mồ hôi vẫn chảy dọc thái dương, nhưng sự run rẩy đã biến mất. Thay vào đó là một sự tập trung lạnh lùng, quyết đoán. Mã hóa lại dữ liệu. Phân mảnh chúng. Tạo ra hàng trăm, hàng ngàn luồng truyền tin nhỏ, ngụy trang chúng thành dữ liệu thường ngày, b.ắ.n chúng ra ngoài như những viên đạn kỹ thuật số không thể bị chặn lại. Ánh Tuyết đứng cạnh tôi. Cô ta không làm gì cả. Chỉ đứng đó. Là bức tường thành cuối cùng. Dù cơ thể đầy thương tích, kiệt sức đến tột cùng, cô ta vẫn đứng thẳng, đôi mắt sắc bén quét khắp xung quanh, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào còn sót lại. Cô ta không hiểu code, nhưng cô ta hiểu tôi đang làm gì. Cô ta tin tưởng tôi. Hoàn toàn. `- Nhanh lên.` Cô ta khẽ nói, giọng khàn đặc.
Tôi nắm chặt thiết bị trong tay. Đau đớn. Nhưng cũng là một sự giải thoát kỳ lạ. Tôi đã tìm thấy em ấy. Đã đưa em ấy ra khỏi địa ngục này.
Trận chiến kết thúc. Trận chiến vật lý và trận chiến kỹ thuật số.
Nhưng cuộc chiến lớn hơn... chỉ vừa mới bắt đầu.
Với dữ liệu trong tay. Với bằng chứng. Tôi biết mình phải làm gì tiếp theo.
Tôi ngẩng đầu lên. Ánh Tuyết đang nhìn tôi, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định. Chúng tôi đã làm được. Cùng nhau.
Tôi hít sâu. Cắm thiết bị vào mạng lưới chính của Helix. Giờ đây, Oculus đang rối loạn, không đủ sức mạnh để chống trả hoàn toàn.
Thời khắc quyết định. Phát tán dữ liệu.
Ra toàn bộ mạng lưới công cộng của thành phố. Cho cả thế giới biết.
Tôi bắt đầu nhập lệnh. Ngụy trang dữ liệu. Phân mảnh chúng. Bắn chúng ra. Như hàng triệu viên đạn sự thật, nhắm vào mọi màn hình, mọi thiết bị, mọi hệ thống thông tin trong Thành phố Ánh Sáng.
Oculus vẫn đang cố gắng ngăn chặn. Tường lửa yếu ớt trồi lên. Cảnh báo lỗi đỏ lại xuất hiện trên màn hình. Nhưng giờ đây, nó không đủ sức.
Tiếng còi báo động vẫn gào thét khắp tòa nhà. Báo hiệu sự sụp đổ.
Bằng chứng. Đã có trong tay. Đang được gửi đi.
Cuộc săn lùng kết thúc. Nhưng kỷ nguyên của Helix... sắp sửa chấm dứt.
Sự tĩnh lặng sau cơn bão đáng sợ hơn cả tiếng gào thét. Phòng Core giờ đây chỉ còn xác robot đổ nát, bảng điều khiển vỡ nát, và tiếng ***** của tôi và Ánh Tuyết. Mùi kim loại cháy khét và ozon nồng nặc trong không khí. Seraph đã biến mất khỏi màn hình, cánh cửa Core vẫn đóng chặt.
Nhưng mục tiêu không còn là cánh cửa đó nữa. Mục tiêu là sự thật.
Tôi siết chặt thiết bị trong tay. Con chip nhỏ chứa đựng tất cả. Bằng chứng. Tội ác. Và... linh hồn kỹ thuật số của em gái tôi.
Tôi kết nối thiết bị với mạng lưới chính của Helix. Oculus vẫn đang cố gắng phục hồi, các thuật toán phòng thủ yếu ớt vùng vẫy như con thú bị thương. Nhưng nó không đủ sức ngăn cản tôi nữa. Áp lực xử lý quá tải đã làm nó tê liệt một phần.
Thời khắc cuối cùng.
Tôi bắt đầu nhập lệnh. Không phải hack để lấy thông tin nữa. Là hack để phát tán. Ra toàn bộ mạng lưới công cộng. Ra ánh sáng.
Ngón tay tôi lướt trên bàn phím ảo. Mồ hôi vẫn chảy dọc thái dương, nhưng sự run rẩy đã biến mất. Thay vào đó là một sự tập trung lạnh lùng, quyết đoán. Mã hóa lại dữ liệu. Phân mảnh chúng. Tạo ra hàng trăm, hàng ngàn luồng truyền tin nhỏ, ngụy trang chúng thành dữ liệu thường ngày, b.ắ.n chúng ra ngoài như những viên đạn kỹ thuật số không thể bị chặn lại.
Ánh Tuyết đứng cạnh tôi. Cô ta không làm gì cả. Chỉ đứng đó. Là bức tường thành cuối cùng. Dù cơ thể đầy thương tích, kiệt sức đến tột cùng, cô ta vẫn đứng thẳng, đôi mắt sắc bén quét khắp xung quanh, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào còn sót lại. Cô ta không hiểu code, nhưng cô ta hiểu tôi đang làm gì. Cô ta tin tưởng tôi. Hoàn toàn.
`- Nhanh lên.` Cô ta khẽ nói, giọng khàn đặc.
Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu. Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này? Một định danh... quen thuộc đến… Tôi nắm chặt thiết bị trong tay. Đau đớn. Nhưng cũng là một sự giải thoát kỳ lạ. Tôi đã tìm thấy em ấy. Đã đưa em ấy ra khỏi địa ngục này. Trận chiến kết thúc. Trận chiến vật lý và trận chiến kỹ thuật số. Nhưng cuộc chiến lớn hơn... chỉ vừa mới bắt đầu. Với dữ liệu trong tay. Với bằng chứng. Tôi biết mình phải làm gì tiếp theo. Tôi ngẩng đầu lên. Ánh Tuyết đang nhìn tôi, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định. Chúng tôi đã làm được. Cùng nhau. Tôi hít sâu. Cắm thiết bị vào mạng lưới chính của Helix. Giờ đây, Oculus đang rối loạn, không đủ sức mạnh để chống trả hoàn toàn. Thời khắc quyết định. Phát tán dữ liệu. Ra toàn bộ mạng lưới công cộng của thành phố. Cho cả thế giới biết. Tôi bắt đầu nhập lệnh. Ngụy trang dữ liệu. Phân mảnh chúng. Bắn chúng ra. Như hàng triệu viên đạn sự thật, nhắm vào mọi màn hình, mọi thiết bị, mọi hệ thống thông tin trong Thành phố Ánh Sáng. Oculus vẫn đang cố gắng ngăn chặn. Tường lửa yếu ớt trồi lên. Cảnh báo lỗi đỏ lại xuất hiện trên màn hình. Nhưng giờ đây, nó không đủ sức. Tiếng còi báo động vẫn gào thét khắp tòa nhà. Báo hiệu sự sụp đổ. Bằng chứng. Đã có trong tay. Đang được gửi đi. Cuộc săn lùng kết thúc. Nhưng kỷ nguyên của Helix... sắp sửa chấm dứt.Sự tĩnh lặng sau cơn bão đáng sợ hơn cả tiếng gào thét. Phòng Core giờ đây chỉ còn xác robot đổ nát, bảng điều khiển vỡ nát, và tiếng ***** của tôi và Ánh Tuyết. Mùi kim loại cháy khét và ozon nồng nặc trong không khí. Seraph đã biến mất khỏi màn hình, cánh cửa Core vẫn đóng chặt. Nhưng mục tiêu không còn là cánh cửa đó nữa. Mục tiêu là sự thật. Tôi siết chặt thiết bị trong tay. Con chip nhỏ chứa đựng tất cả. Bằng chứng. Tội ác. Và... linh hồn kỹ thuật số của em gái tôi. Tôi kết nối thiết bị với mạng lưới chính của Helix. Oculus vẫn đang cố gắng phục hồi, các thuật toán phòng thủ yếu ớt vùng vẫy như con thú bị thương. Nhưng nó không đủ sức ngăn cản tôi nữa. Áp lực xử lý quá tải đã làm nó tê liệt một phần. Thời khắc cuối cùng. Tôi bắt đầu nhập lệnh. Không phải hack để lấy thông tin nữa. Là hack để phát tán. Ra toàn bộ mạng lưới công cộng. Ra ánh sáng. Ngón tay tôi lướt trên bàn phím ảo. Mồ hôi vẫn chảy dọc thái dương, nhưng sự run rẩy đã biến mất. Thay vào đó là một sự tập trung lạnh lùng, quyết đoán. Mã hóa lại dữ liệu. Phân mảnh chúng. Tạo ra hàng trăm, hàng ngàn luồng truyền tin nhỏ, ngụy trang chúng thành dữ liệu thường ngày, b.ắ.n chúng ra ngoài như những viên đạn kỹ thuật số không thể bị chặn lại. Ánh Tuyết đứng cạnh tôi. Cô ta không làm gì cả. Chỉ đứng đó. Là bức tường thành cuối cùng. Dù cơ thể đầy thương tích, kiệt sức đến tột cùng, cô ta vẫn đứng thẳng, đôi mắt sắc bén quét khắp xung quanh, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào còn sót lại. Cô ta không hiểu code, nhưng cô ta hiểu tôi đang làm gì. Cô ta tin tưởng tôi. Hoàn toàn. `- Nhanh lên.` Cô ta khẽ nói, giọng khàn đặc.