Tác giả:

Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến…

Chương 29: Chương 29 (Hoàn)

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… Nước mắt chảy dài trên má tôi. Không phải nước mắt của sự bất lực. Là nước mắt của nỗi đau và... sự chấp nhận. Em gái tôi không còn nữa. Nhưng em ấy không c.h.ế.t vô nghĩa. Sự thật về số phận em ấy đã vạch trần tội ác kinh hoàng. `- Em gái... anh đã tìm thấy em.` Tôi nói khẽ, giọng run run, chỉ đủ cho chính mình và Ánh Tuyết nghe thấy. `- Anh xin lỗi vì đã quá chậm.` Tôi hít sâu, cố gắng kìm nén tiếng nấc. Ánh Tuyết im lặng ngồi cạnh tôi. Cô ta không nói gì. Không an ủi. Chỉ đưa tay ra. Bàn tay thon dài, chai sần vì chiến đấu. Đặt nhẹ lên vai tôi. Một cái chạm đơn giản. Nhưng mang theo tất cả sự thấu hiểu, sự đồng hành. Cô ta cũng là một "sản phẩm" của chúng. Cũng từng bị giam cầm theo cách riêng của mình. Giờ đây... cô ta cũng được giải thoát. Ánh Tuyết nhìn về phía thành phố đang hỗn loạn dưới ánh đèn. Khuôn mặt cô ta trong bóng tối trông thật bình yên, khác hẳn vẻ lạnh lùng và cảnh giác thường ngày. `- Chúng ta... đã làm được.` Cô ta nói, giọng rất khẽ. Lần *****ên tôi nghe giọng cô ta mềm mại đến vậy. Không còn gai nhọn. Không còn phòng thủ. Chỉ còn sự mệt mỏi, sự nhẹ nhõm, và... một chút gì đó mới mẻ, mong manh như cánh bướm. Tôi quay sang nhìn cô ta. Trong ánh sáng yếu ớt từ xa, tôi thấy rõ vết sẹo hình lưới trên cánh tay cô ta. Dấu ấn của quá khứ. Của thí nghiệm. Nhưng tôi không thấy nó đáng sợ. Tôi thấy nó... là một phần của cô ta. Của hành trình cô ta đã đi qua. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua tất cả. Từ hai kẻ xa lạ, bị săn đuổi, bất đắc dĩ hợp tác... trở thành đồng đội sinh tử. Dựa vào nhau. Tin tưởng nhau. Bảo vệ nhau. Và giờ đây. Đã kết thúc. Tôi nhìn Ánh Tuyết. Ánh mắt tôi đầy dịu dàng và biết ơn. Không cần lời nói hoa mỹ. Mọi thứ chúng tôi đã trải qua... đủ để nói lên tất cả. Tôi đưa tay ra. Bàn tay run rẩy vì vừa trải qua quá nhiều cảm xúc. Chạm vào bàn tay Ánh Tuyết đang đặt trên vai tôi. Nhẹ nhàng nắm lấy. Cô ta không né tránh. Bàn tay cô ta ấm áp. Cô ta siết nhẹ lại bàn tay tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi biết. Chúng tôi đã tìm thấy nhau. Tìm thấy một nơi để thuộc về. Tìm thấy sự bình yên. Thành phố Ánh Sáng vẫn đang trong cơn chấn động. Niềm tin bị phản bội. Sự thật kinh hoàng được phơi bày. Sẽ mất rất lâu để chữa lành. Seraph và lũ đồng phạm chắc chắn sẽ phải đối mặt với công lý. Oculus... sẽ cần thời gian để hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoặc bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Nhưng đó là chuyện của thành phố. Chuyện của tương lai. Đối với tôi và Ánh Tuyết. Cuộc săn lùng đã kết thúc. Chúng tôi không còn phải trốn chạy nữa. Chúng tôi sẽ ở lại đây. Cùng nhau. Đối mặt với một ngày mai mới. Ánh nắng bình minh *****ên khẽ ló dạng phía chân trời, chiếu rọi qua các tòa nhà chọc trời. Ánh sáng ấm áp, xua tan bóng đêm. Không còn cảm giác bị rình rập. Chỉ có sự bình yên mong manh. Tôi và Ánh Tuyết ngồi cạnh nhau. Tay trong tay. Sẵn sàng đối mặt với một cuộc sống mới. Một tương lai mới. Nơi sự thật đã được phơi bày, và tình yêu đã tìm thấy một lối đi giữa đống tro tàn.

Nước mắt chảy dài trên má tôi. Không phải nước mắt của sự bất lực. Là nước mắt của nỗi đau và... sự chấp nhận. Em gái tôi không còn nữa. Nhưng em ấy không c.h.ế.t vô nghĩa. Sự thật về số phận em ấy đã vạch trần tội ác kinh hoàng.

 

`- Em gái... anh đã tìm thấy em.` Tôi nói khẽ, giọng run run, chỉ đủ cho chính mình và Ánh Tuyết nghe thấy. `- Anh xin lỗi vì đã quá chậm.`

 

Tôi hít sâu, cố gắng kìm nén tiếng nấc.

 

Ánh Tuyết im lặng ngồi cạnh tôi. Cô ta không nói gì. Không an ủi. Chỉ đưa tay ra. Bàn tay thon dài, chai sần vì chiến đấu. Đặt nhẹ lên vai tôi. Một cái chạm đơn giản. Nhưng mang theo tất cả sự thấu hiểu, sự đồng hành.

 

Cô ta cũng là một "sản phẩm" của chúng. Cũng từng bị giam cầm theo cách riêng của mình. Giờ đây... cô ta cũng được giải thoát.

 

Ánh Tuyết nhìn về phía thành phố đang hỗn loạn dưới ánh đèn. Khuôn mặt cô ta trong bóng tối trông thật bình yên, khác hẳn vẻ lạnh lùng và cảnh giác thường ngày.

 

`- Chúng ta... đã làm được.` Cô ta nói, giọng rất khẽ. Lần *****ên tôi nghe giọng cô ta mềm mại đến vậy. Không còn gai nhọn. Không còn phòng thủ. Chỉ còn sự mệt mỏi, sự nhẹ nhõm, và... một chút gì đó mới mẻ, mong manh như cánh bướm.

 

Tôi quay sang nhìn cô ta. Trong ánh sáng yếu ớt từ xa, tôi thấy rõ vết sẹo hình lưới trên cánh tay cô ta. Dấu ấn của quá khứ. Của thí nghiệm.

 

Nhưng tôi không thấy nó đáng sợ. Tôi thấy nó... là một phần của cô ta. Của hành trình cô ta đã đi qua.

 

Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua tất cả. Từ hai kẻ xa lạ, bị săn đuổi, bất đắc dĩ hợp tác... trở thành đồng đội sinh tử. Dựa vào nhau. Tin tưởng nhau. Bảo vệ nhau.

 

Và giờ đây. Đã kết thúc.

 

Tôi nhìn Ánh Tuyết. Ánh mắt tôi đầy dịu dàng và biết ơn. Không cần lời nói hoa mỹ. Mọi thứ chúng tôi đã trải qua... đủ để nói lên tất cả.

 

Tôi đưa tay ra. Bàn tay run rẩy vì vừa trải qua quá nhiều cảm xúc. Chạm vào bàn tay Ánh Tuyết đang đặt trên vai tôi. Nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Cô ta không né tránh. Bàn tay cô ta ấm áp. Cô ta siết nhẹ lại bàn tay tôi.

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi biết. Chúng tôi đã tìm thấy nhau. Tìm thấy một nơi để thuộc về. Tìm thấy sự bình yên.

 

Thành phố Ánh Sáng vẫn đang trong cơn chấn động. Niềm tin bị phản bội. Sự thật kinh hoàng được phơi bày. Sẽ mất rất lâu để chữa lành. Seraph và lũ đồng phạm chắc chắn sẽ phải đối mặt với công lý. Oculus... sẽ cần thời gian để hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoặc bị vô hiệu hóa hoàn toàn.

 

Nhưng đó là chuyện của thành phố. Chuyện của tương lai.

 

Đối với tôi và Ánh Tuyết. Cuộc săn lùng đã kết thúc. Chúng tôi không còn phải trốn chạy nữa. Chúng tôi sẽ ở lại đây. Cùng nhau. Đối mặt với một ngày mai mới.

 

Ánh nắng bình minh *****ên khẽ ló dạng phía chân trời, chiếu rọi qua các tòa nhà chọc trời. Ánh sáng ấm áp, xua tan bóng đêm. Không còn cảm giác bị rình rập. Chỉ có sự bình yên mong manh.

 

Tôi và Ánh Tuyết ngồi cạnh nhau. Tay trong tay. Sẵn sàng đối mặt với một cuộc sống mới. Một tương lai mới. Nơi sự thật đã được phơi bày, và tình yêu đã tìm thấy một lối đi giữa đống tro tàn.

Trọng Sinh Ngày Đầu Tiên: Vạch Trần Độc HạiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhHắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng. Hắn, một kỹ sư dữ liệu với vẻ ngoài bình thường đến mức dễ bị lãng quên, chỉ là một chấm nhỏ trong hệ thống khổng lồ của Helix, tuân thủ quy định nghiêm ngặt của AI Giám sát Oculus. Hắn gõ lệnh `data_stream --filter=anomalous --level=gamma`. Tìm kiếm những bất thường nhỏ nhất, những hạt cát lạc lõng trong sa mạc dữ liệu.   Một tập tin rác, bị đánh dấu nhầm, lọt vào tầm ngắm. Lạ lùng. Tại sao nó lại ở đây? Tò mò. Hắn dùng công cụ giải mã cá nhân lén cài từ trước – thứ mà Helix, với Oculus tinh vi đến đâu, cũng không bao giờ biết. Từng dòng code phức tạp vặn vẹo, chậm rãi hiện ra. Không phải dữ liệu công cộng. Là... danh sách định danh? Kèm theo những ghi chú kỳ lạ: "thử nghiệm", "thất bại". Và địa điểm lưu trữ: "Khu Phục Hồi Dữ Liệu Ẩn". Cái quái gì thế này?   Một định danh... quen thuộc đến… Nước mắt chảy dài trên má tôi. Không phải nước mắt của sự bất lực. Là nước mắt của nỗi đau và... sự chấp nhận. Em gái tôi không còn nữa. Nhưng em ấy không c.h.ế.t vô nghĩa. Sự thật về số phận em ấy đã vạch trần tội ác kinh hoàng. `- Em gái... anh đã tìm thấy em.` Tôi nói khẽ, giọng run run, chỉ đủ cho chính mình và Ánh Tuyết nghe thấy. `- Anh xin lỗi vì đã quá chậm.` Tôi hít sâu, cố gắng kìm nén tiếng nấc. Ánh Tuyết im lặng ngồi cạnh tôi. Cô ta không nói gì. Không an ủi. Chỉ đưa tay ra. Bàn tay thon dài, chai sần vì chiến đấu. Đặt nhẹ lên vai tôi. Một cái chạm đơn giản. Nhưng mang theo tất cả sự thấu hiểu, sự đồng hành. Cô ta cũng là một "sản phẩm" của chúng. Cũng từng bị giam cầm theo cách riêng của mình. Giờ đây... cô ta cũng được giải thoát. Ánh Tuyết nhìn về phía thành phố đang hỗn loạn dưới ánh đèn. Khuôn mặt cô ta trong bóng tối trông thật bình yên, khác hẳn vẻ lạnh lùng và cảnh giác thường ngày. `- Chúng ta... đã làm được.` Cô ta nói, giọng rất khẽ. Lần *****ên tôi nghe giọng cô ta mềm mại đến vậy. Không còn gai nhọn. Không còn phòng thủ. Chỉ còn sự mệt mỏi, sự nhẹ nhõm, và... một chút gì đó mới mẻ, mong manh như cánh bướm. Tôi quay sang nhìn cô ta. Trong ánh sáng yếu ớt từ xa, tôi thấy rõ vết sẹo hình lưới trên cánh tay cô ta. Dấu ấn của quá khứ. Của thí nghiệm. Nhưng tôi không thấy nó đáng sợ. Tôi thấy nó... là một phần của cô ta. Của hành trình cô ta đã đi qua. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua tất cả. Từ hai kẻ xa lạ, bị săn đuổi, bất đắc dĩ hợp tác... trở thành đồng đội sinh tử. Dựa vào nhau. Tin tưởng nhau. Bảo vệ nhau. Và giờ đây. Đã kết thúc. Tôi nhìn Ánh Tuyết. Ánh mắt tôi đầy dịu dàng và biết ơn. Không cần lời nói hoa mỹ. Mọi thứ chúng tôi đã trải qua... đủ để nói lên tất cả. Tôi đưa tay ra. Bàn tay run rẩy vì vừa trải qua quá nhiều cảm xúc. Chạm vào bàn tay Ánh Tuyết đang đặt trên vai tôi. Nhẹ nhàng nắm lấy. Cô ta không né tránh. Bàn tay cô ta ấm áp. Cô ta siết nhẹ lại bàn tay tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi biết. Chúng tôi đã tìm thấy nhau. Tìm thấy một nơi để thuộc về. Tìm thấy sự bình yên. Thành phố Ánh Sáng vẫn đang trong cơn chấn động. Niềm tin bị phản bội. Sự thật kinh hoàng được phơi bày. Sẽ mất rất lâu để chữa lành. Seraph và lũ đồng phạm chắc chắn sẽ phải đối mặt với công lý. Oculus... sẽ cần thời gian để hiểu chuyện gì đã xảy ra, hoặc bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Nhưng đó là chuyện của thành phố. Chuyện của tương lai. Đối với tôi và Ánh Tuyết. Cuộc săn lùng đã kết thúc. Chúng tôi không còn phải trốn chạy nữa. Chúng tôi sẽ ở lại đây. Cùng nhau. Đối mặt với một ngày mai mới. Ánh nắng bình minh *****ên khẽ ló dạng phía chân trời, chiếu rọi qua các tòa nhà chọc trời. Ánh sáng ấm áp, xua tan bóng đêm. Không còn cảm giác bị rình rập. Chỉ có sự bình yên mong manh. Tôi và Ánh Tuyết ngồi cạnh nhau. Tay trong tay. Sẵn sàng đối mặt với một cuộc sống mới. Một tương lai mới. Nơi sự thật đã được phơi bày, và tình yêu đã tìm thấy một lối đi giữa đống tro tàn.

Chương 29: Chương 29 (Hoàn)