Tô Kiến Thanh chưa từng nghĩ, đời này của cô sẽ còn gặp lại Kỳ Chính Hàn – người đàn ông mà cô chỉ gặp một lần lại chẳng may mang thương nhớ suốt mười năm ròng rã. Sắp tới cô sẽ tốt nghiệp đại học, gần bốn năm trôi qua trong sự lặng lẽ, cô chẳng để lại bất kỳ dấu ấn nào trong thành phố rộng lớn này. Cuộc sống cứ thế trôi qua, như một kẻ sắp bị nhịp sống nơi đây cuốn phăng, bất lực mà rời đi. Cô vẫn luôn nghĩ, không lâu nữa mình sẽ trở về thị trấn nhỏ ở miền Nam, tiếp tục cuộc sống bình thường như trước, nhưng nào ngờ số phận lại rẽ sang một hướng khác. Cô chợt nhớ đến lời mẹ từng nói khi xem bói cho cô lúc nhỏ: “Sau tuổi hai mươi, con sẽ gặp quý nhân của đời mình.” Năm ấy cô vừa tròn hai mươi, thanh xuân rực rỡ như hoa đào đương độ. Câu chuyện bắt đầu từ ngày đó. Đây là lần thứ hai Tô Kiến Thanh xuất hiện trước cửa phòng khám nhỏ này. Lúc Vương Doanh Kiều bước ra, cô đang tựa vào chiếc xe điện, cúi đầu nghịch điện thoại. Nhìn thấy bạn mình lê từng bước ra khỏi tòa nhà màu đỏ xỉn phía…

Truyện chữ