Tháng Tư, hoa lê trong Hội quán Trầm Vân đã nở. Ánh nắng trong sân chiếu qua, những đốm hoa in đầy trên áo diễn của Tần Kiến Nguyệt. Một buổi chiều trong trẻo, rực rỡ. Tần Kiến Nguyệt ngồi yên bên cửa sổ, phủ lên má một lớp phấn hồng. Màu hoa trắng sữa bên ngoài làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng, thần thái tinh tế của cô. “Anh dạy tôi buông bỏ hận thù, tránh xa sự giận dỗi, tự đổi mới, thay đổi tính tình. Đừng luyến tiếc quá khứ, quay đầu khỏi bể khổ, sớm ngộ ra nhân duyên.” Tiếng luyện giọng của các diễn viên hậu trường vang lên không ngớt, âm vang kéo dài trên trần nhà. Làm kinh động đến chú chim khách đậu trên cành, vỗ cánh bay đến cửa sổ, bước đi lưu luyến không rời. Chiếc điện thoại bên cạnh rung lên, Tần Kiến Nguyệt đặt hộp phấn xuống. Mở tin nhắn, là cô giáo Mạnh Trinh gửi đến: Hôm nay cô không qua đó được, em cùng các sư tỷ hát tốt nhé. Tần Kiến Nguyệt trả lời một chữ: Vâng. Vốn dĩ không hồi hộp, nhưng lời của Mạnh Trinh khiến Tần Kiến Nguyệt cảm thấy bất an. Đây là lần *****ên cô…
Tác giả: