Tác giả:

Hồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,…

Chương 498: Đêm lạnh

Nữ Phụ: Cô Ấy Không OnlineTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,… Ban đêm gió rét, cát lạnh ập vào mặt càng khiến người ta khó chịu.Hồng Đậu ghé vào sau lưng Ôn Diễn, trên người nàng khoác áo ngoài của hắn, nên không hề cảm thấy gió lạnh, nàng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, bởi chính nàng cũng không biết mình nên làm như thế nào.Thình lình có một đứa con... đối với nàng giống như một loại gông cùm xiềng xích.Nàng không thể nhẫn tâm khiến đứa nhỏ này biến mất, lại cũng không cách nào cam tâm bị trói buộc ở thế giới này, nhưng rất nhanh, sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng nghĩ thông suốt.Chung Dương nói, nàng không thể mang theo đứa nhỏ này trở lại thế giới của nàng, trừ phi đứa nhỏ này rời khỏi thân thể của nàng, nhưng khiến đứa trẻ rời khỏi thân thể nàng cũng không phải chỉ có một biện pháp, chờ đến khi đứa trẻ sinh ra, rời khỏi thân thể của nàng, nàng vẫn sẽ chỉ là một người mà thôi.Hồng Đậu không biết Ôn Diễn nói những lời này là thật hay giả, nhưng bất luận hắn nói thật hay không, chờ nàng rời khỏi thế giới này, hết thảy cũng đều không liên quan gì tới nàng nữa.Ôn Diễn nói: “Ta cõng Hồng Đậu đi trước, giống như ban đêm ngày ấy ở Đường Môn, Hồng Đậu cũng ghé vào trên lưng ta như vậy.”Chẳng qua đêm hôm đó, nàng là bởi làm nũng không chịu đi, mà hôm nay, là bởi thân mình nàng suy yếu, không chịu nổi mệt.“Lúc ấy là A Miên cõng ta, chứ không phải ngươi.” Nàng nói xong, không muốn tiếp tục nhìn bóng đêm hoang vắng này, liền nhắm hai mắt lại.Ôn Diễn không rõ, vì sao Hồng Đậu trước sau vẫn không chịu thừa nhận A Miên kia chính là mình, giống như hắn cũng sẽ không hiểu rõ, vì sao Hồng Đậu đối với chuyện nào đó lại có một loại kiên trì dường như thà chết không đổi.Hắn chỉ nghĩ, nàng thiện lương, rồi sẽ vì đứa con mà nguyện ý tiếp nhận hắn, nhưng mọi chuyện thường không phải lần nào cũng có thể như người mong muốn.Ôn Diễn không đưa Hồng Đậu về Cổ Lâu, mà đến một nhà trọ giữa Đại Mạc, Hồng Đậu cũng không có ý kiến với điều này, chỉ là khi mơ màng sắp ngủ, nàng bắt được tay hắn bên mép giường, “Ôn Diễn... thả cha ta ra.”“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại, nắm tay nàng, nằm ở bên cạnh nàng, lại ôm nàng vào lòng, chậm rãi nói: “Chỉ cần Hồng Đậu không rời khỏi ta, bất luận yêu cầu gì ... ta đều sẽ thỏa mãn.”Hồng Đậu thở nhẹ một tiếng, nàng nhắm hai mắt lại, không lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.Nếu hiện tại nàng không cách nào thay đổi kết cục, vậy nàng chỉ có thể khiến bản thân tiếp nhận cục diện này.Sáng sớm hôm sau, khách nhân bất chợt đều rời khỏi nhà trọ, bọn họ thần sắc vội vàng, dường như muốn lập tức đi tìm tìm một kho báu lớn.Ôn Diễn đang ở trong phòng bếp làm bánh táo chua Hồng Đậu thích ăn, Hồng Đậu ngồi ở sảnh đường hỏi ông chủ, “Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao mọi người đều chạy hết thế?”“Chắc cô nương còn chưa biết?” Ông chủ nói: “Ngay ngày hôm qua, đột nhiên xuất hiện một người đoán mệnh, ông ta nói Bản đồ Tuyết sơn trong tay Cái Bang là giả, thứ trên tay ông ta mới là Bản đồ Tuyết sơn thật sự, nếu người khác muốn, chỉ cần chi một lượng bạc, liền có thể mua một tờ bản đồ.”Hồng Đậu như suy tư điều gì, hỏi: “Sao người ta có thể xác định tờ bản đồ này chính là thật?”“Loại chuyện này sao phải cần xác định đây?” Ông chủ nói rõ ràng, “Chỉ cần có một người tin, người thứ hai liền tin tưởng, tiếp theo, người thứ ba, thứ tư... Mỗi người đều sẽ tin. Người giang hồ đều nặng lòng nghi ngờ, nên trên giang hồ chỉ rút ra một câu, đó chính là...”“Thà rằng tin là có, không thể tin là không.”“Cô nương nói rất đúng, đúng là những lời này.” Ông chủ nói xong, lại trở về tiếp tục tính sổ sách của ông ta.

Ban đêm gió rét, cát lạnh ập vào mặt càng khiến người ta khó chịu.

Hồng Đậu ghé vào sau lưng Ôn Diễn, trên người nàng khoác áo ngoài của hắn, nên không hề cảm thấy gió lạnh, nàng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, bởi chính nàng cũng không biết mình nên làm như thế nào.

Thình lình có một đứa con... đối với nàng giống như một loại gông cùm xiềng xích.

Nàng không thể nhẫn tâm khiến đứa nhỏ này biến mất, lại cũng không cách nào cam tâm bị trói buộc ở thế giới này, nhưng rất nhanh, sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng nghĩ thông suốt.

Chung Dương nói, nàng không thể mang theo đứa nhỏ này trở lại thế giới của nàng, trừ phi đứa nhỏ này rời khỏi thân thể của nàng, nhưng khiến đứa trẻ rời khỏi thân thể nàng cũng không phải chỉ có một biện pháp, chờ đến khi đứa trẻ sinh ra, rời khỏi thân thể của nàng, nàng vẫn sẽ chỉ là một người mà thôi.

Hồng Đậu không biết Ôn Diễn nói những lời này là thật hay giả, nhưng bất luận hắn nói thật hay không, chờ nàng rời khỏi thế giới này, hết thảy cũng đều không liên quan gì tới nàng nữa.

Ôn Diễn nói: “Ta cõng Hồng Đậu đi trước, giống như ban đêm ngày ấy ở Đường Môn, Hồng Đậu cũng ghé vào trên lưng ta như vậy.”

Chẳng qua đêm hôm đó, nàng là bởi làm nũng không chịu đi, mà hôm nay, là bởi thân mình nàng suy yếu, không chịu nổi mệt.

“Lúc ấy là A Miên cõng ta, chứ không phải ngươi.” Nàng nói xong, không muốn tiếp tục nhìn bóng đêm hoang vắng này, liền nhắm hai mắt lại.

Ôn Diễn không rõ, vì sao Hồng Đậu trước sau vẫn không chịu thừa nhận A Miên kia chính là mình, giống như hắn cũng sẽ không hiểu rõ, vì sao Hồng Đậu đối với chuyện nào đó lại có một loại kiên trì dường như thà chết không đổi.

Hắn chỉ nghĩ, nàng thiện lương, rồi sẽ vì đứa con mà nguyện ý tiếp nhận hắn, nhưng mọi chuyện thường không phải lần nào cũng có thể như người mong muốn.

Ôn Diễn không đưa Hồng Đậu về Cổ Lâu, mà đến một nhà trọ giữa Đại Mạc, Hồng Đậu cũng không có ý kiến với điều này, chỉ là khi mơ màng sắp ngủ, nàng bắt được tay hắn bên mép giường, “Ôn Diễn... thả cha ta ra.”

“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại, nắm tay nàng, nằm ở bên cạnh nàng, lại ôm nàng vào lòng, chậm rãi nói: “Chỉ cần Hồng Đậu không rời khỏi ta, bất luận yêu cầu gì ... ta đều sẽ thỏa mãn.”

Hồng Đậu thở nhẹ một tiếng, nàng nhắm hai mắt lại, không lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.

Nếu hiện tại nàng không cách nào thay đổi kết cục, vậy nàng chỉ có thể khiến bản thân tiếp nhận cục diện này.

Sáng sớm hôm sau, khách nhân bất chợt đều rời khỏi nhà trọ, bọn họ thần sắc vội vàng, dường như muốn lập tức đi tìm tìm một kho báu lớn.

Ôn Diễn đang ở trong phòng bếp làm bánh táo chua Hồng Đậu thích ăn, Hồng Đậu ngồi ở sảnh đường hỏi ông chủ, “Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao mọi người đều chạy hết thế?”

“Chắc cô nương còn chưa biết?” Ông chủ nói: “Ngay ngày hôm qua, đột nhiên xuất hiện một người đoán mệnh, ông ta nói Bản đồ Tuyết sơn trong tay Cái Bang là giả, thứ trên tay ông ta mới là Bản đồ Tuyết sơn thật sự, nếu người khác muốn, chỉ cần chi một lượng bạc, liền có thể mua một tờ bản đồ.”

Hồng Đậu như suy tư điều gì, hỏi: “Sao người ta có thể xác định tờ bản đồ này chính là thật?”

“Loại chuyện này sao phải cần xác định đây?” Ông chủ nói rõ ràng, “Chỉ cần có một người tin, người thứ hai liền tin tưởng, tiếp theo, người thứ ba, thứ tư... Mỗi người đều sẽ tin. Người giang hồ đều nặng lòng nghi ngờ, nên trên giang hồ chỉ rút ra một câu, đó chính là...”

“Thà rằng tin là có, không thể tin là không.”

“Cô nương nói rất đúng, đúng là những lời này.” Ông chủ nói xong, lại trở về tiếp tục tính sổ sách của ông ta.

Nữ Phụ: Cô Ấy Không OnlineTác giả: Miêu Mao NhoTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồng Đậu có chút hoảng hốt, còn có chút khẩn trương, lại nói tiếp, nàng đánh giá điểm kém cho truyện này cũng vì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nữ phụ lúc nào cũng bị lôi ra cho nữ chính ngáng chân trong tiểu thuyết này có cùng một cái tên với nàng, mà tiểu thuyết này có tên《 Danh môn quý thiếp 》, cốt truyện lại càng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nữ chủ Phượng Khuynh Liên, nghe một chút, tên này thật là khác người biết mấy nha, hoàn toàn không đơn giản như tên Phương Hồng Đậu của nữ phụ gì cả, Phượng Khuynh Liên vốn là thiên kim của phú thương Phượng gia, đáng tiếc chính là nàng gặp phải họa diệt môn, lão trang chủ Thẩm Gia Trang tại Giang Nam thời còn trẻ có chút giao tình với Phượng gia, không đành lòng để hậu nhân duy nhất của bạn tốt lưu lạc bên ngoài, liền tự chủ trương, để Thiếu trang chủ lúc đó…… Cũng chính là Thẩm Lạc Ngôn, nạp Phượng Khuynh Liên làm thiếp, vì sao lại là thiếp? Dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lạc Ngôn đã có chính thê. Thẩm Lạc Ngôn này cá tính trầm ổn,… Ban đêm gió rét, cát lạnh ập vào mặt càng khiến người ta khó chịu.Hồng Đậu ghé vào sau lưng Ôn Diễn, trên người nàng khoác áo ngoài của hắn, nên không hề cảm thấy gió lạnh, nàng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, bởi chính nàng cũng không biết mình nên làm như thế nào.Thình lình có một đứa con... đối với nàng giống như một loại gông cùm xiềng xích.Nàng không thể nhẫn tâm khiến đứa nhỏ này biến mất, lại cũng không cách nào cam tâm bị trói buộc ở thế giới này, nhưng rất nhanh, sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng nghĩ thông suốt.Chung Dương nói, nàng không thể mang theo đứa nhỏ này trở lại thế giới của nàng, trừ phi đứa nhỏ này rời khỏi thân thể của nàng, nhưng khiến đứa trẻ rời khỏi thân thể nàng cũng không phải chỉ có một biện pháp, chờ đến khi đứa trẻ sinh ra, rời khỏi thân thể của nàng, nàng vẫn sẽ chỉ là một người mà thôi.Hồng Đậu không biết Ôn Diễn nói những lời này là thật hay giả, nhưng bất luận hắn nói thật hay không, chờ nàng rời khỏi thế giới này, hết thảy cũng đều không liên quan gì tới nàng nữa.Ôn Diễn nói: “Ta cõng Hồng Đậu đi trước, giống như ban đêm ngày ấy ở Đường Môn, Hồng Đậu cũng ghé vào trên lưng ta như vậy.”Chẳng qua đêm hôm đó, nàng là bởi làm nũng không chịu đi, mà hôm nay, là bởi thân mình nàng suy yếu, không chịu nổi mệt.“Lúc ấy là A Miên cõng ta, chứ không phải ngươi.” Nàng nói xong, không muốn tiếp tục nhìn bóng đêm hoang vắng này, liền nhắm hai mắt lại.Ôn Diễn không rõ, vì sao Hồng Đậu trước sau vẫn không chịu thừa nhận A Miên kia chính là mình, giống như hắn cũng sẽ không hiểu rõ, vì sao Hồng Đậu đối với chuyện nào đó lại có một loại kiên trì dường như thà chết không đổi.Hắn chỉ nghĩ, nàng thiện lương, rồi sẽ vì đứa con mà nguyện ý tiếp nhận hắn, nhưng mọi chuyện thường không phải lần nào cũng có thể như người mong muốn.Ôn Diễn không đưa Hồng Đậu về Cổ Lâu, mà đến một nhà trọ giữa Đại Mạc, Hồng Đậu cũng không có ý kiến với điều này, chỉ là khi mơ màng sắp ngủ, nàng bắt được tay hắn bên mép giường, “Ôn Diễn... thả cha ta ra.”“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp lại, nắm tay nàng, nằm ở bên cạnh nàng, lại ôm nàng vào lòng, chậm rãi nói: “Chỉ cần Hồng Đậu không rời khỏi ta, bất luận yêu cầu gì ... ta đều sẽ thỏa mãn.”Hồng Đậu thở nhẹ một tiếng, nàng nhắm hai mắt lại, không lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.Nếu hiện tại nàng không cách nào thay đổi kết cục, vậy nàng chỉ có thể khiến bản thân tiếp nhận cục diện này.Sáng sớm hôm sau, khách nhân bất chợt đều rời khỏi nhà trọ, bọn họ thần sắc vội vàng, dường như muốn lập tức đi tìm tìm một kho báu lớn.Ôn Diễn đang ở trong phòng bếp làm bánh táo chua Hồng Đậu thích ăn, Hồng Đậu ngồi ở sảnh đường hỏi ông chủ, “Đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao mọi người đều chạy hết thế?”“Chắc cô nương còn chưa biết?” Ông chủ nói: “Ngay ngày hôm qua, đột nhiên xuất hiện một người đoán mệnh, ông ta nói Bản đồ Tuyết sơn trong tay Cái Bang là giả, thứ trên tay ông ta mới là Bản đồ Tuyết sơn thật sự, nếu người khác muốn, chỉ cần chi một lượng bạc, liền có thể mua một tờ bản đồ.”Hồng Đậu như suy tư điều gì, hỏi: “Sao người ta có thể xác định tờ bản đồ này chính là thật?”“Loại chuyện này sao phải cần xác định đây?” Ông chủ nói rõ ràng, “Chỉ cần có một người tin, người thứ hai liền tin tưởng, tiếp theo, người thứ ba, thứ tư... Mỗi người đều sẽ tin. Người giang hồ đều nặng lòng nghi ngờ, nên trên giang hồ chỉ rút ra một câu, đó chính là...”“Thà rằng tin là có, không thể tin là không.”“Cô nương nói rất đúng, đúng là những lời này.” Ông chủ nói xong, lại trở về tiếp tục tính sổ sách của ông ta.

Chương 498: Đêm lạnh