Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 88: Chương 88
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Vợ Phùng Tam tức muốn nổ tung: "Mày cái đồ hồ ly tinh lẳng lơ nói cái gì đó, người đàn ông của tao có thể không tốt bằng người đàn ông nghèo đã kết hôn cùng mày á?""Đã muốn tôi xem xét, đúng là không bằng" Cố Nghiên nói thẳng, khiến tất cả những người vây xem phá lên cười.Có sao nói vậy, dáng vẻ Phùng Tam thực sự rất đáng sợ, về ngoại hình và dáng người của ông ta thực sự không bằng Trình Kính Tùng.“Con tiện nhân này !” Lồng n.g.ự.c của vợ Phùng Tam bị chọc tức khiến cho phập phồng lên xuống, lại bắt đầu chửi ầm lên, nếu không phải Trình Kính Tùng kịp thời ngăn cản, đã muốn nhổ nước bọt vào mặt Cố Nghiên.“Ông đòi nợ thì đòi nợ, dựa vào cái gì mà mắng vợ tôi!” Sắc mặt Trình Kính Tùng lúc này tối sầm, giọng nói không còn vẻ áy náy như trước.Anh chấp nhận việc thất hứa, nhưng bọn họ không có lý do gì để hạ thấp Nghiên Nghiên xuống, Nghiên Nghiên không nợ họ bất cứ điều gì.“Em nói mấy lời vô dụng với chúng nó làm gì, bắt chúng nó trả tiền mới là chuyện quan trọng” Phùng Tam thấy đi lạc đề, lập tức sốt ruột nháy mắt ra dấu với vợ mình.“Đúng, chúng mày mau trả lại tiền đi, bọn tao còn đang chờ để dùng đấy!” Nghĩ đến chuyện chính, Phùng phu nhân lập tức đổi giọng, ác ý nói: “Nếu mày không có tiền, thì đưa vòng tay bằng bạc của vợ mày thế chấp cho bọn tao trước đi, tao thấy nó có thể đáng giá mấy đồng đấy!"Vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ tay Cố Nghiên.Cũng không phải bà ta thực sự muốn, mà là do người kia nói... Bảo bọn họ hôm nay lúc đến đòi nợ, nhất định phải khiến Cố Nghiên cảm thấy mất mặt, tốt nhất là khiến cô ấy và Trình Kính Tùng ly hôn.Đúng vậy, sở dĩ bọn họ đòi nợ sớm, là do có người giật dây sai khiến bọn họ.“Sao có thể làm như vậy được!” Tam quan của Trình Kính Tùng sắp rạn nứt, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy, anh lập tức không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt.Đây là của hồi môn của vợ mình, là do chính bà ngoại tặng cho, hiện tại bọn họ có gϊếŧ anh, anh cũng sẽ không đưa.“Được hay không không phải do mày quyết định” Vợ Phùng Tam hừ lạnh một tiếng, tiến thẳng lên giật lấy: “Mày đưa đây!Còn chuyện gì xấu hổ hơn việc ngay ngày hôm sau sau khi kết hôn, đã bị chủ nợ của nhà trai cướp đi của hồi môn duy nhất?Với tính khí nóng nảy của Cố Nghiên bây giờ, có lẽ thực sự có thể ly hôn đấy!Vậy đến lúc đó coi như bà ta đã nắm được người kia ở trong tay, có thể nhận được rất nhiều lợi ích!“Bà không được động vào vợ tôi!” Trình Kính Tùng sao có thể trơ mắt đồ của vợ bị cướp, không ngừng bảo vệ Cố Nghiên ở sau lưng.“Không cho bà lấy đồ của chị dâu!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn cũng từ trong nhà chạy ra.Hai đứa nhóc mới vừa rồi còn có vẻ mặt khϊếp sợ, giờ phút này lại dũng cảm bảo vệ Cố Nghiên ở giữa, trợn mắt nhìn chằm chằm vào người đòi nợ.“Đồ của chị dâu tôi là của chị ấy, dựa vào cái gì mà muốn chị ấy dùng chúng để gán nợ thay nhà chúng tôi!” Mao Mao càng thêm mạnh mẽ phản bác."Mày nói dựa vào cái gì á, bây giờ chị dâu mày không phải là người nhà của mày sao, gả cũng gả đi rồi, vậy đương nhiên phải gánh trên lưng nợ nần của cái nhà này!" Vợ Phùng Tam mắng chửi, sau đó nói với tất cả bà con: "Mọi người nói xem, đây có phải là lý sự không?"Nghe thấy vậy, hầu hết các thành viên trong xã đều không muốn nhúng tay vào chuyện này, đều sôi nổi pha trò.Ngược lại có một số gia đình không hòa thuận với Trình Kính Tùng, tất nhiên là muốn bỏ đá xuống giếng."Bác gái này nói không sai nha, đã kết hôn thì đã là người nhà họ Trình rồi, trả nợ thay cho nhà chồng cũng là chuyện đương nhiên!"
Vợ Phùng Tam tức muốn nổ tung: "Mày cái đồ hồ ly tinh lẳng lơ nói cái gì đó, người đàn ông của tao có thể không tốt bằng người đàn ông nghèo đã kết hôn cùng mày á?"
"Đã muốn tôi xem xét, đúng là không bằng" Cố Nghiên nói thẳng, khiến tất cả những người vây xem phá lên cười.
Có sao nói vậy, dáng vẻ Phùng Tam thực sự rất đáng sợ, về ngoại hình và dáng người của ông ta thực sự không bằng Trình Kính Tùng.
“Con tiện nhân này !” Lồng n.g.ự.c của vợ Phùng Tam bị chọc tức khiến cho phập phồng lên xuống, lại bắt đầu chửi ầm lên, nếu không phải Trình Kính Tùng kịp thời ngăn cản, đã muốn nhổ nước bọt vào mặt Cố Nghiên.
“Ông đòi nợ thì đòi nợ, dựa vào cái gì mà mắng vợ tôi!” Sắc mặt Trình Kính Tùng lúc này tối sầm, giọng nói không còn vẻ áy náy như trước.
Anh chấp nhận việc thất hứa, nhưng bọn họ không có lý do gì để hạ thấp Nghiên Nghiên xuống, Nghiên Nghiên không nợ họ bất cứ điều gì.
“Em nói mấy lời vô dụng với chúng nó làm gì, bắt chúng nó trả tiền mới là chuyện quan trọng” Phùng Tam thấy đi lạc đề, lập tức sốt ruột nháy mắt ra dấu với vợ mình.
“Đúng, chúng mày mau trả lại tiền đi, bọn tao còn đang chờ để dùng đấy!” Nghĩ đến chuyện chính, Phùng phu nhân lập tức đổi giọng, ác ý nói: “Nếu mày không có tiền, thì đưa vòng tay bằng bạc của vợ mày thế chấp cho bọn tao trước đi, tao thấy nó có thể đáng giá mấy đồng đấy!"
Vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ tay Cố Nghiên.
Cũng không phải bà ta thực sự muốn, mà là do người kia nói... Bảo bọn họ hôm nay lúc đến đòi nợ, nhất định phải khiến Cố Nghiên cảm thấy mất mặt, tốt nhất là khiến cô ấy và Trình Kính Tùng ly hôn.
Đúng vậy, sở dĩ bọn họ đòi nợ sớm, là do có người giật dây sai khiến bọn họ.
“Sao có thể làm như vậy được!” Tam quan của Trình Kính Tùng sắp rạn nứt, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy, anh lập tức không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt.
Đây là của hồi môn của vợ mình, là do chính bà ngoại tặng cho, hiện tại bọn họ có gϊếŧ anh, anh cũng sẽ không đưa.
“Được hay không không phải do mày quyết định” Vợ Phùng Tam hừ lạnh một tiếng, tiến thẳng lên giật lấy: “Mày đưa đây!
Còn chuyện gì xấu hổ hơn việc ngay ngày hôm sau sau khi kết hôn, đã bị chủ nợ của nhà trai cướp đi của hồi môn duy nhất?
Với tính khí nóng nảy của Cố Nghiên bây giờ, có lẽ thực sự có thể ly hôn đấy!
Vậy đến lúc đó coi như bà ta đã nắm được người kia ở trong tay, có thể nhận được rất nhiều lợi ích!
“Bà không được động vào vợ tôi!” Trình Kính Tùng sao có thể trơ mắt đồ của vợ bị cướp, không ngừng bảo vệ Cố Nghiên ở sau lưng.
“Không cho bà lấy đồ của chị dâu!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn cũng từ trong nhà chạy ra.
Hai đứa nhóc mới vừa rồi còn có vẻ mặt khϊếp sợ, giờ phút này lại dũng cảm bảo vệ Cố Nghiên ở giữa, trợn mắt nhìn chằm chằm vào người đòi nợ.
“Đồ của chị dâu tôi là của chị ấy, dựa vào cái gì mà muốn chị ấy dùng chúng để gán nợ thay nhà chúng tôi!” Mao Mao càng thêm mạnh mẽ phản bác.
"Mày nói dựa vào cái gì á, bây giờ chị dâu mày không phải là người nhà của mày sao, gả cũng gả đi rồi, vậy đương nhiên phải gánh trên lưng nợ nần của cái nhà này!" Vợ Phùng Tam mắng chửi, sau đó nói với tất cả bà con: "Mọi người nói xem, đây có phải là lý sự không?"
Nghe thấy vậy, hầu hết các thành viên trong xã đều không muốn nhúng tay vào chuyện này, đều sôi nổi pha trò.
Ngược lại có một số gia đình không hòa thuận với Trình Kính Tùng, tất nhiên là muốn bỏ đá xuống giếng.
"Bác gái này nói không sai nha, đã kết hôn thì đã là người nhà họ Trình rồi, trả nợ thay cho nhà chồng cũng là chuyện đương nhiên!"
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Vợ Phùng Tam tức muốn nổ tung: "Mày cái đồ hồ ly tinh lẳng lơ nói cái gì đó, người đàn ông của tao có thể không tốt bằng người đàn ông nghèo đã kết hôn cùng mày á?""Đã muốn tôi xem xét, đúng là không bằng" Cố Nghiên nói thẳng, khiến tất cả những người vây xem phá lên cười.Có sao nói vậy, dáng vẻ Phùng Tam thực sự rất đáng sợ, về ngoại hình và dáng người của ông ta thực sự không bằng Trình Kính Tùng.“Con tiện nhân này !” Lồng n.g.ự.c của vợ Phùng Tam bị chọc tức khiến cho phập phồng lên xuống, lại bắt đầu chửi ầm lên, nếu không phải Trình Kính Tùng kịp thời ngăn cản, đã muốn nhổ nước bọt vào mặt Cố Nghiên.“Ông đòi nợ thì đòi nợ, dựa vào cái gì mà mắng vợ tôi!” Sắc mặt Trình Kính Tùng lúc này tối sầm, giọng nói không còn vẻ áy náy như trước.Anh chấp nhận việc thất hứa, nhưng bọn họ không có lý do gì để hạ thấp Nghiên Nghiên xuống, Nghiên Nghiên không nợ họ bất cứ điều gì.“Em nói mấy lời vô dụng với chúng nó làm gì, bắt chúng nó trả tiền mới là chuyện quan trọng” Phùng Tam thấy đi lạc đề, lập tức sốt ruột nháy mắt ra dấu với vợ mình.“Đúng, chúng mày mau trả lại tiền đi, bọn tao còn đang chờ để dùng đấy!” Nghĩ đến chuyện chính, Phùng phu nhân lập tức đổi giọng, ác ý nói: “Nếu mày không có tiền, thì đưa vòng tay bằng bạc của vợ mày thế chấp cho bọn tao trước đi, tao thấy nó có thể đáng giá mấy đồng đấy!"Vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ tay Cố Nghiên.Cũng không phải bà ta thực sự muốn, mà là do người kia nói... Bảo bọn họ hôm nay lúc đến đòi nợ, nhất định phải khiến Cố Nghiên cảm thấy mất mặt, tốt nhất là khiến cô ấy và Trình Kính Tùng ly hôn.Đúng vậy, sở dĩ bọn họ đòi nợ sớm, là do có người giật dây sai khiến bọn họ.“Sao có thể làm như vậy được!” Tam quan của Trình Kính Tùng sắp rạn nứt, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy, anh lập tức không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt.Đây là của hồi môn của vợ mình, là do chính bà ngoại tặng cho, hiện tại bọn họ có gϊếŧ anh, anh cũng sẽ không đưa.“Được hay không không phải do mày quyết định” Vợ Phùng Tam hừ lạnh một tiếng, tiến thẳng lên giật lấy: “Mày đưa đây!Còn chuyện gì xấu hổ hơn việc ngay ngày hôm sau sau khi kết hôn, đã bị chủ nợ của nhà trai cướp đi của hồi môn duy nhất?Với tính khí nóng nảy của Cố Nghiên bây giờ, có lẽ thực sự có thể ly hôn đấy!Vậy đến lúc đó coi như bà ta đã nắm được người kia ở trong tay, có thể nhận được rất nhiều lợi ích!“Bà không được động vào vợ tôi!” Trình Kính Tùng sao có thể trơ mắt đồ của vợ bị cướp, không ngừng bảo vệ Cố Nghiên ở sau lưng.“Không cho bà lấy đồ của chị dâu!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn cũng từ trong nhà chạy ra.Hai đứa nhóc mới vừa rồi còn có vẻ mặt khϊếp sợ, giờ phút này lại dũng cảm bảo vệ Cố Nghiên ở giữa, trợn mắt nhìn chằm chằm vào người đòi nợ.“Đồ của chị dâu tôi là của chị ấy, dựa vào cái gì mà muốn chị ấy dùng chúng để gán nợ thay nhà chúng tôi!” Mao Mao càng thêm mạnh mẽ phản bác."Mày nói dựa vào cái gì á, bây giờ chị dâu mày không phải là người nhà của mày sao, gả cũng gả đi rồi, vậy đương nhiên phải gánh trên lưng nợ nần của cái nhà này!" Vợ Phùng Tam mắng chửi, sau đó nói với tất cả bà con: "Mọi người nói xem, đây có phải là lý sự không?"Nghe thấy vậy, hầu hết các thành viên trong xã đều không muốn nhúng tay vào chuyện này, đều sôi nổi pha trò.Ngược lại có một số gia đình không hòa thuận với Trình Kính Tùng, tất nhiên là muốn bỏ đá xuống giếng."Bác gái này nói không sai nha, đã kết hôn thì đã là người nhà họ Trình rồi, trả nợ thay cho nhà chồng cũng là chuyện đương nhiên!"