Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 89: Chương 89
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… "Nếu như không muốn trả, sao lúc đầu không từ chối sớm đi, chắc có lẽ cô không phải là không biết tình huống gia đình cậu ấy đâu nhỉ!""Con đường do tự mình chọn, vậy thì phải tự chịu lấy, không thể trách ai!"Mấy người bàn tán xôn xao, có lẽ biết Trình Kính Tùng bảo vệ vợ như thế nào, nên cũng không dám nói lời khó nghe, chỉ bàn luận.Nhưng dù như vậy, Trình Kính Tùng vẫn tức giận, n.g.ự.c như bị tảng đá lớn đè lên: “Ba anh em chúng tôi đều không cần van xin Nghiên Nghiên giúp nhà chồng trả nợ, các người ở đây làm bất bình hộ làm cái gì!""Đúng vậy! Chúng tôi sẽ không đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy!" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức đồng thanh phụ họa.Đừng nhìn bọn nó còn nhỏ, nhưng anh trai vẫn luôn dạy dỗ bọn họ rất tốt, so với một số người lớn còn rõ lý lẽ hơn.Người đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ.Đáng ghét!Thế mà lại bị hai đứa trẻ mỉa mai."Nếu hai người muốn cầm đồ để gán nợ, trong nhà có hai con gà đều cho hai người, cái này đắt hơn nhiều so với chiếc vòng bạc của Nghiên Nghiên nhỉ?" Trình Kính Tùng lại nói.Chắc chắn rồi!Dù sao vòng tay bạc cũng không phải là vòng tay vàng.“Nhưng tao chỉ muốn lấy chiếc vòng tay này để thế chấp mà thôi!” Vợ Phùng Tam vốn chỉ nghĩ cách giẫm đạp lên danh dự của Cố Nghiên, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.Cố Nghiên ngay từ đầu đã nghi ngờ bọn họ, bây giờ, càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.Cô lập tức tiến lên một bước: “Mọi người, không phải là tôi không muốn trả tiền thay cho gia đình mình, Cố Nghiên tôi đây thậm chí có thể thề ở đây rằng, tôi sẽ cùng Trình Kính Tùng gánh vác nợ nần.Nhưng tôi không hiểu, sao bọn họ hết lần này đến lần khác chỉ để mắt đến của hồi môn của cô dâu, đây là chỉ mong sao vợ của Trình Kính Tùng bỏ nhà ra đi à!"Những lời nói này của Cố Nghiên, nói có tình có nghĩa, đồng thời cũng chỉ ra chỗ làm người ta thấy khó hiểu.Điều này ngay lập tức khiến đám người đang rốt rít bắt đầu nghi ngờ, suy đoán vợ chồng Phùng Tam đến đây có phải để gây sự hay không?Nếu không, ngay ngày thứ hai vừa kết hôn của ta đã đến tận cửa nhà đòi nợ thì cũng thôi đi, người ta cho gà cũng không thèm, cứ đòi của hồi môn của vợ người ta.Không có đạo lý!“Mày đừng có nói hươu nói vượn nữa, bọn tao cần dùng tiền gấp, chẳng lẽ không thể tới tận cửa đòi nợ sao?” Cảm giác được ánh mắt mọi người đang nhìn bọn họ có hơn thay đổi, vợ chồng Phùng Tam thẹn quá hóa giận hét lên.Cứ tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai mà ngờ được, mồm miệng con hồ ly tinh này lại có thể linh hoạt như vậy, dăm ba câu đã khiến bọn họ rơi xuống kèo dưới."Ai bảo không được đâu, chẳng phải bọn tôi đã muốn cho hai người con gà mái già rồi sao, nếu thật sự không được nữa, hai người có thể tùy ý mang đi mấy đồ vật khác ở trong nhà." Người tiếp lời chính là Trình Kim Tùng.“Nhưng không thể lấy vòng tay của vợ tôi. Câu cuối cùng là do anh dùng sức hét lên.Là một người đàn ông, nếu ngay cả của hồi môn duy nhất của người phụ nữ còn không bảo vệ được, thì anh còn xứng đáng là đàn ông không.Hơn nữa, của hồi môn đó là thể diện và danh dự của Nghiên Nghiên.Phùng Tam thấy anh quyết tâm như vậy, thì biết hôm nay không lấy được cái vòng tay này.Dù sao thì, kẻ chân đất cũng không thể chọi lại được người đeo giày.“Được rồi, vậy chúng tao là người lớn rộng lượng, chỉ lấy những đồ vật khác.” Vợ chồng Phùng Tam cuối cùng cũng đổi giọng.Dù sao, như này cũng đủ để khiến cô dâu Cố Nghiên mất mặt rồi.Nói xong, vợ chồng Phùng Tam chia làm hai hướng, một người lao đi bắt gà, một người chạy vào bếp lấy đi mọi đồ vật có thể lấy.
"Nếu như không muốn trả, sao lúc đầu không từ chối sớm đi, chắc có lẽ cô không phải là không biết tình huống gia đình cậu ấy đâu nhỉ!"
"Con đường do tự mình chọn, vậy thì phải tự chịu lấy, không thể trách ai!"
Mấy người bàn tán xôn xao, có lẽ biết Trình Kính Tùng bảo vệ vợ như thế nào, nên cũng không dám nói lời khó nghe, chỉ bàn luận.
Nhưng dù như vậy, Trình Kính Tùng vẫn tức giận, n.g.ự.c như bị tảng đá lớn đè lên: “Ba anh em chúng tôi đều không cần van xin Nghiên Nghiên giúp nhà chồng trả nợ, các người ở đây làm bất bình hộ làm cái gì!"
"Đúng vậy! Chúng tôi sẽ không đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy!" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức đồng thanh phụ họa.
Đừng nhìn bọn nó còn nhỏ, nhưng anh trai vẫn luôn dạy dỗ bọn họ rất tốt, so với một số người lớn còn rõ lý lẽ hơn.
Người đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ.
Đáng ghét!
Thế mà lại bị hai đứa trẻ mỉa mai.
"Nếu hai người muốn cầm đồ để gán nợ, trong nhà có hai con gà đều cho hai người, cái này đắt hơn nhiều so với chiếc vòng bạc của Nghiên Nghiên nhỉ?" Trình Kính Tùng lại nói.
Chắc chắn rồi!
Dù sao vòng tay bạc cũng không phải là vòng tay vàng.
“Nhưng tao chỉ muốn lấy chiếc vòng tay này để thế chấp mà thôi!” Vợ Phùng Tam vốn chỉ nghĩ cách giẫm đạp lên danh dự của Cố Nghiên, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Cố Nghiên ngay từ đầu đã nghi ngờ bọn họ, bây giờ, càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Cô lập tức tiến lên một bước: “Mọi người, không phải là tôi không muốn trả tiền thay cho gia đình mình, Cố Nghiên tôi đây thậm chí có thể thề ở đây rằng, tôi sẽ cùng Trình Kính Tùng gánh vác nợ nần.
Nhưng tôi không hiểu, sao bọn họ hết lần này đến lần khác chỉ để mắt đến của hồi môn của cô dâu, đây là chỉ mong sao vợ của Trình Kính Tùng bỏ nhà ra đi à!"
Những lời nói này của Cố Nghiên, nói có tình có nghĩa, đồng thời cũng chỉ ra chỗ làm người ta thấy khó hiểu.
Điều này ngay lập tức khiến đám người đang rốt rít bắt đầu nghi ngờ, suy đoán vợ chồng Phùng Tam đến đây có phải để gây sự hay không?
Nếu không, ngay ngày thứ hai vừa kết hôn của ta đã đến tận cửa nhà đòi nợ thì cũng thôi đi, người ta cho gà cũng không thèm, cứ đòi của hồi môn của vợ người ta.
Không có đạo lý!
“Mày đừng có nói hươu nói vượn nữa, bọn tao cần dùng tiền gấp, chẳng lẽ không thể tới tận cửa đòi nợ sao?” Cảm giác được ánh mắt mọi người đang nhìn bọn họ có hơn thay đổi, vợ chồng Phùng Tam thẹn quá hóa giận hét lên.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai mà ngờ được, mồm miệng con hồ ly tinh này lại có thể linh hoạt như vậy, dăm ba câu đã khiến bọn họ rơi xuống kèo dưới.
"Ai bảo không được đâu, chẳng phải bọn tôi đã muốn cho hai người con gà mái già rồi sao, nếu thật sự không được nữa, hai người có thể tùy ý mang đi mấy đồ vật khác ở trong nhà." Người tiếp lời chính là Trình Kim Tùng.
“Nhưng không thể lấy vòng tay của vợ tôi. Câu cuối cùng là do anh dùng sức hét lên.
Là một người đàn ông, nếu ngay cả của hồi môn duy nhất của người phụ nữ còn không bảo vệ được, thì anh còn xứng đáng là đàn ông không.
Hơn nữa, của hồi môn đó là thể diện và danh dự của Nghiên Nghiên.
Phùng Tam thấy anh quyết tâm như vậy, thì biết hôm nay không lấy được cái vòng tay này.
Dù sao thì, kẻ chân đất cũng không thể chọi lại được người đeo giày.
“Được rồi, vậy chúng tao là người lớn rộng lượng, chỉ lấy những đồ vật khác.” Vợ chồng Phùng Tam cuối cùng cũng đổi giọng.
Dù sao, như này cũng đủ để khiến cô dâu Cố Nghiên mất mặt rồi.
Nói xong, vợ chồng Phùng Tam chia làm hai hướng, một người lao đi bắt gà, một người chạy vào bếp lấy đi mọi đồ vật có thể lấy.
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… "Nếu như không muốn trả, sao lúc đầu không từ chối sớm đi, chắc có lẽ cô không phải là không biết tình huống gia đình cậu ấy đâu nhỉ!""Con đường do tự mình chọn, vậy thì phải tự chịu lấy, không thể trách ai!"Mấy người bàn tán xôn xao, có lẽ biết Trình Kính Tùng bảo vệ vợ như thế nào, nên cũng không dám nói lời khó nghe, chỉ bàn luận.Nhưng dù như vậy, Trình Kính Tùng vẫn tức giận, n.g.ự.c như bị tảng đá lớn đè lên: “Ba anh em chúng tôi đều không cần van xin Nghiên Nghiên giúp nhà chồng trả nợ, các người ở đây làm bất bình hộ làm cái gì!""Đúng vậy! Chúng tôi sẽ không đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy!" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức đồng thanh phụ họa.Đừng nhìn bọn nó còn nhỏ, nhưng anh trai vẫn luôn dạy dỗ bọn họ rất tốt, so với một số người lớn còn rõ lý lẽ hơn.Người đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ.Đáng ghét!Thế mà lại bị hai đứa trẻ mỉa mai."Nếu hai người muốn cầm đồ để gán nợ, trong nhà có hai con gà đều cho hai người, cái này đắt hơn nhiều so với chiếc vòng bạc của Nghiên Nghiên nhỉ?" Trình Kính Tùng lại nói.Chắc chắn rồi!Dù sao vòng tay bạc cũng không phải là vòng tay vàng.“Nhưng tao chỉ muốn lấy chiếc vòng tay này để thế chấp mà thôi!” Vợ Phùng Tam vốn chỉ nghĩ cách giẫm đạp lên danh dự của Cố Nghiên, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.Cố Nghiên ngay từ đầu đã nghi ngờ bọn họ, bây giờ, càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.Cô lập tức tiến lên một bước: “Mọi người, không phải là tôi không muốn trả tiền thay cho gia đình mình, Cố Nghiên tôi đây thậm chí có thể thề ở đây rằng, tôi sẽ cùng Trình Kính Tùng gánh vác nợ nần.Nhưng tôi không hiểu, sao bọn họ hết lần này đến lần khác chỉ để mắt đến của hồi môn của cô dâu, đây là chỉ mong sao vợ của Trình Kính Tùng bỏ nhà ra đi à!"Những lời nói này của Cố Nghiên, nói có tình có nghĩa, đồng thời cũng chỉ ra chỗ làm người ta thấy khó hiểu.Điều này ngay lập tức khiến đám người đang rốt rít bắt đầu nghi ngờ, suy đoán vợ chồng Phùng Tam đến đây có phải để gây sự hay không?Nếu không, ngay ngày thứ hai vừa kết hôn của ta đã đến tận cửa nhà đòi nợ thì cũng thôi đi, người ta cho gà cũng không thèm, cứ đòi của hồi môn của vợ người ta.Không có đạo lý!“Mày đừng có nói hươu nói vượn nữa, bọn tao cần dùng tiền gấp, chẳng lẽ không thể tới tận cửa đòi nợ sao?” Cảm giác được ánh mắt mọi người đang nhìn bọn họ có hơn thay đổi, vợ chồng Phùng Tam thẹn quá hóa giận hét lên.Cứ tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai mà ngờ được, mồm miệng con hồ ly tinh này lại có thể linh hoạt như vậy, dăm ba câu đã khiến bọn họ rơi xuống kèo dưới."Ai bảo không được đâu, chẳng phải bọn tôi đã muốn cho hai người con gà mái già rồi sao, nếu thật sự không được nữa, hai người có thể tùy ý mang đi mấy đồ vật khác ở trong nhà." Người tiếp lời chính là Trình Kim Tùng.“Nhưng không thể lấy vòng tay của vợ tôi. Câu cuối cùng là do anh dùng sức hét lên.Là một người đàn ông, nếu ngay cả của hồi môn duy nhất của người phụ nữ còn không bảo vệ được, thì anh còn xứng đáng là đàn ông không.Hơn nữa, của hồi môn đó là thể diện và danh dự của Nghiên Nghiên.Phùng Tam thấy anh quyết tâm như vậy, thì biết hôm nay không lấy được cái vòng tay này.Dù sao thì, kẻ chân đất cũng không thể chọi lại được người đeo giày.“Được rồi, vậy chúng tao là người lớn rộng lượng, chỉ lấy những đồ vật khác.” Vợ chồng Phùng Tam cuối cùng cũng đổi giọng.Dù sao, như này cũng đủ để khiến cô dâu Cố Nghiên mất mặt rồi.Nói xong, vợ chồng Phùng Tam chia làm hai hướng, một người lao đi bắt gà, một người chạy vào bếp lấy đi mọi đồ vật có thể lấy.