Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 91: Chương 91
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Nhìn thấy cảnh này, Cố Nghiên vẫn có điều gì đó không hiểu nữa.Đúng thật là Triệu Kiến Minh.Về phần động cơ cũng rất đầy đủ, dù sao hắn nhất định ôm hận trong lòng với việc cô không chịu gả cho hắn, khó tránh khỏi có ý muốn trả thù.Cố Nghiên đoán không sai, Triệu Kiến Minh chính là không muốn thấy cô sống dễ chịu, cho nên mới âm thầm tìm tới chủ nợ của nhà họ Trình, bảo bọn họ chạy đến gây sự.Ý muốn Cố Nghiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngừng hối hận.Thật sự là rất tốt, trước đây hận cũ cô còn không tìm hắn để tính sổ, bây giờ lại có thêm mối thù mới.Đợi đến ngày cô quay về, cô sẽ trừng phạt hắn thật tốt.Trong đôi mắt Cố Nghiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo."Ôi chao, đúng là mất mặt mà, vừa mới gả vào được một ngày đã bị chủ nợ đuổi tới cửa đòi tiền, nếu là tôi e rằng đã đi nhảy sông luôn rồi!" Chờ vợ chồng nhà họ Phùng rời đi, kẻ vừa rồi mới ngừng được một lúc đã tiếp tục bỏ đá xuống giếng.Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức bực bội trừng mắt với đối phương.Bà muốn nhảy sông thì tự đi mà nhảy, còn cạnh khoé chị dâu tôi làm gì."Bác thử nói thêm một câu nữa xem!" Trình Kính Tùng giống như pháo bị châm ngòi, rất nhanh liền trực tiếp phát nổ.Nhảy sông... Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, mắt Trình Kính Tùng liền nổi lên tơ máu.Tại sao bác ta lại nói như vậy, nhỡ Nghiên Nghiên thật sự nghĩ quẩn thì sao!Cố Nghiên vội xoa xoa lưng anh, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người kia: "Bác là bác, tôi là tôi, bác có thể coi thường mạng sống của mình nhưng tôi thì không the."Giọng điệu của cô cực kỳ nghiêm túc, càng khiến cho đối phương trở nên vô cùng hèn nhát ti tiện.Nói hay thật đấy, lần sau đừng nói nữa.Trình Kính Tùng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng người xám xịt rời đi, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.Những người vây xem còn lại vừa thấy chàng trai này có vẻ không dễ chọc, sợ gặp hoạ nên cũng đã nhao nhao rời đi sạch sẽ."Trình Kính Tùng, anh bình tĩnh lại một chút, làm sao em có thể làm ra những việc như nhảy sông được!" Cố Nghiên thì chẳng hề e sợ chút nào, vì cô biết anh không bao giờ khả năng đả thương người khác, dù chỉ là mảy may."Em còn muốn cùng anh sống thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Cô đã c.h.ế.t một lần, sẽ quý trọng sinh mạng mình hơn bất kì ai khác.Giọng nói ôn hoà nhỏ nhẹ mà vô cùng kiên định cuối cùng cũng gọi được lý trí của Trình Kính Tùng quay vê.Anh nhìn cô gái trẻ bỗng dưng phải chịu nhục nhã, cắn chặt răng: "... Nghiên Nghiên, anh xin lỗi em"Anh không thể nặn ra được lời nào khác, nội tâm bị dày vò, hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên.Nếu trước đây anh có khả năng trả nợ sớm hơn thì sẽ không đến mức khiến cô phải chịu khổ sở, ngay ngày sau khi kết hôn.Cuối cùng vẫn là do anh vô dụng."Trình Kính Tùng, nhìn thẳng vào em!" Điều khiển Cố Nghiên không thích nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ anh lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ cô.Ngón tay mảnh mai của cô nâng cằm anh lên, buộc anh đối diện với mình: "Em nói cho anh biết, trước khi em gả cho anh, em đã biết rất rõ rằng sau này sẽ gặp phải những chuyện gì, bị người ta chế giễu như thế nào, nhưng em hoàn toàn không hề quan tâm"Cô nói đầy mạnh mẽ chắc nịch làm cho trái tim Trình Kính Tùng run lên dữ dội, anh càng nhận thức được rõ hơn cô gái mình vừa cưới tốt đẹp đến cỡ nào.Đây là vận may lớn nhất anh vất vả cả đời này mới có được!Sau này cho dù có phải liều mạng thế nào, anh nhất định cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt."Về chuyện ngày hôm nay, người nên xin lỗi không phải là anh, Triệu Kiến Minh mới là người đã ra lệnh cho bọn họ làm vậy" Cố Nghiên tiếp tục bổ sung.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Nghiên vẫn có điều gì đó không hiểu nữa.
Đúng thật là Triệu Kiến Minh.
Về phần động cơ cũng rất đầy đủ, dù sao hắn nhất định ôm hận trong lòng với việc cô không chịu gả cho hắn, khó tránh khỏi có ý muốn trả thù.
Cố Nghiên đoán không sai, Triệu Kiến Minh chính là không muốn thấy cô sống dễ chịu, cho nên mới âm thầm tìm tới chủ nợ của nhà họ Trình, bảo bọn họ chạy đến gây sự.
Ý muốn Cố Nghiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngừng hối hận.
Thật sự là rất tốt, trước đây hận cũ cô còn không tìm hắn để tính sổ, bây giờ lại có thêm mối thù mới.
Đợi đến ngày cô quay về, cô sẽ trừng phạt hắn thật tốt.
Trong đôi mắt Cố Nghiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Ôi chao, đúng là mất mặt mà, vừa mới gả vào được một ngày đã bị chủ nợ đuổi tới cửa đòi tiền, nếu là tôi e rằng đã đi nhảy sông luôn rồi!" Chờ vợ chồng nhà họ Phùng rời đi, kẻ vừa rồi mới ngừng được một lúc đã tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức bực bội trừng mắt với đối phương.
Bà muốn nhảy sông thì tự đi mà nhảy, còn cạnh khoé chị dâu tôi làm gì.
"Bác thử nói thêm một câu nữa xem!" Trình Kính Tùng giống như pháo bị châm ngòi, rất nhanh liền trực tiếp phát nổ.
Nhảy sông... Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, mắt Trình Kính Tùng liền nổi lên tơ máu.
Tại sao bác ta lại nói như vậy, nhỡ Nghiên Nghiên thật sự nghĩ quẩn thì sao!
Cố Nghiên vội xoa xoa lưng anh, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người kia: "Bác là bác, tôi là tôi, bác có thể coi thường mạng sống của mình nhưng tôi thì không the."
Giọng điệu của cô cực kỳ nghiêm túc, càng khiến cho đối phương trở nên vô cùng hèn nhát ti tiện.
Nói hay thật đấy, lần sau đừng nói nữa.
Trình Kính Tùng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng người xám xịt rời đi, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Những người vây xem còn lại vừa thấy chàng trai này có vẻ không dễ chọc, sợ gặp hoạ nên cũng đã nhao nhao rời đi sạch sẽ.
"Trình Kính Tùng, anh bình tĩnh lại một chút, làm sao em có thể làm ra những việc như nhảy sông được!" Cố Nghiên thì chẳng hề e sợ chút nào, vì cô biết anh không bao giờ khả năng đả thương người khác, dù chỉ là mảy may.
"Em còn muốn cùng anh sống thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Cô đã c.h.ế.t một lần, sẽ quý trọng sinh mạng mình hơn bất kì ai khác.
Giọng nói ôn hoà nhỏ nhẹ mà vô cùng kiên định cuối cùng cũng gọi được lý trí của Trình Kính Tùng quay vê.
Anh nhìn cô gái trẻ bỗng dưng phải chịu nhục nhã, cắn chặt răng: "... Nghiên Nghiên, anh xin lỗi em"
Anh không thể nặn ra được lời nào khác, nội tâm bị dày vò, hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên.
Nếu trước đây anh có khả năng trả nợ sớm hơn thì sẽ không đến mức khiến cô phải chịu khổ sở, ngay ngày sau khi kết hôn.
Cuối cùng vẫn là do anh vô dụng.
"Trình Kính Tùng, nhìn thẳng vào em!" Điều khiển Cố Nghiên không thích nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ anh lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ cô.
Ngón tay mảnh mai của cô nâng cằm anh lên, buộc anh đối diện với mình: "Em nói cho anh biết, trước khi em gả cho anh, em đã biết rất rõ rằng sau này sẽ gặp phải những chuyện gì, bị người ta chế giễu như thế nào, nhưng em hoàn toàn không hề quan tâm"
Cô nói đầy mạnh mẽ chắc nịch làm cho trái tim Trình Kính Tùng run lên dữ dội, anh càng nhận thức được rõ hơn cô gái mình vừa cưới tốt đẹp đến cỡ nào.
Đây là vận may lớn nhất anh vất vả cả đời này mới có được!
Sau này cho dù có phải liều mạng thế nào, anh nhất định cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt.
"Về chuyện ngày hôm nay, người nên xin lỗi không phải là anh, Triệu Kiến Minh mới là người đã ra lệnh cho bọn họ làm vậy" Cố Nghiên tiếp tục bổ sung.
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Nhìn thấy cảnh này, Cố Nghiên vẫn có điều gì đó không hiểu nữa.Đúng thật là Triệu Kiến Minh.Về phần động cơ cũng rất đầy đủ, dù sao hắn nhất định ôm hận trong lòng với việc cô không chịu gả cho hắn, khó tránh khỏi có ý muốn trả thù.Cố Nghiên đoán không sai, Triệu Kiến Minh chính là không muốn thấy cô sống dễ chịu, cho nên mới âm thầm tìm tới chủ nợ của nhà họ Trình, bảo bọn họ chạy đến gây sự.Ý muốn Cố Nghiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngừng hối hận.Thật sự là rất tốt, trước đây hận cũ cô còn không tìm hắn để tính sổ, bây giờ lại có thêm mối thù mới.Đợi đến ngày cô quay về, cô sẽ trừng phạt hắn thật tốt.Trong đôi mắt Cố Nghiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo."Ôi chao, đúng là mất mặt mà, vừa mới gả vào được một ngày đã bị chủ nợ đuổi tới cửa đòi tiền, nếu là tôi e rằng đã đi nhảy sông luôn rồi!" Chờ vợ chồng nhà họ Phùng rời đi, kẻ vừa rồi mới ngừng được một lúc đã tiếp tục bỏ đá xuống giếng.Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức bực bội trừng mắt với đối phương.Bà muốn nhảy sông thì tự đi mà nhảy, còn cạnh khoé chị dâu tôi làm gì."Bác thử nói thêm một câu nữa xem!" Trình Kính Tùng giống như pháo bị châm ngòi, rất nhanh liền trực tiếp phát nổ.Nhảy sông... Vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, mắt Trình Kính Tùng liền nổi lên tơ máu.Tại sao bác ta lại nói như vậy, nhỡ Nghiên Nghiên thật sự nghĩ quẩn thì sao!Cố Nghiên vội xoa xoa lưng anh, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người kia: "Bác là bác, tôi là tôi, bác có thể coi thường mạng sống của mình nhưng tôi thì không the."Giọng điệu của cô cực kỳ nghiêm túc, càng khiến cho đối phương trở nên vô cùng hèn nhát ti tiện.Nói hay thật đấy, lần sau đừng nói nữa.Trình Kính Tùng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng người xám xịt rời đi, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.Những người vây xem còn lại vừa thấy chàng trai này có vẻ không dễ chọc, sợ gặp hoạ nên cũng đã nhao nhao rời đi sạch sẽ."Trình Kính Tùng, anh bình tĩnh lại một chút, làm sao em có thể làm ra những việc như nhảy sông được!" Cố Nghiên thì chẳng hề e sợ chút nào, vì cô biết anh không bao giờ khả năng đả thương người khác, dù chỉ là mảy may."Em còn muốn cùng anh sống thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Cô đã c.h.ế.t một lần, sẽ quý trọng sinh mạng mình hơn bất kì ai khác.Giọng nói ôn hoà nhỏ nhẹ mà vô cùng kiên định cuối cùng cũng gọi được lý trí của Trình Kính Tùng quay vê.Anh nhìn cô gái trẻ bỗng dưng phải chịu nhục nhã, cắn chặt răng: "... Nghiên Nghiên, anh xin lỗi em"Anh không thể nặn ra được lời nào khác, nội tâm bị dày vò, hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên.Nếu trước đây anh có khả năng trả nợ sớm hơn thì sẽ không đến mức khiến cô phải chịu khổ sở, ngay ngày sau khi kết hôn.Cuối cùng vẫn là do anh vô dụng."Trình Kính Tùng, nhìn thẳng vào em!" Điều khiển Cố Nghiên không thích nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ anh lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ cô.Ngón tay mảnh mai của cô nâng cằm anh lên, buộc anh đối diện với mình: "Em nói cho anh biết, trước khi em gả cho anh, em đã biết rất rõ rằng sau này sẽ gặp phải những chuyện gì, bị người ta chế giễu như thế nào, nhưng em hoàn toàn không hề quan tâm"Cô nói đầy mạnh mẽ chắc nịch làm cho trái tim Trình Kính Tùng run lên dữ dội, anh càng nhận thức được rõ hơn cô gái mình vừa cưới tốt đẹp đến cỡ nào.Đây là vận may lớn nhất anh vất vả cả đời này mới có được!Sau này cho dù có phải liều mạng thế nào, anh nhất định cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt."Về chuyện ngày hôm nay, người nên xin lỗi không phải là anh, Triệu Kiến Minh mới là người đã ra lệnh cho bọn họ làm vậy" Cố Nghiên tiếp tục bổ sung.