Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 90: Chương 90
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Thoáng cái nhà bếp đã trống rỗng, ngay cả món cháo còn sót lại trong nồi cũng được đổ ra uống cạn sạch."Đúng là thiệt thòi cho người lớn rộng lượng, nếu không, chẳng phải ngay cả mái nhà cũng muốn xốc lên luôn." Vẻ mặt Cố Nghiên lạnh lùng, nhìn hành vi giống như thổ phỉ của bọn họ.Nếu nói đây không phải là cố ý tới làm xấu mặt nhà họ Trình, ai mà tin?Hầu hết các thành viên trong xã đều là người thành thật chất phác, cũng nhịn không được phải thở dài trước cảnh tượng này."Bọn họ có hơi quá đáng rồi đấy""Không phải nết đến vụ thu hoạch hè với Tết Nguyên Đán mới phải trả nợ sao, bây giờ không nói trước mà đến cướp của người thành như vậy."Nhưng cũng không còn cách nào khác, nhà họ Trình mới là người nợ tiền nên đuối lý, chúng ta muốn cũng không giúp được"Nếu như đây là cố ý tới gây sự, tất cả các thành viên trong xã toàn đại đội là bọn họ sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ người ta là người có lý.“Thiếu nợ trả nợ là chuyện đương nhiên, mọi người đều ngu xuẩn!” Vợ Phùng Tam lập tức chống nạnh nói.“Đến lúc phải đi rồi” Phùng Tam đã bắt được con gà.Bây giờ mục đích đã đạt được, còn lãng phí thời gian ở đây làm gì.Mặc dù bề ngoài Cố Nghiên tỏ ra bình thản không gợn sóng, nhưng có lẽ chỉ đang giả vờ, dù sao thì có cô dâu nào có thể chịu được việc này?“Đợi đã!” Không đợi bọn họ đi được hai bước, Cố Nghiên đã ngăn bọn họ lại: “Lấy vật gán nợ, nhất định phải viết một khoản tiền trên giấy nợ đi, không phải cho hai người lấy không đâu?"Nói xong, cô cũng không quan tâm hai người họ nghĩ như thế nào, lập tức trực tiếp tính toán: “Hai con gà mái nuôi béo tốt như này, ít nhất cũng phải mười hai đồng, một bó tỏi ba mươi xu, khoai lang hai xu. rổ bện bằng rơm ba xu, bốn lạng mì một hào và hai xu, nửa hộp rau rừng một xu, dầu muối tính chung là một hào, ngoài ra hai người còn uống một bát cháo tính là một xu"Cố Nghiên quanh năm nấu ăn, nên không biết quá nhiều về giá cả của rau củ."Vậy tổng cộng là mười hai đồng năm mươi bảy xu"Cố Nghiên còn tri kỷ bổ sung thêm.Trình Kính Tùng cũng phối hợp rất tốt, đi vào nhà: "Tôi đi lấy giấy bợ, sau khi thêm vào, hai người ký tên đi"“Mấy cái này làm sao có thể nhiều tiền như vậy?” Vợ Phùng Tam trợn mắt, mở miệng hét chói tai.Lúc đầu bọn họ còn muốn lấy không như không có việc gì, chỉ cần tùy tiện nói ra một con số đối phó là được, không ngờ con hồ ly này lại có đầu óc như vậy.“Vậy bà nói xem cảm thấy có cái gì không đáng giá?” Cố Nghiên không hề chột dạ hỏi ngược lại.Cô cũng không tính toán nhiều, cho dù làm ầm ĩ đến chỗ đại đội trưởng, cô cũng là người có lý.“À, cái này...” Vợ Phùng Tam quả nhiên không nói nên lời, có nhặt xương trong trứng cũng không thể tìm ra lỗi nào.Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn một trăm tám mươi đồng trên giấy nợ biến thành một trăm sáu mươi bảy đồng bốn mươi ba xu.Mẹ nó, trái tim bà ta đã rỉ m.á.u rồi!So với đồ vật, bà ra thà đi đòi tiền, ai mà thèm mấy thứ giẻ rách này!Nhưng là vì để khiến họ mất mặt, bà ta chỉ có thể nén giãn ấn dấu vân tay của mình vào giấy nợ.Nhưng nghĩ đến những lợi ích mà người đó hứa hẹn, cuối cùng hai vợ chồng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.Đó chính là một trăm đồng đấy!“Là do Triệu Kiến Minh sai hai người tới đây đúng không?” Sau khi bức ép bọn họ xong, Cố Nghiên đột nhiên tới gần vợ Phùng Tam, ghé vào tai bà ta nói rất nhỏ."Nói bậy! Không có chuyện đó đâu! Mày đang nói nhảm cái gì vậy!" Vợ Phùng Tam lập tức trừng to đôi mắt, như thể nhìn thấy ma, lôi kéo chồng mình vội vã rời đi.Mẹ kiếp, con hồ ly tinh này không phải là có ma thuật gì đó đấy chứ, sao biết có người đứng đằng sau giật dây?
Thoáng cái nhà bếp đã trống rỗng, ngay cả món cháo còn sót lại trong nồi cũng được đổ ra uống cạn sạch.
"Đúng là thiệt thòi cho người lớn rộng lượng, nếu không, chẳng phải ngay cả mái nhà cũng muốn xốc lên luôn." Vẻ mặt Cố Nghiên lạnh lùng, nhìn hành vi giống như thổ phỉ của bọn họ.
Nếu nói đây không phải là cố ý tới làm xấu mặt nhà họ Trình, ai mà tin?
Hầu hết các thành viên trong xã đều là người thành thật chất phác, cũng nhịn không được phải thở dài trước cảnh tượng này.
"Bọn họ có hơi quá đáng rồi đấy"
"Không phải nết đến vụ thu hoạch hè với Tết Nguyên Đán mới phải trả nợ sao, bây giờ không nói trước mà đến cướp của người thành như vậy.
"Nhưng cũng không còn cách nào khác, nhà họ Trình mới là người nợ tiền nên đuối lý, chúng ta muốn cũng không giúp được"
Nếu như đây là cố ý tới gây sự, tất cả các thành viên trong xã toàn đại đội là bọn họ sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ người ta là người có lý.
“Thiếu nợ trả nợ là chuyện đương nhiên, mọi người đều ngu xuẩn!” Vợ Phùng Tam lập tức chống nạnh nói.
“Đến lúc phải đi rồi” Phùng Tam đã bắt được con gà.
Bây giờ mục đích đã đạt được, còn lãng phí thời gian ở đây làm gì.
Mặc dù bề ngoài Cố Nghiên tỏ ra bình thản không gợn sóng, nhưng có lẽ chỉ đang giả vờ, dù sao thì có cô dâu nào có thể chịu được việc này?
“Đợi đã!” Không đợi bọn họ đi được hai bước, Cố Nghiên đã ngăn bọn họ lại: “Lấy vật gán nợ, nhất định phải viết một khoản tiền trên giấy nợ đi, không phải cho hai người lấy không đâu?"
Nói xong, cô cũng không quan tâm hai người họ nghĩ như thế nào, lập tức trực tiếp tính toán: “Hai con gà mái nuôi béo tốt như này, ít nhất cũng phải mười hai đồng, một bó tỏi ba mươi xu, khoai lang hai xu. rổ bện bằng rơm ba xu, bốn lạng mì một hào và hai xu, nửa hộp rau rừng một xu, dầu muối tính chung là một hào, ngoài ra hai người còn uống một bát cháo tính là một xu"
Cố Nghiên quanh năm nấu ăn, nên không biết quá nhiều về giá cả của rau củ.
"Vậy tổng cộng là mười hai đồng năm mươi bảy xu"
Cố Nghiên còn tri kỷ bổ sung thêm.
Trình Kính Tùng cũng phối hợp rất tốt, đi vào nhà: "Tôi đi lấy giấy bợ, sau khi thêm vào, hai người ký tên đi"
“Mấy cái này làm sao có thể nhiều tiền như vậy?” Vợ Phùng Tam trợn mắt, mở miệng hét chói tai.
Lúc đầu bọn họ còn muốn lấy không như không có việc gì, chỉ cần tùy tiện nói ra một con số đối phó là được, không ngờ con hồ ly này lại có đầu óc như vậy.
“Vậy bà nói xem cảm thấy có cái gì không đáng giá?” Cố Nghiên không hề chột dạ hỏi ngược lại.
Cô cũng không tính toán nhiều, cho dù làm ầm ĩ đến chỗ đại đội trưởng, cô cũng là người có lý.
“À, cái này...” Vợ Phùng Tam quả nhiên không nói nên lời, có nhặt xương trong trứng cũng không thể tìm ra lỗi nào.
Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn một trăm tám mươi đồng trên giấy nợ biến thành một trăm sáu mươi bảy đồng bốn mươi ba xu.
Mẹ nó, trái tim bà ta đã rỉ m.á.u rồi!
So với đồ vật, bà ra thà đi đòi tiền, ai mà thèm mấy thứ giẻ rách này!
Nhưng là vì để khiến họ mất mặt, bà ta chỉ có thể nén giãn ấn dấu vân tay của mình vào giấy nợ.
Nhưng nghĩ đến những lợi ích mà người đó hứa hẹn, cuối cùng hai vợ chồng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đó chính là một trăm đồng đấy!
“Là do Triệu Kiến Minh sai hai người tới đây đúng không?” Sau khi bức ép bọn họ xong, Cố Nghiên đột nhiên tới gần vợ Phùng Tam, ghé vào tai bà ta nói rất nhỏ.
"Nói bậy! Không có chuyện đó đâu! Mày đang nói nhảm cái gì vậy!" Vợ Phùng Tam lập tức trừng to đôi mắt, như thể nhìn thấy ma, lôi kéo chồng mình vội vã rời đi.
Mẹ kiếp, con hồ ly tinh này không phải là có ma thuật gì đó đấy chứ, sao biết có người đứng đằng sau giật dây?
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Thoáng cái nhà bếp đã trống rỗng, ngay cả món cháo còn sót lại trong nồi cũng được đổ ra uống cạn sạch."Đúng là thiệt thòi cho người lớn rộng lượng, nếu không, chẳng phải ngay cả mái nhà cũng muốn xốc lên luôn." Vẻ mặt Cố Nghiên lạnh lùng, nhìn hành vi giống như thổ phỉ của bọn họ.Nếu nói đây không phải là cố ý tới làm xấu mặt nhà họ Trình, ai mà tin?Hầu hết các thành viên trong xã đều là người thành thật chất phác, cũng nhịn không được phải thở dài trước cảnh tượng này."Bọn họ có hơi quá đáng rồi đấy""Không phải nết đến vụ thu hoạch hè với Tết Nguyên Đán mới phải trả nợ sao, bây giờ không nói trước mà đến cướp của người thành như vậy."Nhưng cũng không còn cách nào khác, nhà họ Trình mới là người nợ tiền nên đuối lý, chúng ta muốn cũng không giúp được"Nếu như đây là cố ý tới gây sự, tất cả các thành viên trong xã toàn đại đội là bọn họ sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ người ta là người có lý.“Thiếu nợ trả nợ là chuyện đương nhiên, mọi người đều ngu xuẩn!” Vợ Phùng Tam lập tức chống nạnh nói.“Đến lúc phải đi rồi” Phùng Tam đã bắt được con gà.Bây giờ mục đích đã đạt được, còn lãng phí thời gian ở đây làm gì.Mặc dù bề ngoài Cố Nghiên tỏ ra bình thản không gợn sóng, nhưng có lẽ chỉ đang giả vờ, dù sao thì có cô dâu nào có thể chịu được việc này?“Đợi đã!” Không đợi bọn họ đi được hai bước, Cố Nghiên đã ngăn bọn họ lại: “Lấy vật gán nợ, nhất định phải viết một khoản tiền trên giấy nợ đi, không phải cho hai người lấy không đâu?"Nói xong, cô cũng không quan tâm hai người họ nghĩ như thế nào, lập tức trực tiếp tính toán: “Hai con gà mái nuôi béo tốt như này, ít nhất cũng phải mười hai đồng, một bó tỏi ba mươi xu, khoai lang hai xu. rổ bện bằng rơm ba xu, bốn lạng mì một hào và hai xu, nửa hộp rau rừng một xu, dầu muối tính chung là một hào, ngoài ra hai người còn uống một bát cháo tính là một xu"Cố Nghiên quanh năm nấu ăn, nên không biết quá nhiều về giá cả của rau củ."Vậy tổng cộng là mười hai đồng năm mươi bảy xu"Cố Nghiên còn tri kỷ bổ sung thêm.Trình Kính Tùng cũng phối hợp rất tốt, đi vào nhà: "Tôi đi lấy giấy bợ, sau khi thêm vào, hai người ký tên đi"“Mấy cái này làm sao có thể nhiều tiền như vậy?” Vợ Phùng Tam trợn mắt, mở miệng hét chói tai.Lúc đầu bọn họ còn muốn lấy không như không có việc gì, chỉ cần tùy tiện nói ra một con số đối phó là được, không ngờ con hồ ly này lại có đầu óc như vậy.“Vậy bà nói xem cảm thấy có cái gì không đáng giá?” Cố Nghiên không hề chột dạ hỏi ngược lại.Cô cũng không tính toán nhiều, cho dù làm ầm ĩ đến chỗ đại đội trưởng, cô cũng là người có lý.“À, cái này...” Vợ Phùng Tam quả nhiên không nói nên lời, có nhặt xương trong trứng cũng không thể tìm ra lỗi nào.Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn một trăm tám mươi đồng trên giấy nợ biến thành một trăm sáu mươi bảy đồng bốn mươi ba xu.Mẹ nó, trái tim bà ta đã rỉ m.á.u rồi!So với đồ vật, bà ra thà đi đòi tiền, ai mà thèm mấy thứ giẻ rách này!Nhưng là vì để khiến họ mất mặt, bà ta chỉ có thể nén giãn ấn dấu vân tay của mình vào giấy nợ.Nhưng nghĩ đến những lợi ích mà người đó hứa hẹn, cuối cùng hai vợ chồng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.Đó chính là một trăm đồng đấy!“Là do Triệu Kiến Minh sai hai người tới đây đúng không?” Sau khi bức ép bọn họ xong, Cố Nghiên đột nhiên tới gần vợ Phùng Tam, ghé vào tai bà ta nói rất nhỏ."Nói bậy! Không có chuyện đó đâu! Mày đang nói nhảm cái gì vậy!" Vợ Phùng Tam lập tức trừng to đôi mắt, như thể nhìn thấy ma, lôi kéo chồng mình vội vã rời đi.Mẹ kiếp, con hồ ly tinh này không phải là có ma thuật gì đó đấy chứ, sao biết có người đứng đằng sau giật dây?