Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…

Chương 138: Chương 138

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Tiếp theo, các thành viên của đại đội Hướng Dương phát hiện ra vợ chồng Cố Nghiên phát điên rồi, thật sự đã mua một đống lương thực như bột mì còn có dầu và những thứ tương tự.Lúc đầu họ còn nghĩ rằng đó là làm cho Tết Nguyên đán, nhưng sau đó họ phát hiện ra vợ chồng này chỉ vì làm món que cay!Lúc này, các thành viên trong xã bắt đầu thảo luận.“Mặc dù những que cay này rất ngon, nhưng không cần phải làm nhiều như vậy một lần, đúng không?"“Đúng rồi, lỡ đâu không bán được hỏng hết thì đáng tiếc làm sao?"“Tôi nhớ hôm qua bọn họ đi đến thị trấn, chẳng lẽ là tìm được đường tiêu thụ hàng rồi?“Ai biết được."“Dù sao tôi chỉ biết, nếu như lần này thua lỗi, nhà bọn họ kế tiếp tính toán uống gió đông bắc sao!"Tin tức này lập tức giống như mọc cánh, gây ra độ thảo luận cao giữa các thành viên trong xã, tóm lại là cái gì cũng có thể nói.Ngay cả hai đứa nhỏ Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn mỗi khi ra ngoài cũng bị mọi người vây quanh, tò mò hỏi hạn.Nhưng hai đứa nhỏ không ngốc mà nói ra, mỗi lần đều là pha trò haha.Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng đương nhiên đã nghe về nó, nhưng hai người cũng không để ý tới, bắt đầu lê kế hoạch cho bước tiếp theo.“Que cay mười ngày nữa sẽ được giao hàng, hai chúng ta có làm ngày làm đêm cũng không thể làm kịp, em định tìm một số người chăm chỉ từ đại đội của chúng mình, với trong đại đội của mẹ em để cùng nhau làm."Đêm đó, Cố Nghiên ở trên giường, một bên vẽ gì đó, một bên nói chuyện với Trình Kính Tùng.Không có cách nào, chưa nói hiện tại chưa có dây chuyền sản xuất que cay hoàn toàn tự động, cho dù có thì giá cả cũng không hợp túi tiền của cô nên tạm thời cô chỉ có thể làm thủ công.“Anh cũng định nói chuyện này” Trình Kính Tùng tiếp lời, hoàn toàn không có ý kiến gì: “Nghiên Nghiên, em cứ mạnh tay làm đi, đừng nghĩ ngợi gì.Giọng nói của anh vang vọng đầy uy lực trong ngôi nhà bùn nhỏ hẹp và tối tăm này, Cố Nghiên dừng cây bút trong tay, vừa ngước lên nhìn đã đυ.ng phải đôi đồng tử sâu thẳm và đen láy của anh.“Anh Kính Tùng, được anh tin tưởng thật tốt". Cô cười, mặt như hoa đào tháng tư. Có bao nhiêu người đàn ông trên thế giới này có thể trao cả cuộc đời của mình cho một người phụ nữ, còn dành tất cả số tiền sinh hoạt của mình để hỗ trợ sự nghiệp của cô.Cho nên, lần này, cô chỉ có thể thành công, không thể thất bại!Trình Kính Tùng cười đáp lại: “Đây đều là việc anh nên làm"Đây không phải là việc một người chồng nên làm sao?“Đúng rồi, anh nhìn logo em vẽ thấy thế nào?” Cố Nghiên đưa tờ giấy trước mặt mình cho anh: “Có chỗ nào cần phải sửa không? Đến lúc đó em định tùy chỉnh các túi đóng gói, để cho nhà máy nhựa in trực tiếp cho chúng ta ".Bất kể thời nào, nhãn hiệu và tên tuổi sản phẩm đều rất quan trọng, đây cũng là phần quan trọng nhất đã ăn sâu vào lòng người, nếu thiết kế tốt nhất định sẽ khiến người ta sáng mắt.“Để xem thử.” Trình Kính Tùng cầm lấy, lông mày rậm rủ xuống, còn thật sự nghiêm túc xem.Logo này bao gồm một cây thông cùng một cô bé, cô bé đang đứng kề vai sát cánh với cái cây lớn, đang cười toe toét rất vui vẻ.Hơn nữa ở giữa còn viết hai chữ ‘Nghiên Tùng.Nghiên Tùng, Nghiên Tùng, Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng.Cho dù Trình Kính Tùng có ngây thơ đến đâu, cũng lập tức hiểu ra: “Cho nên Nghiên Nghiên, logo này là do tên em với tên anh tạo thành sao?"“Đúng!” Cố Nghiên đối diện với ánh mắt gần như phát sáng của anh, dùng sức gật đầu.Dù đã đoán ra từ lâu nhưng khi cô tự nói ra, anh vẫn run lên vì phấn khích: “Anh...Anh thật sự không nghĩ tới...Nghiên Nghiên, anh cảm thấy anh không xứng"Anh rốt cuộc có tài đức gì đâu?

Tiếp theo, các thành viên của đại đội Hướng Dương phát hiện ra vợ chồng Cố Nghiên phát điên rồi, thật sự đã mua một đống lương thực như bột mì còn có dầu và những thứ tương tự.

Lúc đầu họ còn nghĩ rằng đó là làm cho Tết Nguyên đán, nhưng sau đó họ phát hiện ra vợ chồng này chỉ vì làm món que cay!

Lúc này, các thành viên trong xã bắt đầu thảo luận.

“Mặc dù những que cay này rất ngon, nhưng không cần phải làm nhiều như vậy một lần, đúng không?"

“Đúng rồi, lỡ đâu không bán được hỏng hết thì đáng tiếc làm sao?"

“Tôi nhớ hôm qua bọn họ đi đến thị trấn, chẳng lẽ là tìm được đường tiêu thụ hàng rồi?

“Ai biết được."

“Dù sao tôi chỉ biết, nếu như lần này thua lỗi, nhà bọn họ kế tiếp tính toán uống gió đông bắc sao!"

Tin tức này lập tức giống như mọc cánh, gây ra độ thảo luận cao giữa các thành viên trong xã, tóm lại là cái gì cũng có thể nói.

Ngay cả hai đứa nhỏ Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn mỗi khi ra ngoài cũng bị mọi người vây quanh, tò mò hỏi hạn.

Nhưng hai đứa nhỏ không ngốc mà nói ra, mỗi lần đều là pha trò haha.

Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng đương nhiên đã nghe về nó, nhưng hai người cũng không để ý tới, bắt đầu lê kế hoạch cho bước tiếp theo.

“Que cay mười ngày nữa sẽ được giao hàng, hai chúng ta có làm ngày làm đêm cũng không thể làm kịp, em định tìm một số người chăm chỉ từ đại đội của chúng mình, với trong đại đội của mẹ em để cùng nhau làm."

Đêm đó, Cố Nghiên ở trên giường, một bên vẽ gì đó, một bên nói chuyện với Trình Kính Tùng.

Không có cách nào, chưa nói hiện tại chưa có dây chuyền sản xuất que cay hoàn toàn tự động, cho dù có thì giá cả cũng không hợp túi tiền của cô nên tạm thời cô chỉ có thể làm thủ công.

“Anh cũng định nói chuyện này” Trình Kính Tùng tiếp lời, hoàn toàn không có ý kiến gì: “Nghiên Nghiên, em cứ mạnh tay làm đi, đừng nghĩ ngợi gì.

Giọng nói của anh vang vọng đầy uy lực trong ngôi nhà bùn nhỏ hẹp và tối tăm này, Cố Nghiên dừng cây bút trong tay, vừa ngước lên nhìn đã đυ.ng phải đôi đồng tử sâu thẳm và đen láy của anh.

“Anh Kính Tùng, được anh tin tưởng thật tốt". Cô cười, mặt như hoa đào tháng tư. Có bao nhiêu người đàn ông trên thế giới này có thể trao cả cuộc đời của mình cho một người phụ nữ, còn dành tất cả số tiền sinh hoạt của mình để hỗ trợ sự nghiệp của cô.

Cho nên, lần này, cô chỉ có thể thành công, không thể thất bại!

Trình Kính Tùng cười đáp lại: “Đây đều là việc anh nên làm"

Đây không phải là việc một người chồng nên làm sao?

“Đúng rồi, anh nhìn logo em vẽ thấy thế nào?” Cố Nghiên đưa tờ giấy trước mặt mình cho anh: “Có chỗ nào cần phải sửa không? Đến lúc đó em định tùy chỉnh các túi đóng gói, để cho nhà máy nhựa in trực tiếp cho chúng ta ".

Bất kể thời nào, nhãn hiệu và tên tuổi sản phẩm đều rất quan trọng, đây cũng là phần quan trọng nhất đã ăn sâu vào lòng người, nếu thiết kế tốt nhất định sẽ khiến người ta sáng mắt.

“Để xem thử.” Trình Kính Tùng cầm lấy, lông mày rậm rủ xuống, còn thật sự nghiêm túc xem.

Logo này bao gồm một cây thông cùng một cô bé, cô bé đang đứng kề vai sát cánh với cái cây lớn, đang cười toe toét rất vui vẻ.

Hơn nữa ở giữa còn viết hai chữ ‘Nghiên Tùng.

Nghiên Tùng, Nghiên Tùng, Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng.

Cho dù Trình Kính Tùng có ngây thơ đến đâu, cũng lập tức hiểu ra: “Cho nên Nghiên Nghiên, logo này là do tên em với tên anh tạo thành sao?"

“Đúng!” Cố Nghiên đối diện với ánh mắt gần như phát sáng của anh, dùng sức gật đầu.

Dù đã đoán ra từ lâu nhưng khi cô tự nói ra, anh vẫn run lên vì phấn khích: “Anh...Anh thật sự không nghĩ tới...Nghiên Nghiên, anh cảm thấy anh không xứng"

Anh rốt cuộc có tài đức gì đâu?

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Tiếp theo, các thành viên của đại đội Hướng Dương phát hiện ra vợ chồng Cố Nghiên phát điên rồi, thật sự đã mua một đống lương thực như bột mì còn có dầu và những thứ tương tự.Lúc đầu họ còn nghĩ rằng đó là làm cho Tết Nguyên đán, nhưng sau đó họ phát hiện ra vợ chồng này chỉ vì làm món que cay!Lúc này, các thành viên trong xã bắt đầu thảo luận.“Mặc dù những que cay này rất ngon, nhưng không cần phải làm nhiều như vậy một lần, đúng không?"“Đúng rồi, lỡ đâu không bán được hỏng hết thì đáng tiếc làm sao?"“Tôi nhớ hôm qua bọn họ đi đến thị trấn, chẳng lẽ là tìm được đường tiêu thụ hàng rồi?“Ai biết được."“Dù sao tôi chỉ biết, nếu như lần này thua lỗi, nhà bọn họ kế tiếp tính toán uống gió đông bắc sao!"Tin tức này lập tức giống như mọc cánh, gây ra độ thảo luận cao giữa các thành viên trong xã, tóm lại là cái gì cũng có thể nói.Ngay cả hai đứa nhỏ Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn mỗi khi ra ngoài cũng bị mọi người vây quanh, tò mò hỏi hạn.Nhưng hai đứa nhỏ không ngốc mà nói ra, mỗi lần đều là pha trò haha.Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng đương nhiên đã nghe về nó, nhưng hai người cũng không để ý tới, bắt đầu lê kế hoạch cho bước tiếp theo.“Que cay mười ngày nữa sẽ được giao hàng, hai chúng ta có làm ngày làm đêm cũng không thể làm kịp, em định tìm một số người chăm chỉ từ đại đội của chúng mình, với trong đại đội của mẹ em để cùng nhau làm."Đêm đó, Cố Nghiên ở trên giường, một bên vẽ gì đó, một bên nói chuyện với Trình Kính Tùng.Không có cách nào, chưa nói hiện tại chưa có dây chuyền sản xuất que cay hoàn toàn tự động, cho dù có thì giá cả cũng không hợp túi tiền của cô nên tạm thời cô chỉ có thể làm thủ công.“Anh cũng định nói chuyện này” Trình Kính Tùng tiếp lời, hoàn toàn không có ý kiến gì: “Nghiên Nghiên, em cứ mạnh tay làm đi, đừng nghĩ ngợi gì.Giọng nói của anh vang vọng đầy uy lực trong ngôi nhà bùn nhỏ hẹp và tối tăm này, Cố Nghiên dừng cây bút trong tay, vừa ngước lên nhìn đã đυ.ng phải đôi đồng tử sâu thẳm và đen láy của anh.“Anh Kính Tùng, được anh tin tưởng thật tốt". Cô cười, mặt như hoa đào tháng tư. Có bao nhiêu người đàn ông trên thế giới này có thể trao cả cuộc đời của mình cho một người phụ nữ, còn dành tất cả số tiền sinh hoạt của mình để hỗ trợ sự nghiệp của cô.Cho nên, lần này, cô chỉ có thể thành công, không thể thất bại!Trình Kính Tùng cười đáp lại: “Đây đều là việc anh nên làm"Đây không phải là việc một người chồng nên làm sao?“Đúng rồi, anh nhìn logo em vẽ thấy thế nào?” Cố Nghiên đưa tờ giấy trước mặt mình cho anh: “Có chỗ nào cần phải sửa không? Đến lúc đó em định tùy chỉnh các túi đóng gói, để cho nhà máy nhựa in trực tiếp cho chúng ta ".Bất kể thời nào, nhãn hiệu và tên tuổi sản phẩm đều rất quan trọng, đây cũng là phần quan trọng nhất đã ăn sâu vào lòng người, nếu thiết kế tốt nhất định sẽ khiến người ta sáng mắt.“Để xem thử.” Trình Kính Tùng cầm lấy, lông mày rậm rủ xuống, còn thật sự nghiêm túc xem.Logo này bao gồm một cây thông cùng một cô bé, cô bé đang đứng kề vai sát cánh với cái cây lớn, đang cười toe toét rất vui vẻ.Hơn nữa ở giữa còn viết hai chữ ‘Nghiên Tùng.Nghiên Tùng, Nghiên Tùng, Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng.Cho dù Trình Kính Tùng có ngây thơ đến đâu, cũng lập tức hiểu ra: “Cho nên Nghiên Nghiên, logo này là do tên em với tên anh tạo thành sao?"“Đúng!” Cố Nghiên đối diện với ánh mắt gần như phát sáng của anh, dùng sức gật đầu.Dù đã đoán ra từ lâu nhưng khi cô tự nói ra, anh vẫn run lên vì phấn khích: “Anh...Anh thật sự không nghĩ tới...Nghiên Nghiên, anh cảm thấy anh không xứng"Anh rốt cuộc có tài đức gì đâu?

Chương 138: Chương 138