Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 139: Chương 139
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Thấy anh lại bắt đầu tái phạm tật cũ, Cố Nghiên trực tiếp vỗ vai anh, bá đạo nói: “Cái gì mà anh cảm thấy, cảm giác của anh sai rồi, đồ ngốc!"Cô hờn dỗi mắng mỏ một câu, lại tiếp tục nói: “Sao anh lại rối rắm cái này, em hỏi anh xem có chỗ nào cần sửa không?"“Không có, không có.” Trình Kính Tùng vội lắc đầu.“Vậy lấy nó thôi." Cố Nghiên gấp sổ lại, vươn eo một cái, đôi mắt hạnh nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tắt đèn đi, mai còn phải dậy sớm.Thanh âm trong trẻo mềm mại, Trình Kính Tùng nghe xong không khỏi nuốt nước miếng, không dám nhìn loạn nữa, nhanh chóng tắt đèn.Hôm sau, khi nghe tin Cố Nhiên đang tìm người giúp mình làm que cay, rất nhiều người đã tự đề cử mình.Trong số họ có rất nhiều người trước đây còn nghị luận Cố Nghiên, dù sao ai cũng gặp khó khăn về tiền bạc, phải biết là Cố Nghiên trả 5 hào một ngày.Bây giờ nhóm sản xuất không có nhiều việc, ai mà không muốn kiếm 5 hào?Nhưng Cố Nghiên không nhận tất cả, cô chỉ chọn những người thành thật nhanh nhẹn, trong đó có Cố Nhị Ni, thím Tiền cùng thím Nguyễn đang trong kỳ nghỉ đông.Lúc đầu họ còn lo lắng rằng cô sẽ không bán được nhiều như vậy, nhưng sau khi nghe tin cô đã tìm được người hợp tác thì họ mới thở phào yên tâm.Tiếp theo, Cố Nghiên đưa cho họ một số phương pháp làm que cay cơ bản.Đương nhiên, công thức nguyên liệu quan trọng nhất đều nằm trong tay Cố Nghiên, đây là gốc rễ quyết định hương vị của miếng que cay, cho nên cô đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài.Ngay cả khi họ nhìn có vẻ thành thật.Vì quy trình làm que cay khá đơn giản, hơn nữa mấy cô quanh năm nấu cơm nên ai cũng nhanh chóng bắt tay vào làm được, đến hôm sau thậm chí có thể nói là thành thạo.Cho nên cuối cùng chỉ mất năm ngày để làm ra những que cay, sớm hơn một nửa so với ngày giao hàng.Đối với việc đóng gói các que cay, thì chọn dùng phương pháp hút chân không dưới nước, tức là đặt một nửa túi đóng gói vào trong nước, sau khi áp suất trong nước rút hết áp suất trong túi, thì niêm phong bằng một máy niêm phong nhỏ để đảm bảo thời gian sử dụng lâu hơn.Phải nói rằng, bước này thật sự rất rắc rối.Nhưng không có cách nào, bây giờ làm gì có ai có tiền để mua máy đóng gói hút chân không.“Cháu gấp gáp như vậy làm gì?” Thím Tiền xoa xoa bột mì trong tay, nhịn không được nhìn Cố Nghiên một cái.Đây là lần *****ên đi làm công thấy được một người chủ háo hức thanh toán tiền công nhanh chóng như vậy.Hơn nữa lần này cô làm nhiều que cay như vậy, còn không biết cần bao nhiêu tiền, thật ra tiền công có thể trả cho bọn họ sau khi cô bán xong cũng được.“Đúng vậy chị A Nghiên, chúng ta cũng không vội.” Cố Nhị Ni cũng lập tức nói phụ họa.Chuyện này mấy người bọn họ đã bàn bạc trước rồi, ai cũng nguyện ý đợi cô bán hết que cay rồi mới nhắc đến tiền công.Nếu tình huống không ổn thì mọi người cũng không tính đòi tiền lương làm gì, cứ coi như hàng xóm giúp đỡ nhau.“Đúng đấy, đúng đấy." Mấy người còn lại cũng gật đầu.“Cái này phát sớm thì ít chuyện, cháu cũng đỡ phải chạy đến nhà mọi người." Cố Nghiên cười, cô làm sao không biết mọi người đều là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không muốn khất số tiền công này.Thứ nhất là không cần thiết, thứ hai cũng không muốn mọi người bị người trong đại đội chỉ trích, nói những câu làm không công cho người ta các kiểu.Bên cạnh đó, sau này cô chắc chắn còn cần bọn họ, cho nên sao bây giờ không làm tốt quan hệ?“Nào, mỗi người 3 tệ.” Nói xong, Cố Nghiên không chút nghi ngờ lấy tiền từ trong túi ra, phân phát cho từng người.“Ấy, sao lại nhiều như vậy?” Mấy người thím Tiền giật mình, đồng thanh hỏi ngược lại: “Lúc đầu không phải bảo là 5 hào sao?"Cho nên làm năm ngày hẳn phải là 2 tệ 5 hào mới đúng.Sao lại nhiều hơn rồi?
Thấy anh lại bắt đầu tái phạm tật cũ, Cố Nghiên trực tiếp vỗ vai anh, bá đạo nói: “Cái gì mà anh cảm thấy, cảm giác của anh sai rồi, đồ ngốc!"
Cô hờn dỗi mắng mỏ một câu, lại tiếp tục nói: “Sao anh lại rối rắm cái này, em hỏi anh xem có chỗ nào cần sửa không?"
“Không có, không có.” Trình Kính Tùng vội lắc đầu.
“Vậy lấy nó thôi." Cố Nghiên gấp sổ lại, vươn eo một cái, đôi mắt hạnh nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tắt đèn đi, mai còn phải dậy sớm.
Thanh âm trong trẻo mềm mại, Trình Kính Tùng nghe xong không khỏi nuốt nước miếng, không dám nhìn loạn nữa, nhanh chóng tắt đèn.
Hôm sau, khi nghe tin Cố Nhiên đang tìm người giúp mình làm que cay, rất nhiều người đã tự đề cử mình.
Trong số họ có rất nhiều người trước đây còn nghị luận Cố Nghiên, dù sao ai cũng gặp khó khăn về tiền bạc, phải biết là Cố Nghiên trả 5 hào một ngày.
Bây giờ nhóm sản xuất không có nhiều việc, ai mà không muốn kiếm 5 hào?
Nhưng Cố Nghiên không nhận tất cả, cô chỉ chọn những người thành thật nhanh nhẹn, trong đó có Cố Nhị Ni, thím Tiền cùng thím Nguyễn đang trong kỳ nghỉ đông.
Lúc đầu họ còn lo lắng rằng cô sẽ không bán được nhiều như vậy, nhưng sau khi nghe tin cô đã tìm được người hợp tác thì họ mới thở phào yên tâm.
Tiếp theo, Cố Nghiên đưa cho họ một số phương pháp làm que cay cơ bản.
Đương nhiên, công thức nguyên liệu quan trọng nhất đều nằm trong tay Cố Nghiên, đây là gốc rễ quyết định hương vị của miếng que cay, cho nên cô đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài.
Ngay cả khi họ nhìn có vẻ thành thật.
Vì quy trình làm que cay khá đơn giản, hơn nữa mấy cô quanh năm nấu cơm nên ai cũng nhanh chóng bắt tay vào làm được, đến hôm sau thậm chí có thể nói là thành thạo.
Cho nên cuối cùng chỉ mất năm ngày để làm ra những que cay, sớm hơn một nửa so với ngày giao hàng.
Đối với việc đóng gói các que cay, thì chọn dùng phương pháp hút chân không dưới nước, tức là đặt một nửa túi đóng gói vào trong nước, sau khi áp suất trong nước rút hết áp suất trong túi, thì niêm phong bằng một máy niêm phong nhỏ để đảm bảo thời gian sử dụng lâu hơn.
Phải nói rằng, bước này thật sự rất rắc rối.
Nhưng không có cách nào, bây giờ làm gì có ai có tiền để mua máy đóng gói hút chân không.
“Cháu gấp gáp như vậy làm gì?” Thím Tiền xoa xoa bột mì trong tay, nhịn không được nhìn Cố Nghiên một cái.
Đây là lần *****ên đi làm công thấy được một người chủ háo hức thanh toán tiền công nhanh chóng như vậy.
Hơn nữa lần này cô làm nhiều que cay như vậy, còn không biết cần bao nhiêu tiền, thật ra tiền công có thể trả cho bọn họ sau khi cô bán xong cũng được.
“Đúng vậy chị A Nghiên, chúng ta cũng không vội.” Cố Nhị Ni cũng lập tức nói phụ họa.
Chuyện này mấy người bọn họ đã bàn bạc trước rồi, ai cũng nguyện ý đợi cô bán hết que cay rồi mới nhắc đến tiền công.
Nếu tình huống không ổn thì mọi người cũng không tính đòi tiền lương làm gì, cứ coi như hàng xóm giúp đỡ nhau.
“Đúng đấy, đúng đấy." Mấy người còn lại cũng gật đầu.
“Cái này phát sớm thì ít chuyện, cháu cũng đỡ phải chạy đến nhà mọi người." Cố Nghiên cười, cô làm sao không biết mọi người đều là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không muốn khất số tiền công này.
Thứ nhất là không cần thiết, thứ hai cũng không muốn mọi người bị người trong đại đội chỉ trích, nói những câu làm không công cho người ta các kiểu.
Bên cạnh đó, sau này cô chắc chắn còn cần bọn họ, cho nên sao bây giờ không làm tốt quan hệ?
“Nào, mỗi người 3 tệ.” Nói xong, Cố Nghiên không chút nghi ngờ lấy tiền từ trong túi ra, phân phát cho từng người.
“Ấy, sao lại nhiều như vậy?” Mấy người thím Tiền giật mình, đồng thanh hỏi ngược lại: “Lúc đầu không phải bảo là 5 hào sao?"
Cho nên làm năm ngày hẳn phải là 2 tệ 5 hào mới đúng.
Sao lại nhiều hơn rồi?
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Thấy anh lại bắt đầu tái phạm tật cũ, Cố Nghiên trực tiếp vỗ vai anh, bá đạo nói: “Cái gì mà anh cảm thấy, cảm giác của anh sai rồi, đồ ngốc!"Cô hờn dỗi mắng mỏ một câu, lại tiếp tục nói: “Sao anh lại rối rắm cái này, em hỏi anh xem có chỗ nào cần sửa không?"“Không có, không có.” Trình Kính Tùng vội lắc đầu.“Vậy lấy nó thôi." Cố Nghiên gấp sổ lại, vươn eo một cái, đôi mắt hạnh nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tắt đèn đi, mai còn phải dậy sớm.Thanh âm trong trẻo mềm mại, Trình Kính Tùng nghe xong không khỏi nuốt nước miếng, không dám nhìn loạn nữa, nhanh chóng tắt đèn.Hôm sau, khi nghe tin Cố Nhiên đang tìm người giúp mình làm que cay, rất nhiều người đã tự đề cử mình.Trong số họ có rất nhiều người trước đây còn nghị luận Cố Nghiên, dù sao ai cũng gặp khó khăn về tiền bạc, phải biết là Cố Nghiên trả 5 hào một ngày.Bây giờ nhóm sản xuất không có nhiều việc, ai mà không muốn kiếm 5 hào?Nhưng Cố Nghiên không nhận tất cả, cô chỉ chọn những người thành thật nhanh nhẹn, trong đó có Cố Nhị Ni, thím Tiền cùng thím Nguyễn đang trong kỳ nghỉ đông.Lúc đầu họ còn lo lắng rằng cô sẽ không bán được nhiều như vậy, nhưng sau khi nghe tin cô đã tìm được người hợp tác thì họ mới thở phào yên tâm.Tiếp theo, Cố Nghiên đưa cho họ một số phương pháp làm que cay cơ bản.Đương nhiên, công thức nguyên liệu quan trọng nhất đều nằm trong tay Cố Nghiên, đây là gốc rễ quyết định hương vị của miếng que cay, cho nên cô đương nhiên không thể tiết lộ ra ngoài.Ngay cả khi họ nhìn có vẻ thành thật.Vì quy trình làm que cay khá đơn giản, hơn nữa mấy cô quanh năm nấu cơm nên ai cũng nhanh chóng bắt tay vào làm được, đến hôm sau thậm chí có thể nói là thành thạo.Cho nên cuối cùng chỉ mất năm ngày để làm ra những que cay, sớm hơn một nửa so với ngày giao hàng.Đối với việc đóng gói các que cay, thì chọn dùng phương pháp hút chân không dưới nước, tức là đặt một nửa túi đóng gói vào trong nước, sau khi áp suất trong nước rút hết áp suất trong túi, thì niêm phong bằng một máy niêm phong nhỏ để đảm bảo thời gian sử dụng lâu hơn.Phải nói rằng, bước này thật sự rất rắc rối.Nhưng không có cách nào, bây giờ làm gì có ai có tiền để mua máy đóng gói hút chân không.“Cháu gấp gáp như vậy làm gì?” Thím Tiền xoa xoa bột mì trong tay, nhịn không được nhìn Cố Nghiên một cái.Đây là lần *****ên đi làm công thấy được một người chủ háo hức thanh toán tiền công nhanh chóng như vậy.Hơn nữa lần này cô làm nhiều que cay như vậy, còn không biết cần bao nhiêu tiền, thật ra tiền công có thể trả cho bọn họ sau khi cô bán xong cũng được.“Đúng vậy chị A Nghiên, chúng ta cũng không vội.” Cố Nhị Ni cũng lập tức nói phụ họa.Chuyện này mấy người bọn họ đã bàn bạc trước rồi, ai cũng nguyện ý đợi cô bán hết que cay rồi mới nhắc đến tiền công.Nếu tình huống không ổn thì mọi người cũng không tính đòi tiền lương làm gì, cứ coi như hàng xóm giúp đỡ nhau.“Đúng đấy, đúng đấy." Mấy người còn lại cũng gật đầu.“Cái này phát sớm thì ít chuyện, cháu cũng đỡ phải chạy đến nhà mọi người." Cố Nghiên cười, cô làm sao không biết mọi người đều là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không muốn khất số tiền công này.Thứ nhất là không cần thiết, thứ hai cũng không muốn mọi người bị người trong đại đội chỉ trích, nói những câu làm không công cho người ta các kiểu.Bên cạnh đó, sau này cô chắc chắn còn cần bọn họ, cho nên sao bây giờ không làm tốt quan hệ?“Nào, mỗi người 3 tệ.” Nói xong, Cố Nghiên không chút nghi ngờ lấy tiền từ trong túi ra, phân phát cho từng người.“Ấy, sao lại nhiều như vậy?” Mấy người thím Tiền giật mình, đồng thanh hỏi ngược lại: “Lúc đầu không phải bảo là 5 hào sao?"Cho nên làm năm ngày hẳn phải là 2 tệ 5 hào mới đúng.Sao lại nhiều hơn rồi?