Năm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,…
Chương 187: Chương 187
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Một người phụ nữ trung niên mặc bộ sườn xám thanh lịch, đang nho nhã xách bình tưới cây.“Vân Vân, sao hôm nay con tan làm muộn vậy?” Sau khi mẹ Tần nghe thấy động tĩnh ngoài cổng, lập tức đặt bình tưới cây xuống, nhấc chân bước đi.Thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, bà ấy cau mày lo lắng hỏi: “Con làm sao vậy, hay là bị bệnh?"Mẹ Tần vội đưa tay sờ đầu cô ấy.“Mẹ!” Cùng với sự tiến lại gần của mẹ Tần, Tần Mộc Vân đang kím nén không kìm được mà lao vào lòng mẹ đau xé ruột xé gan khóc nức nở.Ai có thể chịu đựng nổi người ba mẹ từ nhỏ yêu chiều mình, có thể không phải ba mẹ ruột.Điều đáng xấu hổ hơn, người mẹ ruột của cô ấy lại chủ động đổi con cái.Cô ấy không biết, sau khi biết kết quả thật sự, cô ấy phải đối diện với ba mẹ nhà họ Tần như thế nào, anh trai, còn cả Cố Nghiên!Tần Mộc Vân lúc này thật sự tuyệt vọng đến cực độ, đến nghĩ cũng không có dũng khí để nghĩ.“Làm sao vậy? Có phải bị người khác bắt nạt không?” Trái tim của mẹ Tần đều vì tiếng khóc của cô ấy mà siết chặt lại, lập tức hỏi: “Con nói cho mẹ biết, bất luận là ai, mẹ sẽ không tha cho người đó!"Nói xong, người phụ nữ vốn yên lặng đã lâu, lông mày đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn.Người phụ nữ yếu đuối, nhưng lại là một người mẹ mạnh mẽ.“Không... không có ai..” Tần Mộc Vân nghẹn ngào lắc đầu, lý trí và bình tĩnh cuối cùng trở lại, cô ấy mở miệng thử hỏi thăm mẹ: “Mẹ, nếu như, nếu như con không phải con ruột của mẹ thì phải làm sao?"“Đứa trẻ ngốc, con nói bậy gì vậy, sao con có thể không phải là con ruột của mẹ chứ?” Đối diện với lời nói của cô ấy, mẹ Cố thấy mơ hồ.Xét nghiệm ADN chưa có kết quả, Tần Mộc Vân không tiện nói cho bà ấy biết chuyện này, vì vậy cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, quay lại an ủi bà ấy: “Không, không sao, mẹ, mẹ không phải lo cho con, không có ai bắt nạt con cả, tại gần đây con hơi áp lực."Cô ấy chỉ đành nói dối.“Con đó, lúc nào cũng vậy, chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất, cả ngày khiến cho mình nhiều áp lực như vậy?" Mẹ Tần không khỏi thở dài, đưa tay lên xoa đầu cô ấy.Ánh mắt của Tần Mộc Vân lần nữa nhòe đi bởi nước mắt:“Mẹ."Cô ấy gọi to.“Sao vậy?” Mẹ Tần mến yêu nhìn cô ấy.“Không sao ạ, con muốn gọi mẹ như thế."Tôi sợ sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, tôi sẽ không có tư cách gì để gọi mẹ nữa.Cũng không có mặt mũi nào để gọi mẹ như vậy nữa.Nghĩ đến đây, nước mắt Tần Mộc Vân lần nữa ròng ròng rơi xuống.“Vân Vân, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có mẹ ở đây không phải nghĩ ngợi gì hết." Mẹ Tần ôm cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ.Tần Mộc Vân nức nở một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.Ba ngày sau.Tần Mộc Vân cầm kết quả xét nghiệm ADN.Quả nhiên, không có gì bất ngờ, như Lý Chiêu Đệ đã nói, bà ta mới là mẹ ruột của cô ấy.Tần Mộc Vân lòng lạnh như tro nguội, ngón tay không nắm nổi tờ giấy mỏng, tờ giấy xét nghiệm ADN vô thức rơi xuống đất.Lúc này, một bàn tay khô héo, thô ráp khác nhặt tờ giấy lên.“Sao, tôi không lừa cô đúng chứ!” Chỉ thấy Lý Chiêu Đệ đắc ý nói với cô ấy.Mặc dù bà ta không biết chữ cũng không hiểu kết quả xét nghiệm ADN, nhưng không phải bà ta không thấy được phản ứng của Tần Mộc Vân.Tần Mộc Vân ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trung niên cả người bẩn thỉu trước mặt này.Cả mặt bà ta đều là tự phụ và kiêu ngạo.Con cái không thấy ba mẹ xấu xí, nhưng lúc này cô ấy thật sự cảm thấy mặt mũi này của đối phương tồn tại thứ buồn nôn nhất trên đời.“Bà như vậy mà lại không có chút áy náy nào!” Cả người Tần Mộc Vân rùng mình chất vấn.
Một người phụ nữ trung niên mặc bộ sườn xám thanh lịch, đang nho nhã xách bình tưới cây.
“Vân Vân, sao hôm nay con tan làm muộn vậy?” Sau khi mẹ Tần nghe thấy động tĩnh ngoài cổng, lập tức đặt bình tưới cây xuống, nhấc chân bước đi.
Thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, bà ấy cau mày lo lắng hỏi: “Con làm sao vậy, hay là bị bệnh?"
Mẹ Tần vội đưa tay sờ đầu cô ấy.
“Mẹ!” Cùng với sự tiến lại gần của mẹ Tần, Tần Mộc Vân đang kím nén không kìm được mà lao vào lòng mẹ đau xé ruột xé gan khóc nức nở.
Ai có thể chịu đựng nổi người ba mẹ từ nhỏ yêu chiều mình, có thể không phải ba mẹ ruột.
Điều đáng xấu hổ hơn, người mẹ ruột của cô ấy lại chủ động đổi con cái.
Cô ấy không biết, sau khi biết kết quả thật sự, cô ấy phải đối diện với ba mẹ nhà họ Tần như thế nào, anh trai, còn cả Cố Nghiên!
Tần Mộc Vân lúc này thật sự tuyệt vọng đến cực độ, đến nghĩ cũng không có dũng khí để nghĩ.
“Làm sao vậy? Có phải bị người khác bắt nạt không?” Trái tim của mẹ Tần đều vì tiếng khóc của cô ấy mà siết chặt lại, lập tức hỏi: “Con nói cho mẹ biết, bất luận là ai, mẹ sẽ không tha cho người đó!"
Nói xong, người phụ nữ vốn yên lặng đã lâu, lông mày đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn.
Người phụ nữ yếu đuối, nhưng lại là một người mẹ mạnh mẽ.
“Không... không có ai..” Tần Mộc Vân nghẹn ngào lắc đầu, lý trí và bình tĩnh cuối cùng trở lại, cô ấy mở miệng thử hỏi thăm mẹ: “Mẹ, nếu như, nếu như con không phải con ruột của mẹ thì phải làm sao?"
“Đứa trẻ ngốc, con nói bậy gì vậy, sao con có thể không phải là con ruột của mẹ chứ?” Đối diện với lời nói của cô ấy, mẹ Cố thấy mơ hồ.
Xét nghiệm ADN chưa có kết quả, Tần Mộc Vân không tiện nói cho bà ấy biết chuyện này, vì vậy cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, quay lại an ủi bà ấy: “Không, không sao, mẹ, mẹ không phải lo cho con, không có ai bắt nạt con cả, tại gần đây con hơi áp lực."
Cô ấy chỉ đành nói dối.
“Con đó, lúc nào cũng vậy, chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất, cả ngày khiến cho mình nhiều áp lực như vậy?" Mẹ Tần không khỏi thở dài, đưa tay lên xoa đầu cô ấy.
Ánh mắt của Tần Mộc Vân lần nữa nhòe đi bởi nước mắt:“Mẹ."
Cô ấy gọi to.
“Sao vậy?” Mẹ Tần mến yêu nhìn cô ấy.
“Không sao ạ, con muốn gọi mẹ như thế."
Tôi sợ sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, tôi sẽ không có tư cách gì để gọi mẹ nữa.
Cũng không có mặt mũi nào để gọi mẹ như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt Tần Mộc Vân lần nữa ròng ròng rơi xuống.
“Vân Vân, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có mẹ ở đây không phải nghĩ ngợi gì hết." Mẹ Tần ôm cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ.
Tần Mộc Vân nức nở một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Ba ngày sau.
Tần Mộc Vân cầm kết quả xét nghiệm ADN.
Quả nhiên, không có gì bất ngờ, như Lý Chiêu Đệ đã nói, bà ta mới là mẹ ruột của cô ấy.
Tần Mộc Vân lòng lạnh như tro nguội, ngón tay không nắm nổi tờ giấy mỏng, tờ giấy xét nghiệm ADN vô thức rơi xuống đất.
Lúc này, một bàn tay khô héo, thô ráp khác nhặt tờ giấy lên.
“Sao, tôi không lừa cô đúng chứ!” Chỉ thấy Lý Chiêu Đệ đắc ý nói với cô ấy.
Mặc dù bà ta không biết chữ cũng không hiểu kết quả xét nghiệm ADN, nhưng không phải bà ta không thấy được phản ứng của Tần Mộc Vân.
Tần Mộc Vân ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trung niên cả người bẩn thỉu trước mặt này.
Cả mặt bà ta đều là tự phụ và kiêu ngạo.
Con cái không thấy ba mẹ xấu xí, nhưng lúc này cô ấy thật sự cảm thấy mặt mũi này của đối phương tồn tại thứ buồn nôn nhất trên đời.
“Bà như vậy mà lại không có chút áy náy nào!” Cả người Tần Mộc Vân rùng mình chất vấn.
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như VàngTác giả: Nhan Manh Manh ManhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1980, đại đội Thanh Sơn. "Con gái Cố gia thật có phúc, vừa được hai tiểu tử anh tuấn đến cầu hôn." "Cũng không phải sao, chỉ là một người trong đó là một tên nghèo nổi tiếng ở thôn bên cạnh chúng ta, không chỉ mồ côi cha mẹ, còn thiếu nợ, còn có em trai em gái nhỏ phải nuôi." "Còn người còn lại, đó mới là rể kim quy, nhà ở huyện thành, chỉ mỗi mình là công nhan, ba là phó xưởng trưởng trong nhà máy thực phẩm, nghe nói còn có cả xe gắn máy." "Ai u, lợi hại vậy sao!" "Vậy các người có nghe lão Cố nói sẽ chọn ai không?" "Cái này còn phải hỏi, nhất định chọn người có tiền, là cô cô có chọn người nghèo không?" "Đúng vậy, ai lại chọn một tên nghèo kiết, trừ phi là ngu." Những người dân trong thôn mồm năm miệng bảy vây bên trong sân Cố gia, nhìn về phía hai thanh niên hôm nay đến cầu hôn, chỉ chỉ chỏ chỏ, hứng phấn đến độ hận không vào được, thay con gái Cố gia lựa chọn. Đây nếu là chọn huyện thành, thì chính là một bước thành phượng hoàng, sau này mỗi bữa ăn đều là cơm gạo bánh bao,… Một người phụ nữ trung niên mặc bộ sườn xám thanh lịch, đang nho nhã xách bình tưới cây.“Vân Vân, sao hôm nay con tan làm muộn vậy?” Sau khi mẹ Tần nghe thấy động tĩnh ngoài cổng, lập tức đặt bình tưới cây xuống, nhấc chân bước đi.Thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, bà ấy cau mày lo lắng hỏi: “Con làm sao vậy, hay là bị bệnh?"Mẹ Tần vội đưa tay sờ đầu cô ấy.“Mẹ!” Cùng với sự tiến lại gần của mẹ Tần, Tần Mộc Vân đang kím nén không kìm được mà lao vào lòng mẹ đau xé ruột xé gan khóc nức nở.Ai có thể chịu đựng nổi người ba mẹ từ nhỏ yêu chiều mình, có thể không phải ba mẹ ruột.Điều đáng xấu hổ hơn, người mẹ ruột của cô ấy lại chủ động đổi con cái.Cô ấy không biết, sau khi biết kết quả thật sự, cô ấy phải đối diện với ba mẹ nhà họ Tần như thế nào, anh trai, còn cả Cố Nghiên!Tần Mộc Vân lúc này thật sự tuyệt vọng đến cực độ, đến nghĩ cũng không có dũng khí để nghĩ.“Làm sao vậy? Có phải bị người khác bắt nạt không?” Trái tim của mẹ Tần đều vì tiếng khóc của cô ấy mà siết chặt lại, lập tức hỏi: “Con nói cho mẹ biết, bất luận là ai, mẹ sẽ không tha cho người đó!"Nói xong, người phụ nữ vốn yên lặng đã lâu, lông mày đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn.Người phụ nữ yếu đuối, nhưng lại là một người mẹ mạnh mẽ.“Không... không có ai..” Tần Mộc Vân nghẹn ngào lắc đầu, lý trí và bình tĩnh cuối cùng trở lại, cô ấy mở miệng thử hỏi thăm mẹ: “Mẹ, nếu như, nếu như con không phải con ruột của mẹ thì phải làm sao?"“Đứa trẻ ngốc, con nói bậy gì vậy, sao con có thể không phải là con ruột của mẹ chứ?” Đối diện với lời nói của cô ấy, mẹ Cố thấy mơ hồ.Xét nghiệm ADN chưa có kết quả, Tần Mộc Vân không tiện nói cho bà ấy biết chuyện này, vì vậy cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, quay lại an ủi bà ấy: “Không, không sao, mẹ, mẹ không phải lo cho con, không có ai bắt nạt con cả, tại gần đây con hơi áp lực."Cô ấy chỉ đành nói dối.“Con đó, lúc nào cũng vậy, chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất, cả ngày khiến cho mình nhiều áp lực như vậy?" Mẹ Tần không khỏi thở dài, đưa tay lên xoa đầu cô ấy.Ánh mắt của Tần Mộc Vân lần nữa nhòe đi bởi nước mắt:“Mẹ."Cô ấy gọi to.“Sao vậy?” Mẹ Tần mến yêu nhìn cô ấy.“Không sao ạ, con muốn gọi mẹ như thế."Tôi sợ sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, tôi sẽ không có tư cách gì để gọi mẹ nữa.Cũng không có mặt mũi nào để gọi mẹ như vậy nữa.Nghĩ đến đây, nước mắt Tần Mộc Vân lần nữa ròng ròng rơi xuống.“Vân Vân, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có mẹ ở đây không phải nghĩ ngợi gì hết." Mẹ Tần ôm cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ.Tần Mộc Vân nức nở một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.Ba ngày sau.Tần Mộc Vân cầm kết quả xét nghiệm ADN.Quả nhiên, không có gì bất ngờ, như Lý Chiêu Đệ đã nói, bà ta mới là mẹ ruột của cô ấy.Tần Mộc Vân lòng lạnh như tro nguội, ngón tay không nắm nổi tờ giấy mỏng, tờ giấy xét nghiệm ADN vô thức rơi xuống đất.Lúc này, một bàn tay khô héo, thô ráp khác nhặt tờ giấy lên.“Sao, tôi không lừa cô đúng chứ!” Chỉ thấy Lý Chiêu Đệ đắc ý nói với cô ấy.Mặc dù bà ta không biết chữ cũng không hiểu kết quả xét nghiệm ADN, nhưng không phải bà ta không thấy được phản ứng của Tần Mộc Vân.Tần Mộc Vân ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trung niên cả người bẩn thỉu trước mặt này.Cả mặt bà ta đều là tự phụ và kiêu ngạo.Con cái không thấy ba mẹ xấu xí, nhưng lúc này cô ấy thật sự cảm thấy mặt mũi này của đối phương tồn tại thứ buồn nôn nhất trên đời.“Bà như vậy mà lại không có chút áy náy nào!” Cả người Tần Mộc Vân rùng mình chất vấn.