Năm Long Khánh thứ mười sáu. Để nuôi năm miệng ăn rưỡi trong nhà, tổ mẫu ta quyết định dày mặt, lặn lội mấy chục dặm đường đến phủ Hưng Quốc công "xin xỏ". Tổ tiên nhà ta vốn làm nông, vốn chẳng có chút liên hệ nào với những gia đình quý tộc, ăn uống xa hoa ở kinh thành. Nhưng một khi con người ta phải đối mặt với nguy cơ c.h.ế.t đói, sẽ tự khắc trở nên thông minh hơn. Tổ mẫu ta cũng vậy, vào đêm khuya, bà lục lọi hết những người mà bà từng quen biết trong đầu, rồi hai mắt sáng lên vỗ đùi một cái, chợt nhớ ra người buổi muội xa của bà thím bên ngoại có một người thân làm thiếp trong phủ Hưng Quốc công. Mà một khi đã là thiếp của Quốc công, dù không phải là chủ nhân chính thức, nhưng nếu có thể rớt ra chút bạc lẻ từ kẽ ngón tay, cũng đủ cho dân quê ăn nửa năm trời. Đối với chuyện "xin xỏ" này, phụ mẫu ta không mấy nhiệt tình. Đặc biệt là phụ thân ta, ông vốn thật thà chất phác, ít nói, chỉ biết mặt hướng đất lưng hướng trời, mồ hôi rơi xuống đất vỡ thành tám mảnh, mảnh…
Chương 10: Chương 10
Chuyện Cũ Chốn Cung TườngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhNăm Long Khánh thứ mười sáu. Để nuôi năm miệng ăn rưỡi trong nhà, tổ mẫu ta quyết định dày mặt, lặn lội mấy chục dặm đường đến phủ Hưng Quốc công "xin xỏ". Tổ tiên nhà ta vốn làm nông, vốn chẳng có chút liên hệ nào với những gia đình quý tộc, ăn uống xa hoa ở kinh thành. Nhưng một khi con người ta phải đối mặt với nguy cơ c.h.ế.t đói, sẽ tự khắc trở nên thông minh hơn. Tổ mẫu ta cũng vậy, vào đêm khuya, bà lục lọi hết những người mà bà từng quen biết trong đầu, rồi hai mắt sáng lên vỗ đùi một cái, chợt nhớ ra người buổi muội xa của bà thím bên ngoại có một người thân làm thiếp trong phủ Hưng Quốc công. Mà một khi đã là thiếp của Quốc công, dù không phải là chủ nhân chính thức, nhưng nếu có thể rớt ra chút bạc lẻ từ kẽ ngón tay, cũng đủ cho dân quê ăn nửa năm trời. Đối với chuyện "xin xỏ" này, phụ mẫu ta không mấy nhiệt tình. Đặc biệt là phụ thân ta, ông vốn thật thà chất phác, ít nói, chỉ biết mặt hướng đất lưng hướng trời, mồ hôi rơi xuống đất vỡ thành tám mảnh, mảnh… Ta nhanh tay gói những chiếc bánh vừng trong gánh đưa cho người đi theo hắn, rồi nhiệt tình giúp Lưu ca bán kẹo hồ lô. Người giàu trong trấn không ít, nhưng những người vung tay tiêu tiền như vị công tử trước mặt thì quả thực không nhiều. Có cơ hội kiếm được đồng nào hay đồng nấy thôi. Lưu ca cũng rất nhanh trí, ta vừa dứt lời, hắn liền bắt chước dáng vẻ của ta khi nãy, rút từ bó cỏ ra một xiên kẹo hồ lô đỏ au đưa cho chàng trai trẻ: "Quý nhân nếm thử xem, nếu không ngọt không giòn thì không cần trả tiền ạ." Vẻ mặt chàng trai trẻ khựng lại: "..." Hắn không đưa tay nhận xiên kẹo hồ lô, nhưng cũng không từ chối, chỉ hờ hững nói một câu: "Cũng gói hết lại đi." Lưu ca mừng rỡ: "Vâng ạ! Ngài quả là người sảng khoái!" "Người sảng khoái" mang theo một gói lớn bánh vừng và một bó lớn kẹo hồ lô dần khuất bóng, ta và Lưu ca nhìn nhau, trong khoảnh khắc vui sướng tột độ kêu lên: "Phát tài rồi!" Từ ngày đó, ánh mắt ta luôn dõi theo những đoàn thương nhân qua lại, mong mỏi có thể gặp lại một vị quý nhân hào phóng và rộng rãi như vậy. Không ngờ vận may của ta thật tốt, chẳng mấy ngày sau, quý nhân ấy thật sự tìm đến tận nơi. Chỉ là... vẫn là vị công tử lần trước. “Hôm đó ăn bánh vừng của cô, ai nấy đều khen ngon cả. Năm ngày sau đoàn thương nhân của ta có chuyến đi về phương Bắc, cô có bằng lòng chuẩn bị chút lương khô cho chúng ta không?" Hắn khoác chiếc áo choàng màu xanh đậm thêu hình hạc, dáng người cao ráo, đứng giữa sạp bánh vừng đơn sơ của ta, quả thực quá mức nổi bật. Bất chợt nhìn thấy hắn, tim ta thót lại, mặt đỏ bừng, sợ hắn đổi ý, muốn đòi lại số bạc đã cho thêm. Nhưng lời hắn nói ra lại khiến lòng ta mừng rỡ khôn xiết. "Dạ, ta bằng lòng! Ngài muốn chuẩn bị lương khô cho mấy ngày ạ?" "Mười lăm mười sáu người, đi về chắc khoảng hai mươi ngày." "Đoàn người của ngài đi đường chắc chắn sẽ nghỉ ở quán trọ, ở đó hẳn không thiếu đồ ăn, vậy để ta chuẩn bị cho ngài năm trăm chiếc bánh vừng, ba mươi cân thịt khô và bốn mươi cân dưa muối để ăn dọc đường cho đỡ đói chắc là đủ ạ." "Được." Lần này, hắn lấy từ trong người ra một thỏi bạc: "Đây là hai mươi lượng, cô cầm lấy." Ta vội vàng xua tay: "Không được đâu ạ, nhiều quá." Hắn khẽ nhíu đôi mày lá liễu - chậc, một trang nam tử mà lại có đôi mày lá liễu đẹp đến nao lòng, thật khiến nữ nhi thiên hạ phải ghen tị - Chỉ là, ta luôn cảm thấy mơ hồ, giữa đôi mày lá liễu ấy ẩn chứa vài phần u sầu nhàn nhạt. "Đừng có lắm lời, cứ chuẩn bị cẩn thận là được." Ngoài mặt ta tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì mừng thầm: "Vậy cũng được ạ." "Bốn ngày sau mang đồ đến khách trọ Thanh Phong." "Vâng!" Đợi ta cầm hai mươi lượng bạc nén về đến nhà, cả nhà đều kinh ngạc tột độ. "Đây là hai mươi lượng bạc thật sao?" Thu muội ***** thỏi bạc đặt trên bàn, ánh mắt ngây dại lẩm bẩm một mình. Tổ mẫu ta giáng một cái tát mạnh lên đầu nó: "Mau lau nước miếng đi, nhỡ rớt vào bạc thì bạc tan mất thì làm sao hả?!" Phụ thân ta vẻ mặt ngơ ngác: "Xuân muội à, vị khách kia liệu có ý đồ gì không tốt không?" Tổ mẫu ta quay phắt lại tát cho ông một cái nữa: "Tháng Chạp rồi, đừng có nói gở!" Vẫn là Bà Mã là người bình tĩnh nhất, bà vừa đếm ngón tay vừa nói năng rành mạch: "Bốn ngày cũng khá gấp rút đấy, Xuân muội à, dưa muối nhà mình có sẵn rồi; thịt khô thì cũng không khó, bây giờ đang là tháng Chạp, nhà nào dưới mái hiên cũng treo thịt khô đã ướp cả, mình cứ mua thôi, cũng chỉ tốn vài lượng bạc; còn bánh vừng này, cả nhà mình cùng nhau làm, chắc cũng kịp. Thế nào, bây giờ bắt tay vào nhào bột luôn nhé?" Chi An và An Chi cùng nhau đứng lên: "Chúng con đi nhóm lửa đốt lò!" Mẫu thân ta ôm Đông Bảo trên giường, vẻ mặt đầy áy náy: "Cái thân thể này của ta, thật là chẳng giúp được gì..."
Ta nhanh tay gói những chiếc bánh vừng trong gánh đưa cho người đi theo hắn, rồi nhiệt tình giúp Lưu ca bán kẹo hồ lô.
Người giàu trong trấn không ít, nhưng những người vung tay tiêu tiền như vị công tử trước mặt thì quả thực không nhiều.
Có cơ hội kiếm được đồng nào hay đồng nấy thôi.
Lưu ca cũng rất nhanh trí, ta vừa dứt lời, hắn liền bắt chước dáng vẻ của ta khi nãy, rút từ bó cỏ ra một xiên kẹo hồ lô đỏ au đưa cho chàng trai trẻ: "Quý nhân nếm thử xem, nếu không ngọt không giòn thì không cần trả tiền ạ."
Vẻ mặt chàng trai trẻ khựng lại: "..."
Hắn không đưa tay nhận xiên kẹo hồ lô, nhưng cũng không từ chối, chỉ hờ hững nói một câu: "Cũng gói hết lại đi."
Lưu ca mừng rỡ: "Vâng ạ! Ngài quả là người sảng khoái!"
"Người sảng khoái" mang theo một gói lớn bánh vừng và một bó lớn kẹo hồ lô dần khuất bóng, ta và Lưu ca nhìn nhau, trong khoảnh khắc vui sướng tột độ kêu lên: "Phát tài rồi!"
Từ ngày đó, ánh mắt ta luôn dõi theo những đoàn thương nhân qua lại, mong mỏi có thể gặp lại một vị quý nhân hào phóng và rộng rãi như vậy.
Không ngờ vận may của ta thật tốt, chẳng mấy ngày sau, quý nhân ấy thật sự tìm đến tận nơi.
Chỉ là... vẫn là vị công tử lần trước.
“Hôm đó ăn bánh vừng của cô, ai nấy đều khen ngon cả. Năm ngày sau đoàn thương nhân của ta có chuyến đi về phương Bắc, cô có bằng lòng chuẩn bị chút lương khô cho chúng ta không?"
Hắn khoác chiếc áo choàng màu xanh đậm thêu hình hạc, dáng người cao ráo, đứng giữa sạp bánh vừng đơn sơ của ta, quả thực quá mức nổi bật.
Bất chợt nhìn thấy hắn, tim ta thót lại, mặt đỏ bừng, sợ hắn đổi ý, muốn đòi lại số bạc đã cho thêm.
Nhưng lời hắn nói ra lại khiến lòng ta mừng rỡ khôn xiết.
"Dạ, ta bằng lòng! Ngài muốn chuẩn bị lương khô cho mấy ngày ạ?"
"Mười lăm mười sáu người, đi về chắc khoảng hai mươi ngày."
"Đoàn người của ngài đi đường chắc chắn sẽ nghỉ ở quán trọ, ở đó hẳn không thiếu đồ ăn, vậy để ta chuẩn bị cho ngài năm trăm chiếc bánh vừng, ba mươi cân thịt khô và bốn mươi cân dưa muối để ăn dọc đường cho đỡ đói chắc là đủ ạ."
"Được." Lần này, hắn lấy từ trong người ra một thỏi bạc: "Đây là hai mươi lượng, cô cầm lấy."
Ta vội vàng xua tay: "Không được đâu ạ, nhiều quá."
Hắn khẽ nhíu đôi mày lá liễu - chậc, một trang nam tử mà lại có đôi mày lá liễu đẹp đến nao lòng, thật khiến nữ nhi thiên hạ phải ghen tị -
Chỉ là, ta luôn cảm thấy mơ hồ, giữa đôi mày lá liễu ấy ẩn chứa vài phần u sầu nhàn nhạt.
"Đừng có lắm lời, cứ chuẩn bị cẩn thận là được."
Ngoài mặt ta tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì mừng thầm: "Vậy cũng được ạ."
"Bốn ngày sau mang đồ đến khách trọ Thanh Phong."
"Vâng!"
Đợi ta cầm hai mươi lượng bạc nén về đến nhà, cả nhà đều kinh ngạc tột độ.
"Đây là hai mươi lượng bạc thật sao?"
Thu muội ***** thỏi bạc đặt trên bàn, ánh mắt ngây dại lẩm bẩm một mình.
Tổ mẫu ta giáng một cái tát mạnh lên đầu nó: "Mau lau nước miếng đi, nhỡ rớt vào bạc thì bạc tan mất thì làm sao hả?!"
Phụ thân ta vẻ mặt ngơ ngác: "Xuân muội à, vị khách kia liệu có ý đồ gì không tốt không?"
Tổ mẫu ta quay phắt lại tát cho ông một cái nữa: "Tháng Chạp rồi, đừng có nói gở!"
Vẫn là Bà Mã là người bình tĩnh nhất, bà vừa đếm ngón tay vừa nói năng rành mạch: "Bốn ngày cũng khá gấp rút đấy, Xuân muội à, dưa muối nhà mình có sẵn rồi; thịt khô thì cũng không khó, bây giờ đang là tháng Chạp, nhà nào dưới mái hiên cũng treo thịt khô đã ướp cả, mình cứ mua thôi, cũng chỉ tốn vài lượng bạc; còn bánh vừng này, cả nhà mình cùng nhau làm, chắc cũng kịp. Thế nào, bây giờ bắt tay vào nhào bột luôn nhé?"
Chi An và An Chi cùng nhau đứng lên: "Chúng con đi nhóm lửa đốt lò!"
Mẫu thân ta ôm Đông Bảo trên giường, vẻ mặt đầy áy náy: "Cái thân thể này của ta, thật là chẳng giúp được gì..."
Chuyện Cũ Chốn Cung TườngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn TìnhNăm Long Khánh thứ mười sáu. Để nuôi năm miệng ăn rưỡi trong nhà, tổ mẫu ta quyết định dày mặt, lặn lội mấy chục dặm đường đến phủ Hưng Quốc công "xin xỏ". Tổ tiên nhà ta vốn làm nông, vốn chẳng có chút liên hệ nào với những gia đình quý tộc, ăn uống xa hoa ở kinh thành. Nhưng một khi con người ta phải đối mặt với nguy cơ c.h.ế.t đói, sẽ tự khắc trở nên thông minh hơn. Tổ mẫu ta cũng vậy, vào đêm khuya, bà lục lọi hết những người mà bà từng quen biết trong đầu, rồi hai mắt sáng lên vỗ đùi một cái, chợt nhớ ra người buổi muội xa của bà thím bên ngoại có một người thân làm thiếp trong phủ Hưng Quốc công. Mà một khi đã là thiếp của Quốc công, dù không phải là chủ nhân chính thức, nhưng nếu có thể rớt ra chút bạc lẻ từ kẽ ngón tay, cũng đủ cho dân quê ăn nửa năm trời. Đối với chuyện "xin xỏ" này, phụ mẫu ta không mấy nhiệt tình. Đặc biệt là phụ thân ta, ông vốn thật thà chất phác, ít nói, chỉ biết mặt hướng đất lưng hướng trời, mồ hôi rơi xuống đất vỡ thành tám mảnh, mảnh… Ta nhanh tay gói những chiếc bánh vừng trong gánh đưa cho người đi theo hắn, rồi nhiệt tình giúp Lưu ca bán kẹo hồ lô. Người giàu trong trấn không ít, nhưng những người vung tay tiêu tiền như vị công tử trước mặt thì quả thực không nhiều. Có cơ hội kiếm được đồng nào hay đồng nấy thôi. Lưu ca cũng rất nhanh trí, ta vừa dứt lời, hắn liền bắt chước dáng vẻ của ta khi nãy, rút từ bó cỏ ra một xiên kẹo hồ lô đỏ au đưa cho chàng trai trẻ: "Quý nhân nếm thử xem, nếu không ngọt không giòn thì không cần trả tiền ạ." Vẻ mặt chàng trai trẻ khựng lại: "..." Hắn không đưa tay nhận xiên kẹo hồ lô, nhưng cũng không từ chối, chỉ hờ hững nói một câu: "Cũng gói hết lại đi." Lưu ca mừng rỡ: "Vâng ạ! Ngài quả là người sảng khoái!" "Người sảng khoái" mang theo một gói lớn bánh vừng và một bó lớn kẹo hồ lô dần khuất bóng, ta và Lưu ca nhìn nhau, trong khoảnh khắc vui sướng tột độ kêu lên: "Phát tài rồi!" Từ ngày đó, ánh mắt ta luôn dõi theo những đoàn thương nhân qua lại, mong mỏi có thể gặp lại một vị quý nhân hào phóng và rộng rãi như vậy. Không ngờ vận may của ta thật tốt, chẳng mấy ngày sau, quý nhân ấy thật sự tìm đến tận nơi. Chỉ là... vẫn là vị công tử lần trước. “Hôm đó ăn bánh vừng của cô, ai nấy đều khen ngon cả. Năm ngày sau đoàn thương nhân của ta có chuyến đi về phương Bắc, cô có bằng lòng chuẩn bị chút lương khô cho chúng ta không?" Hắn khoác chiếc áo choàng màu xanh đậm thêu hình hạc, dáng người cao ráo, đứng giữa sạp bánh vừng đơn sơ của ta, quả thực quá mức nổi bật. Bất chợt nhìn thấy hắn, tim ta thót lại, mặt đỏ bừng, sợ hắn đổi ý, muốn đòi lại số bạc đã cho thêm. Nhưng lời hắn nói ra lại khiến lòng ta mừng rỡ khôn xiết. "Dạ, ta bằng lòng! Ngài muốn chuẩn bị lương khô cho mấy ngày ạ?" "Mười lăm mười sáu người, đi về chắc khoảng hai mươi ngày." "Đoàn người của ngài đi đường chắc chắn sẽ nghỉ ở quán trọ, ở đó hẳn không thiếu đồ ăn, vậy để ta chuẩn bị cho ngài năm trăm chiếc bánh vừng, ba mươi cân thịt khô và bốn mươi cân dưa muối để ăn dọc đường cho đỡ đói chắc là đủ ạ." "Được." Lần này, hắn lấy từ trong người ra một thỏi bạc: "Đây là hai mươi lượng, cô cầm lấy." Ta vội vàng xua tay: "Không được đâu ạ, nhiều quá." Hắn khẽ nhíu đôi mày lá liễu - chậc, một trang nam tử mà lại có đôi mày lá liễu đẹp đến nao lòng, thật khiến nữ nhi thiên hạ phải ghen tị - Chỉ là, ta luôn cảm thấy mơ hồ, giữa đôi mày lá liễu ấy ẩn chứa vài phần u sầu nhàn nhạt. "Đừng có lắm lời, cứ chuẩn bị cẩn thận là được." Ngoài mặt ta tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì mừng thầm: "Vậy cũng được ạ." "Bốn ngày sau mang đồ đến khách trọ Thanh Phong." "Vâng!" Đợi ta cầm hai mươi lượng bạc nén về đến nhà, cả nhà đều kinh ngạc tột độ. "Đây là hai mươi lượng bạc thật sao?" Thu muội ***** thỏi bạc đặt trên bàn, ánh mắt ngây dại lẩm bẩm một mình. Tổ mẫu ta giáng một cái tát mạnh lên đầu nó: "Mau lau nước miếng đi, nhỡ rớt vào bạc thì bạc tan mất thì làm sao hả?!" Phụ thân ta vẻ mặt ngơ ngác: "Xuân muội à, vị khách kia liệu có ý đồ gì không tốt không?" Tổ mẫu ta quay phắt lại tát cho ông một cái nữa: "Tháng Chạp rồi, đừng có nói gở!" Vẫn là Bà Mã là người bình tĩnh nhất, bà vừa đếm ngón tay vừa nói năng rành mạch: "Bốn ngày cũng khá gấp rút đấy, Xuân muội à, dưa muối nhà mình có sẵn rồi; thịt khô thì cũng không khó, bây giờ đang là tháng Chạp, nhà nào dưới mái hiên cũng treo thịt khô đã ướp cả, mình cứ mua thôi, cũng chỉ tốn vài lượng bạc; còn bánh vừng này, cả nhà mình cùng nhau làm, chắc cũng kịp. Thế nào, bây giờ bắt tay vào nhào bột luôn nhé?" Chi An và An Chi cùng nhau đứng lên: "Chúng con đi nhóm lửa đốt lò!" Mẫu thân ta ôm Đông Bảo trên giường, vẻ mặt đầy áy náy: "Cái thân thể này của ta, thật là chẳng giúp được gì..."