Phó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra…
Chương 3: Chương 3
Phó Tây QuyếtTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhPhó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra… Cay đắng và tan nát. “Tại sao cậu lại đến sân thượng?” “Tôi nhớ giờ này, lớp các cậu đang học Toán mà.” Tôi lùi lại một bước, ngắt lời cậu ta. Rồi kiên định nắm lấy tay Phó Tây Quyết, đứng sóng vai cùng anh. Phó Tây Quyết toàn thân cứng đờ, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.Tay Cố Văn Ngạn dừng lại giữa không trung. “Thầy bảo anh đến phòng văn thư chuyển tài liệu, anh đi ngang qua nghe thấy động tĩnh.”Cậu ta sững sờ vài giây, sau đó cười bất lực. “Em luôn nói anh bảo vệ em quá mức, nhưng lần nào cũng…” “Cố Văn Ngạn.” Tôi nhìn chằm chằm vào điểm sáng dao động sau cặp kính của cậu ta, cao giọng. “Anh ấy rất tốt, không đến lượt cậu bình phẩm, sau này đừng để tôi nghe thấy cậu nói Phó Tây Quyết một câu xấu nào nữa.” “Còn bây giờ, mời cậu xin lỗi anh ấy.” Chim sẻ giật mình bay vụt qua sân thượng, đổ bóng thoáng qua dưới chân cậu ta.“Chi Hạ, em có ý gì?” Cậu ta đột ngột tiến lên một bước, muốn kéo tôi. Phó Tây Quyết đã nhanh hơn một bước chắn trước mặt tôi. “Tôi nói, xin lỗi anh ấy.” Tôi nhìn vào mắt Cố Văn Ngạn, nói từng chữ một. Sắc mặt Cố Văn Ngạn có một thoáng méo mó, rồi nhanh chóng đổi thành vẻ lo lắng. “Chi Hạ, anh chỉ là quá lo lắng cho em nên mới nói ra những lời như vậy.” “Anh không có bằng chứng mà nói như vậy, đúng là không phù hợp.” Tôi nhíu mày, lạnh giọng nói. “Đừng tìm cớ, chính là cậu sai rồi.” Nụ cười của Cố Văn Ngạn cứng đờ. “Ừm, Chi Hạ nói đúng.” Cậu ta quay sang Phó Tây Quyết. “Bạn học Phó Tây Quyết, xin lỗi.” Phó Tây Quyết im lặng, không trả lời. “Đi.” Tôi nắm lấy bàn tay phải không bị thương của Phó Tây Quyết. Trực giác mách bảo tôi, Phó Tây Quyết phản kháng Cố Văn Ngạn như vậy chắc chắn có lý do. “Không muốn để ý đến cậu ta thì thôi, anh có quyền không tha thứ.” Đầu ngón tay anh run run, vết chai mỏng cọ vào lòng bàn tay tôi. Ở góc hành lang không người, anh đột nhiên rút tay lại. Tôi quay người nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh. “Diễn đủ rồi?” Phó Tây Quyết cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm. Im lặng một lát, anh lại mở miệng. Giọng nói lại khàn đi rất nhiều. Như đang kìm nén một loại cảm xúc giằng xé tột độ. “Diễn đủ rồi thì về nhà sớm đi.” “Dự báo thời tiết nói, tối nay sẽ mưa.”
Cay đắng và tan nát.
“Tại sao cậu lại đến sân thượng?”
“Tôi nhớ giờ này, lớp các cậu đang học Toán mà.”
Tôi lùi lại một bước, ngắt lời cậu ta.
Rồi kiên định nắm lấy tay Phó Tây Quyết, đứng sóng vai cùng anh.
Phó Tây Quyết toàn thân cứng đờ, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Tay Cố Văn Ngạn dừng lại giữa không trung.
“Thầy bảo anh đến phòng văn thư chuyển tài liệu, anh đi ngang qua nghe thấy động tĩnh.”
Cậu ta sững sờ vài giây, sau đó cười bất lực.
“Em luôn nói anh bảo vệ em quá mức, nhưng lần nào cũng…”
“Cố Văn Ngạn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào điểm sáng dao động sau cặp kính của cậu ta, cao giọng.
“Anh ấy rất tốt, không đến lượt cậu bình phẩm, sau này đừng để tôi nghe thấy cậu nói Phó Tây Quyết một câu xấu nào nữa.”
“Còn bây giờ, mời cậu xin lỗi anh ấy.”
Chim sẻ giật mình bay vụt qua sân thượng, đổ bóng thoáng qua dưới chân cậu ta.
“Chi Hạ, em có ý gì?”
Cậu ta đột ngột tiến lên một bước, muốn kéo tôi.
Phó Tây Quyết đã nhanh hơn một bước chắn trước mặt tôi.
“Tôi nói, xin lỗi anh ấy.”
Tôi nhìn vào mắt Cố Văn Ngạn, nói từng chữ một.
Sắc mặt Cố Văn Ngạn có một thoáng méo mó, rồi nhanh chóng đổi thành vẻ lo lắng.
“Chi Hạ, anh chỉ là quá lo lắng cho em nên mới nói ra những lời như vậy.”
“Anh không có bằng chứng mà nói như vậy, đúng là không phù hợp.”
Tôi nhíu mày, lạnh giọng nói.
“Đừng tìm cớ, chính là cậu sai rồi.”
Nụ cười của Cố Văn Ngạn cứng đờ.
“Ừm, Chi Hạ nói đúng.”
Cậu ta quay sang Phó Tây Quyết.
“Bạn học Phó Tây Quyết, xin lỗi.”
Phó Tây Quyết im lặng, không trả lời.
“Đi.”
Tôi nắm lấy bàn tay phải không bị thương của Phó Tây Quyết.
Trực giác mách bảo tôi, Phó Tây Quyết phản kháng Cố Văn Ngạn như vậy chắc chắn có lý do.
“Không muốn để ý đến cậu ta thì thôi, anh có quyền không tha thứ.”
Đầu ngón tay anh run run, vết chai mỏng cọ vào lòng bàn tay tôi.
Ở góc hành lang không người, anh đột nhiên rút tay lại.
Tôi quay người nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh.
“Diễn đủ rồi?”
Phó Tây Quyết cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm.
Im lặng một lát, anh lại mở miệng.
Giọng nói lại khàn đi rất nhiều.
Như đang kìm nén một loại cảm xúc giằng xé tột độ.
“Diễn đủ rồi thì về nhà sớm đi.”
“Dự báo thời tiết nói, tối nay sẽ mưa.”
Phó Tây QuyếtTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhPhó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra… Cay đắng và tan nát. “Tại sao cậu lại đến sân thượng?” “Tôi nhớ giờ này, lớp các cậu đang học Toán mà.” Tôi lùi lại một bước, ngắt lời cậu ta. Rồi kiên định nắm lấy tay Phó Tây Quyết, đứng sóng vai cùng anh. Phó Tây Quyết toàn thân cứng đờ, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.Tay Cố Văn Ngạn dừng lại giữa không trung. “Thầy bảo anh đến phòng văn thư chuyển tài liệu, anh đi ngang qua nghe thấy động tĩnh.”Cậu ta sững sờ vài giây, sau đó cười bất lực. “Em luôn nói anh bảo vệ em quá mức, nhưng lần nào cũng…” “Cố Văn Ngạn.” Tôi nhìn chằm chằm vào điểm sáng dao động sau cặp kính của cậu ta, cao giọng. “Anh ấy rất tốt, không đến lượt cậu bình phẩm, sau này đừng để tôi nghe thấy cậu nói Phó Tây Quyết một câu xấu nào nữa.” “Còn bây giờ, mời cậu xin lỗi anh ấy.” Chim sẻ giật mình bay vụt qua sân thượng, đổ bóng thoáng qua dưới chân cậu ta.“Chi Hạ, em có ý gì?” Cậu ta đột ngột tiến lên một bước, muốn kéo tôi. Phó Tây Quyết đã nhanh hơn một bước chắn trước mặt tôi. “Tôi nói, xin lỗi anh ấy.” Tôi nhìn vào mắt Cố Văn Ngạn, nói từng chữ một. Sắc mặt Cố Văn Ngạn có một thoáng méo mó, rồi nhanh chóng đổi thành vẻ lo lắng. “Chi Hạ, anh chỉ là quá lo lắng cho em nên mới nói ra những lời như vậy.” “Anh không có bằng chứng mà nói như vậy, đúng là không phù hợp.” Tôi nhíu mày, lạnh giọng nói. “Đừng tìm cớ, chính là cậu sai rồi.” Nụ cười của Cố Văn Ngạn cứng đờ. “Ừm, Chi Hạ nói đúng.” Cậu ta quay sang Phó Tây Quyết. “Bạn học Phó Tây Quyết, xin lỗi.” Phó Tây Quyết im lặng, không trả lời. “Đi.” Tôi nắm lấy bàn tay phải không bị thương của Phó Tây Quyết. Trực giác mách bảo tôi, Phó Tây Quyết phản kháng Cố Văn Ngạn như vậy chắc chắn có lý do. “Không muốn để ý đến cậu ta thì thôi, anh có quyền không tha thứ.” Đầu ngón tay anh run run, vết chai mỏng cọ vào lòng bàn tay tôi. Ở góc hành lang không người, anh đột nhiên rút tay lại. Tôi quay người nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh. “Diễn đủ rồi?” Phó Tây Quyết cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm. Im lặng một lát, anh lại mở miệng. Giọng nói lại khàn đi rất nhiều. Như đang kìm nén một loại cảm xúc giằng xé tột độ. “Diễn đủ rồi thì về nhà sớm đi.” “Dự báo thời tiết nói, tối nay sẽ mưa.”