Phó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra…
Chương 7: Chương 7
Phó Tây QuyếtTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhPhó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra… Cố Văn Ngạn cũng dùng đủ loại lý do có vẻ chính đáng như vậy để ngăn cản tôi tự mình điều tra. Lúc đó tôi đối với người bạn thanh mai trúc mã này không hề nghi ngờ, còn khen cậu ta suy nghĩ chu đáo.Bây giờ nghĩ lại, e rằng kẻ đầu sỏ của tất cả chuyện này chính là cậu ta.Cảm giác nhớp nháp như rắn độc, từng tấc từng tấc bò lên sống lưng.Tôi đột ngột hất tay cậu ta ra.Nụ cười của Cố Văn Ngạn đông cứng trên môi.“Sao vậy?”Tôi siết chặt nắm đấm, giữ bình tĩnh.Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, đánh rắn động cỏ không phải là lựa chọn sáng suốt.“Tôi đi cùng cậu.”“Dù sao cậu ấy cũng là học sinh nhà chúng ta tài trợ, xảy ra chuyện, cũng không tốt cho danh tiếng nhà chúng ta.”Tài xế dưới sự thúc giục của tôi, đã rút ngắn quãng đường ba mươi phút xuống còn mười lăm phút.Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao ra, mùi rượu nồng nặc quyện với tiếng cười nói ập vào mặt.Phó Tây Quyết đang bị mấy người đàn ông trung niên say khướt ấn xuống góc sofa.Có người cầm một ly rượu mạnh màu hổ phách ép vào môi anh.Miệng ly thủy tinh đập vào môi dưới anh, máu lập tức rỉ ra.“Cút!”Cơn giận dữ khổng lồ cuốn phăng lý trí của tôi.Tôi trực tiếp cầm xô đá đập mạnh xuống bàn trà.Đá viên lẫn mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp sàn.Phòng bao lập tức im bặt.Phó Tây Quyết ngẩng đầu, khi nhìn rõ người đến là tôi, đồng tử đột nhiên co rút lại.Ngón tay anh nắm chặt thành vịn sofa siết lại, khớp xương căng lên trắng bệch.“Mẹ kiếp mày là ai!”Người đàn ông hói đầu trên ghế buông cổ áo Phó Tây Quyết ra, con mắt đục ngầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới.“Con nhóc ranh, tìm chết phải không?”“Bảo bọn tao cút? Mẹ kiếp mày là cái thá gì!”Cố Văn Ngạn đuổi theo tới, đưa tay ôm lấy vai tôi.“Những người này đều uống rượu rồi, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”“Chi Hạ, em bình tĩnh chút.”“Anh biết em lương thiện, nhưng có những người sinh ra…”Tôi hất tay Cố Văn Ngạn ra, lạnh giọng.“Nhìn cho rõ tôi là ai.”“Tôi tên Kiều Chi Hạ.”“Bố các người đến đây cũng chỉ xứng cúi đầu nói chuyện với tôi!”Mọi người lập tức biến sắc, nhìn tôi rồi nhìn nhau.Quản lý hộp đêm vội vàng chạy tới, tươi cười niềm nở.
Cố Văn Ngạn cũng dùng đủ loại lý do có vẻ chính đáng như vậy để ngăn cản tôi tự mình điều tra.
Lúc đó tôi đối với người bạn thanh mai trúc mã này không hề nghi ngờ, còn khen cậu ta suy nghĩ chu đáo.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng kẻ đầu sỏ của tất cả chuyện này chính là cậu ta.
Cảm giác nhớp nháp như rắn độc, từng tấc từng tấc bò lên sống lưng.
Tôi đột ngột hất tay cậu ta ra.
Nụ cười của Cố Văn Ngạn đông cứng trên môi.
“Sao vậy?”
Tôi siết chặt nắm đấm, giữ bình tĩnh.
Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, đánh rắn động cỏ không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Tôi đi cùng cậu.”
“Dù sao cậu ấy cũng là học sinh nhà chúng ta tài trợ, xảy ra chuyện, cũng không tốt cho danh tiếng nhà chúng ta.”
Tài xế dưới sự thúc giục của tôi, đã rút ngắn quãng đường ba mươi phút xuống còn mười lăm phút.
Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao ra, mùi rượu nồng nặc quyện với tiếng cười nói ập vào mặt.
Phó Tây Quyết đang bị mấy người đàn ông trung niên say khướt ấn xuống góc sofa.
Có người cầm một ly rượu mạnh màu hổ phách ép vào môi anh.
Miệng ly thủy tinh đập vào môi dưới anh, máu lập tức rỉ ra.
“Cút!”
Cơn giận dữ khổng lồ cuốn phăng lý trí của tôi.
Tôi trực tiếp cầm xô đá đập mạnh xuống bàn trà.
Đá viên lẫn mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp sàn.
Phòng bao lập tức im bặt.
Phó Tây Quyết ngẩng đầu, khi nhìn rõ người đến là tôi, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Ngón tay anh nắm chặt thành vịn sofa siết lại, khớp xương căng lên trắng bệch.
“Mẹ kiếp mày là ai!”
Người đàn ông hói đầu trên ghế buông cổ áo Phó Tây Quyết ra, con mắt đục ngầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Con nhóc ranh, tìm chết phải không?”
“Bảo bọn tao cút? Mẹ kiếp mày là cái thá gì!”
Cố Văn Ngạn đuổi theo tới, đưa tay ôm lấy vai tôi.
“Những người này đều uống rượu rồi, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Chi Hạ, em bình tĩnh chút.”
“Anh biết em lương thiện, nhưng có những người sinh ra…”
Tôi hất tay Cố Văn Ngạn ra, lạnh giọng.
“Nhìn cho rõ tôi là ai.”
“Tôi tên Kiều Chi Hạ.”
“Bố các người đến đây cũng chỉ xứng cúi đầu nói chuyện với tôi!”
Mọi người lập tức biến sắc, nhìn tôi rồi nhìn nhau.
Quản lý hộp đêm vội vàng chạy tới, tươi cười niềm nở.
Phó Tây QuyếtTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhPhó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra… Cố Văn Ngạn cũng dùng đủ loại lý do có vẻ chính đáng như vậy để ngăn cản tôi tự mình điều tra. Lúc đó tôi đối với người bạn thanh mai trúc mã này không hề nghi ngờ, còn khen cậu ta suy nghĩ chu đáo.Bây giờ nghĩ lại, e rằng kẻ đầu sỏ của tất cả chuyện này chính là cậu ta.Cảm giác nhớp nháp như rắn độc, từng tấc từng tấc bò lên sống lưng.Tôi đột ngột hất tay cậu ta ra.Nụ cười của Cố Văn Ngạn đông cứng trên môi.“Sao vậy?”Tôi siết chặt nắm đấm, giữ bình tĩnh.Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, đánh rắn động cỏ không phải là lựa chọn sáng suốt.“Tôi đi cùng cậu.”“Dù sao cậu ấy cũng là học sinh nhà chúng ta tài trợ, xảy ra chuyện, cũng không tốt cho danh tiếng nhà chúng ta.”Tài xế dưới sự thúc giục của tôi, đã rút ngắn quãng đường ba mươi phút xuống còn mười lăm phút.Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao ra, mùi rượu nồng nặc quyện với tiếng cười nói ập vào mặt.Phó Tây Quyết đang bị mấy người đàn ông trung niên say khướt ấn xuống góc sofa.Có người cầm một ly rượu mạnh màu hổ phách ép vào môi anh.Miệng ly thủy tinh đập vào môi dưới anh, máu lập tức rỉ ra.“Cút!”Cơn giận dữ khổng lồ cuốn phăng lý trí của tôi.Tôi trực tiếp cầm xô đá đập mạnh xuống bàn trà.Đá viên lẫn mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp sàn.Phòng bao lập tức im bặt.Phó Tây Quyết ngẩng đầu, khi nhìn rõ người đến là tôi, đồng tử đột nhiên co rút lại.Ngón tay anh nắm chặt thành vịn sofa siết lại, khớp xương căng lên trắng bệch.“Mẹ kiếp mày là ai!”Người đàn ông hói đầu trên ghế buông cổ áo Phó Tây Quyết ra, con mắt đục ngầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới.“Con nhóc ranh, tìm chết phải không?”“Bảo bọn tao cút? Mẹ kiếp mày là cái thá gì!”Cố Văn Ngạn đuổi theo tới, đưa tay ôm lấy vai tôi.“Những người này đều uống rượu rồi, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”“Chi Hạ, em bình tĩnh chút.”“Anh biết em lương thiện, nhưng có những người sinh ra…”Tôi hất tay Cố Văn Ngạn ra, lạnh giọng.“Nhìn cho rõ tôi là ai.”“Tôi tên Kiều Chi Hạ.”“Bố các người đến đây cũng chỉ xứng cúi đầu nói chuyện với tôi!”Mọi người lập tức biến sắc, nhìn tôi rồi nhìn nhau.Quản lý hộp đêm vội vàng chạy tới, tươi cười niềm nở.