Phó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra…
Chương 10: Chương 10
Phó Tây QuyếtTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhPhó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra… Đáy mắt thoáng qua sự giằng co. “Đừng nói nữa, bây giờ đến bệnh viện vẫn còn kịp.”“Đứng dậy được không?”“Tôi đi gọi người.”Tôi nhìn anh, đáp một câu không liên quan.“Hôn tôi.”Hơi thở của Phó Tây Quyết đột nhiên trở nên nặng nề.Tôi lặp lại lần nữa.“Phó Tây Quyết, tôi muốn anh hôn tôi.”“Hạ Hạ, em biết mình đang nói gì không?”Giọng anh run lên dữ dội.Tôi lật người ngồi lên đùi anh, bất chấp tất cả kéo áo sơ mi của anh.“Tôi biết rất rõ.”“Phó Tây Quyết, tôi muốn anh.”Tôi dang hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.“Bây giờ có thể tin chưa?”Phó Tây Quyết như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ.Đồng tử khẽ run, anh kéo cổ tay tôi ấn vào tim mình.Nhịp tim đập mạnh làm lòng bàn tay tôi tê dại, giống như con thú bị mắc bẫy đang điên cuồng va vào lồng.Giọng anh gần như nghiến răng nghiến lợi.“Kiều Chi Hạ, tôi thật sự sắp điên rồi.”“Vậy thì đừng nhịn.”Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cổ họng khô khốc.Tôi lại hôn lên lần nữa.Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.Phó Tây Quyết ôm tôi vào phòng nghỉ.Cửa khóa lại.Tôi bị anh đè dưới thân.Phó Tây Quyết ấn gáy tôi xuống, chiếm thế chủ động làm sâu sắc thêm nụ hôn này.Bàn tay véo eo tôi nổi đầy gân xanh.Anh dùng sức quá mạnh, mỗi một tấc tiếp xúc đều mang theo sự tàn nhẫn tự hủy diệt.Tôi rất nhanh đến thở cũng khó khăn, chỉ có thể yếu ớt đấm vào ngực anh.Nhưng anh lại không hề có dấu hiệu chậm lại.Trong cơn khoái cảm tột đỉnh, tôi run rẩy bám lấy vai anh, bật khóc thành tiếng.Phó Tây Quyết hung hăng cắn môi tôi, run giọng nói:“Hạ Hạ, nếu để anh phát hiện em đang lừa anh…”“Anh thật sự sẽ ***** em.”Nhưng anh lại nói:“Đại tiểu thư, đừng lừa anh.”“Cầu xin em…”
Đáy mắt thoáng qua sự giằng co.
“Đừng nói nữa, bây giờ đến bệnh viện vẫn còn kịp.”
“Đứng dậy được không?”
“Tôi đi gọi người.”
Tôi nhìn anh, đáp một câu không liên quan.
“Hôn tôi.”
Hơi thở của Phó Tây Quyết đột nhiên trở nên nặng nề.
Tôi lặp lại lần nữa.
“Phó Tây Quyết, tôi muốn anh hôn tôi.”
“Hạ Hạ, em biết mình đang nói gì không?”
Giọng anh run lên dữ dội.
Tôi lật người ngồi lên đùi anh, bất chấp tất cả kéo áo sơ mi của anh.
“Tôi biết rất rõ.”
“Phó Tây Quyết, tôi muốn anh.”
Tôi dang hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.
“Bây giờ có thể tin chưa?”
Phó Tây Quyết như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ.
Đồng tử khẽ run, anh kéo cổ tay tôi ấn vào tim mình.
Nhịp tim đập mạnh làm lòng bàn tay tôi tê dại, giống như con thú bị mắc bẫy đang điên cuồng va vào lồng.
Giọng anh gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Kiều Chi Hạ, tôi thật sự sắp điên rồi.”
“Vậy thì đừng nhịn.”
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cổ họng khô khốc.
Tôi lại hôn lên lần nữa.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.
Phó Tây Quyết ôm tôi vào phòng nghỉ.
Cửa khóa lại.
Tôi bị anh đè dưới thân.
Phó Tây Quyết ấn gáy tôi xuống, chiếm thế chủ động làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Bàn tay véo eo tôi nổi đầy gân xanh.
Anh dùng sức quá mạnh, mỗi một tấc tiếp xúc đều mang theo sự tàn nhẫn tự hủy diệt.
Tôi rất nhanh đến thở cũng khó khăn, chỉ có thể yếu ớt đấm vào ngực anh.
Nhưng anh lại không hề có dấu hiệu chậm lại.
Trong cơn khoái cảm tột đỉnh, tôi run rẩy bám lấy vai anh, bật khóc thành tiếng.
Phó Tây Quyết hung hăng cắn môi tôi, run giọng nói:
“Hạ Hạ, nếu để anh phát hiện em đang lừa anh…”
“Anh thật sự sẽ ***** em.”
Nhưng anh lại nói:
“Đại tiểu thư, đừng lừa anh.”
“Cầu xin em…”
Phó Tây QuyếtTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhPhó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ. Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi. Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước. Mãi cho đến khi, anh vì cứu tôi mà nhảy xuống từ tầng lầu mười tám. Tôi mới nhìn thấy được tình yêu gần như điên cuồng của anh. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về ngày anh bị bắt nạt học đường. Tôi cầm chai rượu đập vỡ trên đầu kẻ bắt nạt, mảnh thủy tinh lẫn máu nhuộm đỏ bộ đồng phục xanh trắng. Thiếu niên lại đột ngột siết chặt cổ tay tôi, đáy mắt đỏ ngầu: “Đại tiểu thư, diễn đủ chưa? Người tìm đám này đến chặn đường tôi không phải là cô sao?” 1 Lúc Phó Tây Quyết bị đám côn đồ đó vây chặn trên sân thượng, tôi đang đứng dưới bóng cây ngô đồng ở sân trường. Gió lạnh ẩm ướt của ngày âm u thổi tung bộ đồng phục xanh trắng của anh. Nửa người anh ngả ra ngoài lan can, tên đầu vàng cầm đầu vẫn không buông tha mà túm tóc anh ấn ra… Đáy mắt thoáng qua sự giằng co. “Đừng nói nữa, bây giờ đến bệnh viện vẫn còn kịp.”“Đứng dậy được không?”“Tôi đi gọi người.”Tôi nhìn anh, đáp một câu không liên quan.“Hôn tôi.”Hơi thở của Phó Tây Quyết đột nhiên trở nên nặng nề.Tôi lặp lại lần nữa.“Phó Tây Quyết, tôi muốn anh hôn tôi.”“Hạ Hạ, em biết mình đang nói gì không?”Giọng anh run lên dữ dội.Tôi lật người ngồi lên đùi anh, bất chấp tất cả kéo áo sơ mi của anh.“Tôi biết rất rõ.”“Phó Tây Quyết, tôi muốn anh.”Tôi dang hai tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.“Bây giờ có thể tin chưa?”Phó Tây Quyết như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ.Đồng tử khẽ run, anh kéo cổ tay tôi ấn vào tim mình.Nhịp tim đập mạnh làm lòng bàn tay tôi tê dại, giống như con thú bị mắc bẫy đang điên cuồng va vào lồng.Giọng anh gần như nghiến răng nghiến lợi.“Kiều Chi Hạ, tôi thật sự sắp điên rồi.”“Vậy thì đừng nhịn.”Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cổ họng khô khốc.Tôi lại hôn lên lần nữa.Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.Phó Tây Quyết ôm tôi vào phòng nghỉ.Cửa khóa lại.Tôi bị anh đè dưới thân.Phó Tây Quyết ấn gáy tôi xuống, chiếm thế chủ động làm sâu sắc thêm nụ hôn này.Bàn tay véo eo tôi nổi đầy gân xanh.Anh dùng sức quá mạnh, mỗi một tấc tiếp xúc đều mang theo sự tàn nhẫn tự hủy diệt.Tôi rất nhanh đến thở cũng khó khăn, chỉ có thể yếu ớt đấm vào ngực anh.Nhưng anh lại không hề có dấu hiệu chậm lại.Trong cơn khoái cảm tột đỉnh, tôi run rẩy bám lấy vai anh, bật khóc thành tiếng.Phó Tây Quyết hung hăng cắn môi tôi, run giọng nói:“Hạ Hạ, nếu để anh phát hiện em đang lừa anh…”“Anh thật sự sẽ ***** em.”Nhưng anh lại nói:“Đại tiểu thư, đừng lừa anh.”“Cầu xin em…”