Tác giả:

Ta sinh ra ở Huy Châu. Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong." Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn. Vào mùa đông khắc nghiệt của năm Triệu Khánh thứ mười sáu, phụ mẫu không có tiền mua gạo, không nuôi nổi ba đứa trẻ. Đại ca ta thì thông minh, có thể đọc sách viết chữ, phụ thân không nỡ bỏ. A tỷ của ta thì ăn nói ngọt ngào, khéo làm vui lòng người lớn, mẫu thân cũng không nỡ bỏ. Chỉ có ta, đứa bé xấu xí vừa chào đời, không có gì cả, miệng mếu máo, khóc như không biết trời cao đất rộng. Phụ mẫu quyết tâm, mở cửa lớn và vứt ta ra ngoài. Trong tháng Chạp, đứa trẻ ở ngoài trời chỉ một chừng một khắc đã c.h.ế.t cóng. Ngoài đó có một hòa thượng vừa vặn tiếp được ta, mắng: "Quả là một phụ nhân lười biếng, đứa trẻ mới sinh ra sao có thể vứt đi như vậy!" Phụ thân rầu rĩ nói: "Nhà nghèo khổ không nuôi nổi, thà đừng để nó đến thì hơn." Hòa thượng nói: "Ta thấy đứa con này của…

Chương 2: Chương 2

Huy Mộng - Vân TânTác giả: Vân TânTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa sinh ra ở Huy Châu. Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong." Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn. Vào mùa đông khắc nghiệt của năm Triệu Khánh thứ mười sáu, phụ mẫu không có tiền mua gạo, không nuôi nổi ba đứa trẻ. Đại ca ta thì thông minh, có thể đọc sách viết chữ, phụ thân không nỡ bỏ. A tỷ của ta thì ăn nói ngọt ngào, khéo làm vui lòng người lớn, mẫu thân cũng không nỡ bỏ. Chỉ có ta, đứa bé xấu xí vừa chào đời, không có gì cả, miệng mếu máo, khóc như không biết trời cao đất rộng. Phụ mẫu quyết tâm, mở cửa lớn và vứt ta ra ngoài. Trong tháng Chạp, đứa trẻ ở ngoài trời chỉ một chừng một khắc đã c.h.ế.t cóng. Ngoài đó có một hòa thượng vừa vặn tiếp được ta, mắng: "Quả là một phụ nhân lười biếng, đứa trẻ mới sinh ra sao có thể vứt đi như vậy!" Phụ thân rầu rĩ nói: "Nhà nghèo khổ không nuôi nổi, thà đừng để nó đến thì hơn." Hòa thượng nói: "Ta thấy đứa con này của… Kể từ ngày mồ mả bị cuốn trôi hôm đó, nam nhân trong thôn lại phải đi lao dịch.Nếu phụ thân của ta không đi, đại ca ta sẽ phải đi.Phụ thân nhìn đại ca yếu ớt, lại nhìn tay viết chữ của huynh ấy, cắn răng đi làm lao dịch."Văn Thịnh, con nhất định phải học hành chăm chỉ, trọng trách làm rạng danh tổ tiên chúng ta, đều ở trên người con!"Đại ca ta gật đầu.Nhưng ta ở nhà của A Thanh tẩu, thường nghe thấy huynh ấy nói mớ.Trong giấc mơ, huynh ấy gọi tên Tiểu Đào Hồng ở Lầu Thiên Hương, gọi những nữ nhân trong kỹ viện.Đại ca chỉ biết học, huynh ấy có riêng một phòng, không giống như a tỷ phải ngủ cùng phụ mẫu.Giọng nói mớ của huynh ấy, chỉ có A Thanh tẩu và ta nghe thấy.Mỗi khi huynh ấy sắp nói mơ, A Thanh tẩu đều lấy áo che tai ta.Phụ thân đi lao dịch, a tỷ phải dệt vải kiếm tiền cho đại ca, trong nhà chỉ có mẫu thân có thể cày cấy.Bà dầm mưa dãi nắng nhọc nhằn đến mờ mắt, bỗng thấy một bóng người đứng trước mặt, tưởng là phụ thân ta trở về, không ngẩng đầu lên đã mắng: "Ông cái tên oan gia này, già không có lương tâm, ở ngoài vui vẻ, làm mệt c.h.ế.t lão nương rồi!"Ai ngờ, lại là Giáp trưởng với vẻ mặt lo lắng.Mẫu thân ta trợn tròn mắt, mới nhận ra người bị mắng đang mặc quan phục.Màu sắc tuy không nổi bật, nhưng chất liệu vải thì là loại hạng nhất.Giáp trưởng nghiến răng nói: “Lão ngu ngốc này, đây là Uông đại nhân ở huyện ta, đến để phát đền thờ trinh tiết!"Mẫu thân thấy gây ra đại họa, mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.May mà, Uông đại nhân kia rất hiền hòa, không tức giận với bà, phát đền thờ trinh tiết xong thì rời đi.Đền thờ kia, là dành cho A Thanh tẩu.Trong tộc không ngu ngốc, triều đình có phong trào mới, cũng xin đòi cấp cho tẩu một cái. Không ngờ những cái khác không được phê duyệt, mà thôn Trạng Nguyên chỉ có A Thanh tẩu mà thôi.Khi Uông đại nhân rời đi, còn để lại cho ta một cây bút lông nhỏ.Ông ấy khuyên A Thanh tẩu: "Mọi việc phải nhìn về phía trước, hiện giờ ngươi còn có một đứa trẻ, hãy sống cho thật tốt đi."A Thanh tẩu không giải thích, chỉ cất bút lông vào, lấy vải quấn chặt lại.Còn mẫu thân, vì không biết điều, bị người trong thôn cười gọi là "Lan chiếu trư*".* Lan chiếu trư: tức là lợn cản chiếu thư.Ở chốn thôn quê không có chuyện mới lạ, việc lớn như đền thờ trinh tiết, mọi người không dám mở miệng nói.Chỉ có chuyện xấu hổ của mẫu thân, mới được mọi người bàn tán sôi nổi.Vừa lúc bà lại họ Chu, trong nhà cũng không có thế lực gì, nên bị mọi người gọi là "Lan chiếu trư".Vậy là, tên của mẫu thân bị viết ngược lại.Có lẽ bà cũng cảm nhận được điều gì đó, vừa lúc gặp phụ thân ta trở về, hai người đóng cửa lại thì thầm cả buổi.Ngày hôm sau, mẫu thân mở cửa đổ một chậu nước, mang theo một cái thau tre đến tìm A Thanh tẩu."A Thanh tẩu, đa tạ ngươi đã chăm sóc cho tiểu nữ nhi trong mấy ngày qua, nhà ta cũng sống dư dả rồi, không thể để đứa trẻ cho người khác nuôi nữa, giờ cũng nên trả lại rồi, ngươi nói có đúng không?"---A Thanh tẩu cười nói: "Lan thẩm, lúc trước thẩm cũng không nói như vậy.""Thì xem như ta đã đổi ý rồi, vậy đi." Mẫu thân không kiên nhẫn nói, "Nam nhân nhà ta luôn than thở rằng nữ nhi thì gần gũi hơn, công khai lẫn bí mật đều muốn gọi Tiểu Cẩn về. Ngươi yên tâm, khi nó về, ta cũng không để nó mặc kệ ngươi, nhận ngươi làm dưỡng mẫu, khi già cũng sẽ dưỡng lão cho ngươi.""Lão đại nhà ta là đứa đọc sách, sau này sẽ có khả năng làm quan lớn, ngươi cứ yên tâm!"Mỗi bước mỗi xaA Thanh tẩu cười: "Nói thì dễ nghe, nhưng ta không tin.""Ngươi không tin! Cướp con người ta sẽ bị báo ứng, kẻ c.h.ế.t nhà ngươi và nam nhân nhà ta cùng một tộc, ngươi không sợ Phương gia đến tìm ngươi gây rắc rối sao?"A Thanh tẩu bình thản nói: "Thì cứ để bọn họ đến đi."Mẫu thân không phục, nghiến răng giậm chân.

Kể từ ngày mồ mả bị cuốn trôi hôm đó, nam nhân trong thôn lại phải đi lao dịch.

Nếu phụ thân của ta không đi, đại ca ta sẽ phải đi.

Phụ thân nhìn đại ca yếu ớt, lại nhìn tay viết chữ của huynh ấy, cắn răng đi làm lao dịch.

"Văn Thịnh, con nhất định phải học hành chăm chỉ, trọng trách làm rạng danh tổ tiên chúng ta, đều ở trên người con!"

Đại ca ta gật đầu.

Nhưng ta ở nhà của A Thanh tẩu, thường nghe thấy huynh ấy nói mớ.

Trong giấc mơ, huynh ấy gọi tên Tiểu Đào Hồng ở Lầu Thiên Hương, gọi những nữ nhân trong kỹ viện.

Đại ca chỉ biết học, huynh ấy có riêng một phòng, không giống như a tỷ phải ngủ cùng phụ mẫu.

Giọng nói mớ của huynh ấy, chỉ có A Thanh tẩu và ta nghe thấy.

Mỗi khi huynh ấy sắp nói mơ, A Thanh tẩu đều lấy áo che tai ta.

Phụ thân đi lao dịch, a tỷ phải dệt vải kiếm tiền cho đại ca, trong nhà chỉ có mẫu thân có thể cày cấy.

Bà dầm mưa dãi nắng nhọc nhằn đến mờ mắt, bỗng thấy một bóng người đứng trước mặt, tưởng là phụ thân ta trở về, không ngẩng đầu lên đã mắng: "Ông cái tên oan gia này, già không có lương tâm, ở ngoài vui vẻ, làm mệt c.h.ế.t lão nương rồi!"

Ai ngờ, lại là Giáp trưởng với vẻ mặt lo lắng.

Mẫu thân ta trợn tròn mắt, mới nhận ra người bị mắng đang mặc quan phục.

Màu sắc tuy không nổi bật, nhưng chất liệu vải thì là loại hạng nhất.

Giáp trưởng nghiến răng nói: “Lão ngu ngốc này, đây là Uông đại nhân ở huyện ta, đến để phát đền thờ trinh tiết!"

Mẫu thân thấy gây ra đại họa, mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.

May mà, Uông đại nhân kia rất hiền hòa, không tức giận với bà, phát đền thờ trinh tiết xong thì rời đi.

Đền thờ kia, là dành cho A Thanh tẩu.

Trong tộc không ngu ngốc, triều đình có phong trào mới, cũng xin đòi cấp cho tẩu một cái. Không ngờ những cái khác không được phê duyệt, mà thôn Trạng Nguyên chỉ có A Thanh tẩu mà thôi.

Khi Uông đại nhân rời đi, còn để lại cho ta một cây bút lông nhỏ.

Ông ấy khuyên A Thanh tẩu: "Mọi việc phải nhìn về phía trước, hiện giờ ngươi còn có một đứa trẻ, hãy sống cho thật tốt đi."

A Thanh tẩu không giải thích, chỉ cất bút lông vào, lấy vải quấn chặt lại.

Còn mẫu thân, vì không biết điều, bị người trong thôn cười gọi là "Lan chiếu trư*".

* Lan chiếu trư: tức là lợn cản chiếu thư.

Ở chốn thôn quê không có chuyện mới lạ, việc lớn như đền thờ trinh tiết, mọi người không dám mở miệng nói.

Chỉ có chuyện xấu hổ của mẫu thân, mới được mọi người bàn tán sôi nổi.

Vừa lúc bà lại họ Chu, trong nhà cũng không có thế lực gì, nên bị mọi người gọi là "Lan chiếu trư".

Vậy là, tên của mẫu thân bị viết ngược lại.

Có lẽ bà cũng cảm nhận được điều gì đó, vừa lúc gặp phụ thân ta trở về, hai người đóng cửa lại thì thầm cả buổi.

Ngày hôm sau, mẫu thân mở cửa đổ một chậu nước, mang theo một cái thau tre đến tìm A Thanh tẩu.

"A Thanh tẩu, đa tạ ngươi đã chăm sóc cho tiểu nữ nhi trong mấy ngày qua, nhà ta cũng sống dư dả rồi, không thể để đứa trẻ cho người khác nuôi nữa, giờ cũng nên trả lại rồi, ngươi nói có đúng không?"

---

A Thanh tẩu cười nói: "Lan thẩm, lúc trước thẩm cũng không nói như vậy."

"Thì xem như ta đã đổi ý rồi, vậy đi." Mẫu thân không kiên nhẫn nói, "Nam nhân nhà ta luôn than thở rằng nữ nhi thì gần gũi hơn, công khai lẫn bí mật đều muốn gọi Tiểu Cẩn về. Ngươi yên tâm, khi nó về, ta cũng không để nó mặc kệ ngươi, nhận ngươi làm dưỡng mẫu, khi già cũng sẽ dưỡng lão cho ngươi."

"Lão đại nhà ta là đứa đọc sách, sau này sẽ có khả năng làm quan lớn, ngươi cứ yên tâm!"

Mỗi bước mỗi xa

A Thanh tẩu cười: "Nói thì dễ nghe, nhưng ta không tin."

"Ngươi không tin! Cướp con người ta sẽ bị báo ứng, kẻ c.h.ế.t nhà ngươi và nam nhân nhà ta cùng một tộc, ngươi không sợ Phương gia đến tìm ngươi gây rắc rối sao?"

A Thanh tẩu bình thản nói: "Thì cứ để bọn họ đến đi."

Mẫu thân không phục, nghiến răng giậm chân.

Huy Mộng - Vân TânTác giả: Vân TânTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa sinh ra ở Huy Châu. Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong." Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn. Vào mùa đông khắc nghiệt của năm Triệu Khánh thứ mười sáu, phụ mẫu không có tiền mua gạo, không nuôi nổi ba đứa trẻ. Đại ca ta thì thông minh, có thể đọc sách viết chữ, phụ thân không nỡ bỏ. A tỷ của ta thì ăn nói ngọt ngào, khéo làm vui lòng người lớn, mẫu thân cũng không nỡ bỏ. Chỉ có ta, đứa bé xấu xí vừa chào đời, không có gì cả, miệng mếu máo, khóc như không biết trời cao đất rộng. Phụ mẫu quyết tâm, mở cửa lớn và vứt ta ra ngoài. Trong tháng Chạp, đứa trẻ ở ngoài trời chỉ một chừng một khắc đã c.h.ế.t cóng. Ngoài đó có một hòa thượng vừa vặn tiếp được ta, mắng: "Quả là một phụ nhân lười biếng, đứa trẻ mới sinh ra sao có thể vứt đi như vậy!" Phụ thân rầu rĩ nói: "Nhà nghèo khổ không nuôi nổi, thà đừng để nó đến thì hơn." Hòa thượng nói: "Ta thấy đứa con này của… Kể từ ngày mồ mả bị cuốn trôi hôm đó, nam nhân trong thôn lại phải đi lao dịch.Nếu phụ thân của ta không đi, đại ca ta sẽ phải đi.Phụ thân nhìn đại ca yếu ớt, lại nhìn tay viết chữ của huynh ấy, cắn răng đi làm lao dịch."Văn Thịnh, con nhất định phải học hành chăm chỉ, trọng trách làm rạng danh tổ tiên chúng ta, đều ở trên người con!"Đại ca ta gật đầu.Nhưng ta ở nhà của A Thanh tẩu, thường nghe thấy huynh ấy nói mớ.Trong giấc mơ, huynh ấy gọi tên Tiểu Đào Hồng ở Lầu Thiên Hương, gọi những nữ nhân trong kỹ viện.Đại ca chỉ biết học, huynh ấy có riêng một phòng, không giống như a tỷ phải ngủ cùng phụ mẫu.Giọng nói mớ của huynh ấy, chỉ có A Thanh tẩu và ta nghe thấy.Mỗi khi huynh ấy sắp nói mơ, A Thanh tẩu đều lấy áo che tai ta.Phụ thân đi lao dịch, a tỷ phải dệt vải kiếm tiền cho đại ca, trong nhà chỉ có mẫu thân có thể cày cấy.Bà dầm mưa dãi nắng nhọc nhằn đến mờ mắt, bỗng thấy một bóng người đứng trước mặt, tưởng là phụ thân ta trở về, không ngẩng đầu lên đã mắng: "Ông cái tên oan gia này, già không có lương tâm, ở ngoài vui vẻ, làm mệt c.h.ế.t lão nương rồi!"Ai ngờ, lại là Giáp trưởng với vẻ mặt lo lắng.Mẫu thân ta trợn tròn mắt, mới nhận ra người bị mắng đang mặc quan phục.Màu sắc tuy không nổi bật, nhưng chất liệu vải thì là loại hạng nhất.Giáp trưởng nghiến răng nói: “Lão ngu ngốc này, đây là Uông đại nhân ở huyện ta, đến để phát đền thờ trinh tiết!"Mẫu thân thấy gây ra đại họa, mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.May mà, Uông đại nhân kia rất hiền hòa, không tức giận với bà, phát đền thờ trinh tiết xong thì rời đi.Đền thờ kia, là dành cho A Thanh tẩu.Trong tộc không ngu ngốc, triều đình có phong trào mới, cũng xin đòi cấp cho tẩu một cái. Không ngờ những cái khác không được phê duyệt, mà thôn Trạng Nguyên chỉ có A Thanh tẩu mà thôi.Khi Uông đại nhân rời đi, còn để lại cho ta một cây bút lông nhỏ.Ông ấy khuyên A Thanh tẩu: "Mọi việc phải nhìn về phía trước, hiện giờ ngươi còn có một đứa trẻ, hãy sống cho thật tốt đi."A Thanh tẩu không giải thích, chỉ cất bút lông vào, lấy vải quấn chặt lại.Còn mẫu thân, vì không biết điều, bị người trong thôn cười gọi là "Lan chiếu trư*".* Lan chiếu trư: tức là lợn cản chiếu thư.Ở chốn thôn quê không có chuyện mới lạ, việc lớn như đền thờ trinh tiết, mọi người không dám mở miệng nói.Chỉ có chuyện xấu hổ của mẫu thân, mới được mọi người bàn tán sôi nổi.Vừa lúc bà lại họ Chu, trong nhà cũng không có thế lực gì, nên bị mọi người gọi là "Lan chiếu trư".Vậy là, tên của mẫu thân bị viết ngược lại.Có lẽ bà cũng cảm nhận được điều gì đó, vừa lúc gặp phụ thân ta trở về, hai người đóng cửa lại thì thầm cả buổi.Ngày hôm sau, mẫu thân mở cửa đổ một chậu nước, mang theo một cái thau tre đến tìm A Thanh tẩu."A Thanh tẩu, đa tạ ngươi đã chăm sóc cho tiểu nữ nhi trong mấy ngày qua, nhà ta cũng sống dư dả rồi, không thể để đứa trẻ cho người khác nuôi nữa, giờ cũng nên trả lại rồi, ngươi nói có đúng không?"---A Thanh tẩu cười nói: "Lan thẩm, lúc trước thẩm cũng không nói như vậy.""Thì xem như ta đã đổi ý rồi, vậy đi." Mẫu thân không kiên nhẫn nói, "Nam nhân nhà ta luôn than thở rằng nữ nhi thì gần gũi hơn, công khai lẫn bí mật đều muốn gọi Tiểu Cẩn về. Ngươi yên tâm, khi nó về, ta cũng không để nó mặc kệ ngươi, nhận ngươi làm dưỡng mẫu, khi già cũng sẽ dưỡng lão cho ngươi.""Lão đại nhà ta là đứa đọc sách, sau này sẽ có khả năng làm quan lớn, ngươi cứ yên tâm!"Mỗi bước mỗi xaA Thanh tẩu cười: "Nói thì dễ nghe, nhưng ta không tin.""Ngươi không tin! Cướp con người ta sẽ bị báo ứng, kẻ c.h.ế.t nhà ngươi và nam nhân nhà ta cùng một tộc, ngươi không sợ Phương gia đến tìm ngươi gây rắc rối sao?"A Thanh tẩu bình thản nói: "Thì cứ để bọn họ đến đi."Mẫu thân không phục, nghiến răng giậm chân.

Chương 2: Chương 2