Tác giả:

Ta sinh ra ở Huy Châu. Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong." Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn. Vào mùa đông khắc nghiệt của năm Triệu Khánh thứ mười sáu, phụ mẫu không có tiền mua gạo, không nuôi nổi ba đứa trẻ. Đại ca ta thì thông minh, có thể đọc sách viết chữ, phụ thân không nỡ bỏ. A tỷ của ta thì ăn nói ngọt ngào, khéo làm vui lòng người lớn, mẫu thân cũng không nỡ bỏ. Chỉ có ta, đứa bé xấu xí vừa chào đời, không có gì cả, miệng mếu máo, khóc như không biết trời cao đất rộng. Phụ mẫu quyết tâm, mở cửa lớn và vứt ta ra ngoài. Trong tháng Chạp, đứa trẻ ở ngoài trời chỉ một chừng một khắc đã c.h.ế.t cóng. Ngoài đó có một hòa thượng vừa vặn tiếp được ta, mắng: "Quả là một phụ nhân lười biếng, đứa trẻ mới sinh ra sao có thể vứt đi như vậy!" Phụ thân rầu rĩ nói: "Nhà nghèo khổ không nuôi nổi, thà đừng để nó đến thì hơn." Hòa thượng nói: "Ta thấy đứa con này của…

Chương 15: Chương 15

Huy Mộng - Vân TânTác giả: Vân TânTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa sinh ra ở Huy Châu. Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong." Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn. Vào mùa đông khắc nghiệt của năm Triệu Khánh thứ mười sáu, phụ mẫu không có tiền mua gạo, không nuôi nổi ba đứa trẻ. Đại ca ta thì thông minh, có thể đọc sách viết chữ, phụ thân không nỡ bỏ. A tỷ của ta thì ăn nói ngọt ngào, khéo làm vui lòng người lớn, mẫu thân cũng không nỡ bỏ. Chỉ có ta, đứa bé xấu xí vừa chào đời, không có gì cả, miệng mếu máo, khóc như không biết trời cao đất rộng. Phụ mẫu quyết tâm, mở cửa lớn và vứt ta ra ngoài. Trong tháng Chạp, đứa trẻ ở ngoài trời chỉ một chừng một khắc đã c.h.ế.t cóng. Ngoài đó có một hòa thượng vừa vặn tiếp được ta, mắng: "Quả là một phụ nhân lười biếng, đứa trẻ mới sinh ra sao có thể vứt đi như vậy!" Phụ thân rầu rĩ nói: "Nhà nghèo khổ không nuôi nổi, thà đừng để nó đến thì hơn." Hòa thượng nói: "Ta thấy đứa con này của… Gần đến lễ Đoan Ngọ, bến Vu Hồ hiện tại tràn ngập không khí lễ hội.Nhà nào cũng treo cỏ ngải cứu và lá xương bồ trước cửa, trên sông còn có thuyền rồng.Bên đường có người bán bánh ú, Phương Tứ thúc mua cho ta một cái.Bánh ú ở vùng Vu Hồ chủ yếu làm từ gạo nếp, táo đỏ, thịt khô, đậu ngọt, được gói trong lá tre hoặc lá sen, buộc chặt lại rồi hấp chín, mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm thuồng.Chợ trước bến thuyền, người bán hàng rong bán đủ loại bánh ú, túi thơm, cỏ ngải.Ta có chút suy tư.Hỏi người, đây là hàng ngày đều có, không phải vì lễ hội mà náo nhiệt hơn.Vu Hồ quả thật thích hợp cho thương nhân hơn Huy Châu.Vào một quán trà bên kia bờ, từ xa đã nghe tiếng cười nói rôm rả.Ta nhíu mày, nhưng Phương Tứ thúc không hề tỏ ra lo lắng, vẫn nắm lấy ta, tiếp tục dẫn ta đi về phía trước.Vào một nhã gian, thấy vài người đọc sách đang làm thơ.Tứ thúc nói: "Vấn an các vị thế bá."Ta lễ phép làm lễ: "Chào các vị thế bá."Phương Tứ thúc mỉm cười, nói với họ: "Đây là chất nữ trong tộc của ta.""Ai nha nha, ta cứ tưởng là nữ nhi của ngươi, còn thắc mắc sao ngươi lại có một đứa lớn như vậy, hóa ra lại là chất nữ. Chất nữ ngoan, mau ngồi xuống đi!"Mỗi bước mỗi xaMột văn nhân nhiệt tình mời.Bên cạnh lại có một người lớn tuổi không vui: "Huy Châu các ngươi tự xưng là Phương Đông Trâu Lỗ, sao lại dẫn nữ tử ra ngoài xuất đầu lộ diện như vậy!"Phương Tứ thúc mỉm cười: "Con bé chỉ mới sáu tuổi, nam nữ bảy tuổi mới khác bàn, nhân lúc còn nhỏ, dẫn ra ngoài nhìn đời cũng tốt. Hơn nữa, nữ nhi nhà bọn ta cũng có khả năng buôn bán."Có người hòa giải: "Đừng nói nhiều như vậy, người đến là khách, mau mời ngồi!"Phương Tứ thúc từ tốn ngồi xuống, tùy ý nói: "Cảm ơn các vị đã rộng lượng, hôm nay bàn tiệc này, để lão tứ ta mời!""Thật sảng khoái!" Có người khen ngợi.Những người này đều là văn nhân, hoặc là danh y, hoặc là học giả uyên thâm.Có người giỏi về thơ phú, có người có tài năng trong hội họa.Bọn họ được tài trợ đến Vu Hồ, hoặc phụ thuộc vào những thế gia vọng tộc ở bản địa, tạm trú ở Vu Hồ.Mục đích chuyến đi của Phương Tứ thúc, chính là để kết giao với những văn nhân này.Khi bữa tiệc kết thúc, thúc mới nhắc đến một câu."Làm phiền các vị nói tốt một câu cho ta trước mặt Cao đại nhân.""Đương nhiên đương nhiên, đa tạ Phương huynh đã đãi!"Những văn nhân mặc khách sau khi phóng túng, lại thong thả rời đi.Để lại ta và Phương Tứ thúc im lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.Phương Tứ thúc mệt mỏi nói: "Tiểu Cẩn, đôi khi làm ăn không phải là điều khó khăn phức tạp nhất. Điều khó nhất, là giao tiếp với những nhà quan lại."Nghiệp thương nhân, đã trở thành dòng chảy ở đoạn cuối, nếu không có mối quan hệ, chỉ có thể như vậy mà quanh co giao tiếp với bọn họ. Cho nên, đây cũng là nguyên do ta mong muốn đại ca ngươi có thể thi đỗ.""Dù chỉ là một cử tử*, cũng có công danh trong người, ngày sau trở về quê, Tri huyện cũng có thể cùng hắn uống rượu nói chuyện, không còn sợ bị người ta ức h.i.ế.p nữa."*cử tử: học trò được cử đi thi/ người thi đậu kỳ thi HươngTa gật đầu: "Tứ thúc, cháu hiểu."Thì ra, kinh doanh lại khó hơn ta tưởng tượng.Thế giới bên ngoài rộng lớn, nhưng cũng tràn ngập thử thách.Ta chỉ là một trong ba nghìn con phù du, tình cờ nhảy ra khỏi đáy giếng nhìn ra bên ngoài, nhưng phát hiện thế giới bên ngoài thật sự làm ta e ngại.Nhưng e ngại thì có sao?Cuối cùng rồi ta sẽ bước ra khỏi ngàn núi, trở thành một trong những thương nhân đi từ nam đến bắc.Ta không bao giờ sợ hãi con đường gian nan phía trước.Ý chí đi tới, không gì không thể đạt được.Núi xa biển cả, không thể bị giới hạn.

Gần đến lễ Đoan Ngọ, bến Vu Hồ hiện tại tràn ngập không khí lễ hội.

Nhà nào cũng treo cỏ ngải cứu và lá xương bồ trước cửa, trên sông còn có thuyền rồng.

Bên đường có người bán bánh ú, Phương Tứ thúc mua cho ta một cái.

Bánh ú ở vùng Vu Hồ chủ yếu làm từ gạo nếp, táo đỏ, thịt khô, đậu ngọt, được gói trong lá tre hoặc lá sen, buộc chặt lại rồi hấp chín, mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm thuồng.

Chợ trước bến thuyền, người bán hàng rong bán đủ loại bánh ú, túi thơm, cỏ ngải.

Ta có chút suy tư.

Hỏi người, đây là hàng ngày đều có, không phải vì lễ hội mà náo nhiệt hơn.

Vu Hồ quả thật thích hợp cho thương nhân hơn Huy Châu.

Vào một quán trà bên kia bờ, từ xa đã nghe tiếng cười nói rôm rả.

Ta nhíu mày, nhưng Phương Tứ thúc không hề tỏ ra lo lắng, vẫn nắm lấy ta, tiếp tục dẫn ta đi về phía trước.

Vào một nhã gian, thấy vài người đọc sách đang làm thơ.

Tứ thúc nói: "Vấn an các vị thế bá."

Ta lễ phép làm lễ: "Chào các vị thế bá."

Phương Tứ thúc mỉm cười, nói với họ: "Đây là chất nữ trong tộc của ta."

"Ai nha nha, ta cứ tưởng là nữ nhi của ngươi, còn thắc mắc sao ngươi lại có một đứa lớn như vậy, hóa ra lại là chất nữ. Chất nữ ngoan, mau ngồi xuống đi!"

Mỗi bước mỗi xa

Một văn nhân nhiệt tình mời.

Bên cạnh lại có một người lớn tuổi không vui: "Huy Châu các ngươi tự xưng là Phương Đông Trâu Lỗ, sao lại dẫn nữ tử ra ngoài xuất đầu lộ diện như vậy!"

Phương Tứ thúc mỉm cười: "Con bé chỉ mới sáu tuổi, nam nữ bảy tuổi mới khác bàn, nhân lúc còn nhỏ, dẫn ra ngoài nhìn đời cũng tốt. Hơn nữa, nữ nhi nhà bọn ta cũng có khả năng buôn bán."

Có người hòa giải: "Đừng nói nhiều như vậy, người đến là khách, mau mời ngồi!"

Phương Tứ thúc từ tốn ngồi xuống, tùy ý nói: "Cảm ơn các vị đã rộng lượng, hôm nay bàn tiệc này, để lão tứ ta mời!"

"Thật sảng khoái!" Có người khen ngợi.

Những người này đều là văn nhân, hoặc là danh y, hoặc là học giả uyên thâm.

Có người giỏi về thơ phú, có người có tài năng trong hội họa.

Bọn họ được tài trợ đến Vu Hồ, hoặc phụ thuộc vào những thế gia vọng tộc ở bản địa, tạm trú ở Vu Hồ.

Mục đích chuyến đi của Phương Tứ thúc, chính là để kết giao với những văn nhân này.

Khi bữa tiệc kết thúc, thúc mới nhắc đến một câu.

"Làm phiền các vị nói tốt một câu cho ta trước mặt Cao đại nhân."

"Đương nhiên đương nhiên, đa tạ Phương huynh đã đãi!"

Những văn nhân mặc khách sau khi phóng túng, lại thong thả rời đi.

Để lại ta và Phương Tứ thúc im lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Phương Tứ thúc mệt mỏi nói: "Tiểu Cẩn, đôi khi làm ăn không phải là điều khó khăn phức tạp nhất. Điều khó nhất, là giao tiếp với những nhà quan lại.

"Nghiệp thương nhân, đã trở thành dòng chảy ở đoạn cuối, nếu không có mối quan hệ, chỉ có thể như vậy mà quanh co giao tiếp với bọn họ. Cho nên, đây cũng là nguyên do ta mong muốn đại ca ngươi có thể thi đỗ."

"Dù chỉ là một cử tử*, cũng có công danh trong người, ngày sau trở về quê, Tri huyện cũng có thể cùng hắn uống rượu nói chuyện, không còn sợ bị người ta ức h.i.ế.p nữa."

*cử tử: học trò được cử đi thi/ người thi đậu kỳ thi Hương

Ta gật đầu: "Tứ thúc, cháu hiểu."

Thì ra, kinh doanh lại khó hơn ta tưởng tượng.

Thế giới bên ngoài rộng lớn, nhưng cũng tràn ngập thử thách.

Ta chỉ là một trong ba nghìn con phù du, tình cờ nhảy ra khỏi đáy giếng nhìn ra bên ngoài, nhưng phát hiện thế giới bên ngoài thật sự làm ta e ngại.

Nhưng e ngại thì có sao?

Cuối cùng rồi ta sẽ bước ra khỏi ngàn núi, trở thành một trong những thương nhân đi từ nam đến bắc.

Ta không bao giờ sợ hãi con đường gian nan phía trước.

Ý chí đi tới, không gì không thể đạt được.

Núi xa biển cả, không thể bị giới hạn.

Huy Mộng - Vân TânTác giả: Vân TânTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTa sinh ra ở Huy Châu. Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong." Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn. Vào mùa đông khắc nghiệt của năm Triệu Khánh thứ mười sáu, phụ mẫu không có tiền mua gạo, không nuôi nổi ba đứa trẻ. Đại ca ta thì thông minh, có thể đọc sách viết chữ, phụ thân không nỡ bỏ. A tỷ của ta thì ăn nói ngọt ngào, khéo làm vui lòng người lớn, mẫu thân cũng không nỡ bỏ. Chỉ có ta, đứa bé xấu xí vừa chào đời, không có gì cả, miệng mếu máo, khóc như không biết trời cao đất rộng. Phụ mẫu quyết tâm, mở cửa lớn và vứt ta ra ngoài. Trong tháng Chạp, đứa trẻ ở ngoài trời chỉ một chừng một khắc đã c.h.ế.t cóng. Ngoài đó có một hòa thượng vừa vặn tiếp được ta, mắng: "Quả là một phụ nhân lười biếng, đứa trẻ mới sinh ra sao có thể vứt đi như vậy!" Phụ thân rầu rĩ nói: "Nhà nghèo khổ không nuôi nổi, thà đừng để nó đến thì hơn." Hòa thượng nói: "Ta thấy đứa con này của… Gần đến lễ Đoan Ngọ, bến Vu Hồ hiện tại tràn ngập không khí lễ hội.Nhà nào cũng treo cỏ ngải cứu và lá xương bồ trước cửa, trên sông còn có thuyền rồng.Bên đường có người bán bánh ú, Phương Tứ thúc mua cho ta một cái.Bánh ú ở vùng Vu Hồ chủ yếu làm từ gạo nếp, táo đỏ, thịt khô, đậu ngọt, được gói trong lá tre hoặc lá sen, buộc chặt lại rồi hấp chín, mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm thuồng.Chợ trước bến thuyền, người bán hàng rong bán đủ loại bánh ú, túi thơm, cỏ ngải.Ta có chút suy tư.Hỏi người, đây là hàng ngày đều có, không phải vì lễ hội mà náo nhiệt hơn.Vu Hồ quả thật thích hợp cho thương nhân hơn Huy Châu.Vào một quán trà bên kia bờ, từ xa đã nghe tiếng cười nói rôm rả.Ta nhíu mày, nhưng Phương Tứ thúc không hề tỏ ra lo lắng, vẫn nắm lấy ta, tiếp tục dẫn ta đi về phía trước.Vào một nhã gian, thấy vài người đọc sách đang làm thơ.Tứ thúc nói: "Vấn an các vị thế bá."Ta lễ phép làm lễ: "Chào các vị thế bá."Phương Tứ thúc mỉm cười, nói với họ: "Đây là chất nữ trong tộc của ta.""Ai nha nha, ta cứ tưởng là nữ nhi của ngươi, còn thắc mắc sao ngươi lại có một đứa lớn như vậy, hóa ra lại là chất nữ. Chất nữ ngoan, mau ngồi xuống đi!"Mỗi bước mỗi xaMột văn nhân nhiệt tình mời.Bên cạnh lại có một người lớn tuổi không vui: "Huy Châu các ngươi tự xưng là Phương Đông Trâu Lỗ, sao lại dẫn nữ tử ra ngoài xuất đầu lộ diện như vậy!"Phương Tứ thúc mỉm cười: "Con bé chỉ mới sáu tuổi, nam nữ bảy tuổi mới khác bàn, nhân lúc còn nhỏ, dẫn ra ngoài nhìn đời cũng tốt. Hơn nữa, nữ nhi nhà bọn ta cũng có khả năng buôn bán."Có người hòa giải: "Đừng nói nhiều như vậy, người đến là khách, mau mời ngồi!"Phương Tứ thúc từ tốn ngồi xuống, tùy ý nói: "Cảm ơn các vị đã rộng lượng, hôm nay bàn tiệc này, để lão tứ ta mời!""Thật sảng khoái!" Có người khen ngợi.Những người này đều là văn nhân, hoặc là danh y, hoặc là học giả uyên thâm.Có người giỏi về thơ phú, có người có tài năng trong hội họa.Bọn họ được tài trợ đến Vu Hồ, hoặc phụ thuộc vào những thế gia vọng tộc ở bản địa, tạm trú ở Vu Hồ.Mục đích chuyến đi của Phương Tứ thúc, chính là để kết giao với những văn nhân này.Khi bữa tiệc kết thúc, thúc mới nhắc đến một câu."Làm phiền các vị nói tốt một câu cho ta trước mặt Cao đại nhân.""Đương nhiên đương nhiên, đa tạ Phương huynh đã đãi!"Những văn nhân mặc khách sau khi phóng túng, lại thong thả rời đi.Để lại ta và Phương Tứ thúc im lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.Phương Tứ thúc mệt mỏi nói: "Tiểu Cẩn, đôi khi làm ăn không phải là điều khó khăn phức tạp nhất. Điều khó nhất, là giao tiếp với những nhà quan lại."Nghiệp thương nhân, đã trở thành dòng chảy ở đoạn cuối, nếu không có mối quan hệ, chỉ có thể như vậy mà quanh co giao tiếp với bọn họ. Cho nên, đây cũng là nguyên do ta mong muốn đại ca ngươi có thể thi đỗ.""Dù chỉ là một cử tử*, cũng có công danh trong người, ngày sau trở về quê, Tri huyện cũng có thể cùng hắn uống rượu nói chuyện, không còn sợ bị người ta ức h.i.ế.p nữa."*cử tử: học trò được cử đi thi/ người thi đậu kỳ thi HươngTa gật đầu: "Tứ thúc, cháu hiểu."Thì ra, kinh doanh lại khó hơn ta tưởng tượng.Thế giới bên ngoài rộng lớn, nhưng cũng tràn ngập thử thách.Ta chỉ là một trong ba nghìn con phù du, tình cờ nhảy ra khỏi đáy giếng nhìn ra bên ngoài, nhưng phát hiện thế giới bên ngoài thật sự làm ta e ngại.Nhưng e ngại thì có sao?Cuối cùng rồi ta sẽ bước ra khỏi ngàn núi, trở thành một trong những thương nhân đi từ nam đến bắc.Ta không bao giờ sợ hãi con đường gian nan phía trước.Ý chí đi tới, không gì không thể đạt được.Núi xa biển cả, không thể bị giới hạn.

Chương 15: Chương 15