Anh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng. Gia đình chúng tôi và gia đình anh ấy rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã luôn đùa rằng tôi chính là cô vợ nhỏ của Lục Xuyên Tịch. Bởi vì tôi luôn như một cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy, lúc nào cũng mong ngóng đến dịp nghỉ lễ để được gặp anh Xuyên Tịch của tôi. Lục Xuyên Tịch có một chiếc răng nanh nhỏ, khi cười, đôi mắt của anh ấy như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến cô nhóc là tôi đây khi đó bị mê hoặc đến hoa mắt. Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với anh ấy, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ: “Con là cô vợ nhỏ của anh Xuyên Tịch, tất nhiên phải ngủ chung với anh ấy rồi! Người lớn không phải cũng ngủ chung sao?” Lúc đó ỷ vào việc còn nhỏ, tôi luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tịch một cách vô tư, may mà anh ấy thông minh, bằng không tôi…
Chương 15: Chương 15
Khi Anh Không Còn YêuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngAnh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng. Gia đình chúng tôi và gia đình anh ấy rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã luôn đùa rằng tôi chính là cô vợ nhỏ của Lục Xuyên Tịch. Bởi vì tôi luôn như một cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy, lúc nào cũng mong ngóng đến dịp nghỉ lễ để được gặp anh Xuyên Tịch của tôi. Lục Xuyên Tịch có một chiếc răng nanh nhỏ, khi cười, đôi mắt của anh ấy như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến cô nhóc là tôi đây khi đó bị mê hoặc đến hoa mắt. Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với anh ấy, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ: “Con là cô vợ nhỏ của anh Xuyên Tịch, tất nhiên phải ngủ chung với anh ấy rồi! Người lớn không phải cũng ngủ chung sao?” Lúc đó ỷ vào việc còn nhỏ, tôi luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tịch một cách vô tư, may mà anh ấy thông minh, bằng không tôi… Nhưng hai đứa trước đây chưa từng bày tỏ tình cảm, sau khi Lăng Vi gặp chuyện, họ sợ sau này không ai muốn lấy cô nữa.Khi Lăng Vi nằm viện, mẹ Lục lén hỏi Lục Xuyên Tịch, liệu anh ta có cảm giác gì với Lăng Vi không?Lục Xuyên Tịch nói: “Con luôn xem Vi Vi như em gái.”Vì vậy, nếu Lục Xuyên Tịch không có tình cảm với Lăng Vi, họ cũng không thể ép hai người thành đôi.Chuyện thân thích này, chỉ có thể nghĩ mà không thể cầu.Tiễn bố Lăng Vi đi, anh hận không thể bay ngay ra nước ngoài, lao đến trước mặt người đàn ông đó, đ.ấ.m mạnh vào mặt anh ta.Khó mà tưởng tượng được, nếu Lăng Vi mà biết chuyện này thì sẽ bị đả kích thế nào.Có lẽ, chính điều này sẽ lấy mạng cô.Anh chỉ có thể giả vờ vô tình, gửi lời chúc mừng vào dịp lễ, cô có lúc thấy thì hồi đáp. Anh biết hai người họ vẫn giữ quan hệ tốt, người đàn ông đó đang tích cực giúp cô vượt qua nỗi đau, cô cũng có ý định vực dậy.Anh không dám nói thêm. Anh sợ nói ra sẽ hủy hoại cô. Nơi đất khách quê người, bên cạnh cô chỉ có Lục Xuyên Tịch.Anh qua đó thì là gì? Bạn bè? Hay là kẻ thứ ba?Đến một ngày, Lăng Vi chủ động nhắn tin cho anh, chúc anh Tết Đoan Ngọ vui vẻ.Anh biết, chú mèo con nhỏ bé đó sẽ trở về.Nhưng chưa kịp chuẩn bị để gặp lại, hiện thực đã giáng cho anh một đòn đau đớn.Ngày Hạ Chí, lúc đó là một giờ sáng, anh tan làm về nhà, đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn từ trang công cộng.Có người muốn tự tử.Dù học chuyên ngành luật, nhưng anh cũng học thêm tâm lý học, lúc đó hứng thú tạo ra một trang công cộng quan t@m đến sức khỏe tinh thần, nhưng đã bỏ quên từ lâu.Không biết đối phương tìm thấy trang này ở đâu?Anh thuyết phục đối phương kết bạn, có lẽ tâm trạng cô ấy rất tệ, nên chỉ bằng vài lời nói đã thành công.Do không biết địa chỉ cụ thể, cũng lo là trò đùa nên anh định thăm dò thực hư thế nào.Có lẽ khát khao được sống quá mạnh mẽ, đối phương đã bình tĩnh lại. Cô chỉ nói rằng đã xảy ra chuyện không hay, bạn trai không ở bên, cô ấy lại vừa về nước, trong lòng luôn cảm thấy bất an, lo lắng, khiến bệnh tình chuyển biến lúc tốt lúc xấu.Từ một thực tập sinh non nớt, anh từng bước trở thành đối tác của văn phòng luật như hiện nay, bản thân đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án, anh gần như đoán ngay ra cô gái này đã gặp phải chuyện gì.Anh chỉ có thể vừa an ủi cô, vừa nhắn tin cho bạn.Ngoài việc thường xuyên tiếp xúc với hệ thống công an, luật sư còn thường xuyên tiếp xúc với bệnh viện, anh cũng quen biết vài bác sĩ tâm lý nổi tiếng.Bên kia nhanh chóng phản hồi, bảo anh gửi bệnh án để xem, dựa vào tin nhắn khó mà đánh giá được.Anh lại thuyết phục cô gái gửi bệnh án.Cô gái gửi ảnh, mặc dù các thông tin quan trọng đã được che lại, nhưng anh vẫn tinh ý phát hiện một góc của bức ảnh có thông tin cá nhân của cô.Có lẽ ảnh quá nhiều, cô không kịp xử lý hết.Lăng Vi, Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố XX.Trùng hợp vậy sao? Lòng anh như chùng xuống, sự trùng hợp quá nhiều khiến anh cảm thấy sợ hãi.Sợ hãi, có lẽ vì trong lòng anh đã tám phần xác định, đây chính là cô gái mà anh quen biết.Sau khi kiểm tra kỹ tất cả các bức ảnh, xác nhận không sai, anh gói gọn gửi cho bạn, bên kia nói ngày mai sẽ có phản hồi.Làm xong mọi việc đã gần ba giờ sáng, anh muốn khuyên cô nghỉ ngơi sớm, nhưng cô đã nhanh chóng cảm ơn và xin lỗi anh, chúc anh nhiều sức khỏe.Anh cười, đứa trẻ này, vẫn đáng yêu như vậy.Nhưng nghĩ đến những gì cô đã trải qua, anh không thể cười nổi, bèn ra ban công hút thuốc, anh rất ít khi hút thuốc, trừ khi gặp chuyện khó khăn.Anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, có nên ra tay hay không đây?Cuối cùng, tình yêu dành cho người mình trân trọng đã chiến thắng d*c vọng.Cô và Lục Xuyên Tịch chưa chia tay, nhưng hai người lại ở xa nhau.Anh có thể thừa nước đục thả câu, nhưng cô không thể trở thành người sai, để phải chịu những lời chỉ trích và cảm giác tội lỗi không đáng có đó.
Nhưng hai đứa trước đây chưa từng bày tỏ tình cảm, sau khi Lăng Vi gặp chuyện, họ sợ sau này không ai muốn lấy cô nữa.
Khi Lăng Vi nằm viện, mẹ Lục lén hỏi Lục Xuyên Tịch, liệu anh ta có cảm giác gì với Lăng Vi không?
Lục Xuyên Tịch nói: “Con luôn xem Vi Vi như em gái.”
Vì vậy, nếu Lục Xuyên Tịch không có tình cảm với Lăng Vi, họ cũng không thể ép hai người thành đôi.
Chuyện thân thích này, chỉ có thể nghĩ mà không thể cầu.
Tiễn bố Lăng Vi đi, anh hận không thể bay ngay ra nước ngoài, lao đến trước mặt người đàn ông đó, đ.ấ.m mạnh vào mặt anh ta.
Khó mà tưởng tượng được, nếu Lăng Vi mà biết chuyện này thì sẽ bị đả kích thế nào.
Có lẽ, chính điều này sẽ lấy mạng cô.
Anh chỉ có thể giả vờ vô tình, gửi lời chúc mừng vào dịp lễ, cô có lúc thấy thì hồi đáp. Anh biết hai người họ vẫn giữ quan hệ tốt, người đàn ông đó đang tích cực giúp cô vượt qua nỗi đau, cô cũng có ý định vực dậy.
Anh không dám nói thêm. Anh sợ nói ra sẽ hủy hoại cô. Nơi đất khách quê người, bên cạnh cô chỉ có Lục Xuyên Tịch.
Anh qua đó thì là gì? Bạn bè? Hay là kẻ thứ ba?
Đến một ngày, Lăng Vi chủ động nhắn tin cho anh, chúc anh Tết Đoan Ngọ vui vẻ.
Anh biết, chú mèo con nhỏ bé đó sẽ trở về.
Nhưng chưa kịp chuẩn bị để gặp lại, hiện thực đã giáng cho anh một đòn đau đớn.
Ngày Hạ Chí, lúc đó là một giờ sáng, anh tan làm về nhà, đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn từ trang công cộng.
Có người muốn tự tử.
Dù học chuyên ngành luật, nhưng anh cũng học thêm tâm lý học, lúc đó hứng thú tạo ra một trang công cộng quan t@m đến sức khỏe tinh thần, nhưng đã bỏ quên từ lâu.
Không biết đối phương tìm thấy trang này ở đâu?
Anh thuyết phục đối phương kết bạn, có lẽ tâm trạng cô ấy rất tệ, nên chỉ bằng vài lời nói đã thành công.
Do không biết địa chỉ cụ thể, cũng lo là trò đùa nên anh định thăm dò thực hư thế nào.
Có lẽ khát khao được sống quá mạnh mẽ, đối phương đã bình tĩnh lại. Cô chỉ nói rằng đã xảy ra chuyện không hay, bạn trai không ở bên, cô ấy lại vừa về nước, trong lòng luôn cảm thấy bất an, lo lắng, khiến bệnh tình chuyển biến lúc tốt lúc xấu.
Từ một thực tập sinh non nớt, anh từng bước trở thành đối tác của văn phòng luật như hiện nay, bản thân đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án, anh gần như đoán ngay ra cô gái này đã gặp phải chuyện gì.
Anh chỉ có thể vừa an ủi cô, vừa nhắn tin cho bạn.
Ngoài việc thường xuyên tiếp xúc với hệ thống công an, luật sư còn thường xuyên tiếp xúc với bệnh viện, anh cũng quen biết vài bác sĩ tâm lý nổi tiếng.
Bên kia nhanh chóng phản hồi, bảo anh gửi bệnh án để xem, dựa vào tin nhắn khó mà đánh giá được.
Anh lại thuyết phục cô gái gửi bệnh án.
Cô gái gửi ảnh, mặc dù các thông tin quan trọng đã được che lại, nhưng anh vẫn tinh ý phát hiện một góc của bức ảnh có thông tin cá nhân của cô.
Có lẽ ảnh quá nhiều, cô không kịp xử lý hết.
Lăng Vi, Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố XX.
Trùng hợp vậy sao? Lòng anh như chùng xuống, sự trùng hợp quá nhiều khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi, có lẽ vì trong lòng anh đã tám phần xác định, đây chính là cô gái mà anh quen biết.
Sau khi kiểm tra kỹ tất cả các bức ảnh, xác nhận không sai, anh gói gọn gửi cho bạn, bên kia nói ngày mai sẽ có phản hồi.
Làm xong mọi việc đã gần ba giờ sáng, anh muốn khuyên cô nghỉ ngơi sớm, nhưng cô đã nhanh chóng cảm ơn và xin lỗi anh, chúc anh nhiều sức khỏe.
Anh cười, đứa trẻ này, vẫn đáng yêu như vậy.
Nhưng nghĩ đến những gì cô đã trải qua, anh không thể cười nổi, bèn ra ban công hút thuốc, anh rất ít khi hút thuốc, trừ khi gặp chuyện khó khăn.
Anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, có nên ra tay hay không đây?
Cuối cùng, tình yêu dành cho người mình trân trọng đã chiến thắng d*c vọng.
Cô và Lục Xuyên Tịch chưa chia tay, nhưng hai người lại ở xa nhau.
Anh có thể thừa nước đục thả câu, nhưng cô không thể trở thành người sai, để phải chịu những lời chỉ trích và cảm giác tội lỗi không đáng có đó.
Khi Anh Không Còn YêuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngAnh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng. Gia đình chúng tôi và gia đình anh ấy rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã luôn đùa rằng tôi chính là cô vợ nhỏ của Lục Xuyên Tịch. Bởi vì tôi luôn như một cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy, lúc nào cũng mong ngóng đến dịp nghỉ lễ để được gặp anh Xuyên Tịch của tôi. Lục Xuyên Tịch có một chiếc răng nanh nhỏ, khi cười, đôi mắt của anh ấy như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến cô nhóc là tôi đây khi đó bị mê hoặc đến hoa mắt. Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với anh ấy, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ: “Con là cô vợ nhỏ của anh Xuyên Tịch, tất nhiên phải ngủ chung với anh ấy rồi! Người lớn không phải cũng ngủ chung sao?” Lúc đó ỷ vào việc còn nhỏ, tôi luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tịch một cách vô tư, may mà anh ấy thông minh, bằng không tôi… Nhưng hai đứa trước đây chưa từng bày tỏ tình cảm, sau khi Lăng Vi gặp chuyện, họ sợ sau này không ai muốn lấy cô nữa.Khi Lăng Vi nằm viện, mẹ Lục lén hỏi Lục Xuyên Tịch, liệu anh ta có cảm giác gì với Lăng Vi không?Lục Xuyên Tịch nói: “Con luôn xem Vi Vi như em gái.”Vì vậy, nếu Lục Xuyên Tịch không có tình cảm với Lăng Vi, họ cũng không thể ép hai người thành đôi.Chuyện thân thích này, chỉ có thể nghĩ mà không thể cầu.Tiễn bố Lăng Vi đi, anh hận không thể bay ngay ra nước ngoài, lao đến trước mặt người đàn ông đó, đ.ấ.m mạnh vào mặt anh ta.Khó mà tưởng tượng được, nếu Lăng Vi mà biết chuyện này thì sẽ bị đả kích thế nào.Có lẽ, chính điều này sẽ lấy mạng cô.Anh chỉ có thể giả vờ vô tình, gửi lời chúc mừng vào dịp lễ, cô có lúc thấy thì hồi đáp. Anh biết hai người họ vẫn giữ quan hệ tốt, người đàn ông đó đang tích cực giúp cô vượt qua nỗi đau, cô cũng có ý định vực dậy.Anh không dám nói thêm. Anh sợ nói ra sẽ hủy hoại cô. Nơi đất khách quê người, bên cạnh cô chỉ có Lục Xuyên Tịch.Anh qua đó thì là gì? Bạn bè? Hay là kẻ thứ ba?Đến một ngày, Lăng Vi chủ động nhắn tin cho anh, chúc anh Tết Đoan Ngọ vui vẻ.Anh biết, chú mèo con nhỏ bé đó sẽ trở về.Nhưng chưa kịp chuẩn bị để gặp lại, hiện thực đã giáng cho anh một đòn đau đớn.Ngày Hạ Chí, lúc đó là một giờ sáng, anh tan làm về nhà, đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn từ trang công cộng.Có người muốn tự tử.Dù học chuyên ngành luật, nhưng anh cũng học thêm tâm lý học, lúc đó hứng thú tạo ra một trang công cộng quan t@m đến sức khỏe tinh thần, nhưng đã bỏ quên từ lâu.Không biết đối phương tìm thấy trang này ở đâu?Anh thuyết phục đối phương kết bạn, có lẽ tâm trạng cô ấy rất tệ, nên chỉ bằng vài lời nói đã thành công.Do không biết địa chỉ cụ thể, cũng lo là trò đùa nên anh định thăm dò thực hư thế nào.Có lẽ khát khao được sống quá mạnh mẽ, đối phương đã bình tĩnh lại. Cô chỉ nói rằng đã xảy ra chuyện không hay, bạn trai không ở bên, cô ấy lại vừa về nước, trong lòng luôn cảm thấy bất an, lo lắng, khiến bệnh tình chuyển biến lúc tốt lúc xấu.Từ một thực tập sinh non nớt, anh từng bước trở thành đối tác của văn phòng luật như hiện nay, bản thân đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án, anh gần như đoán ngay ra cô gái này đã gặp phải chuyện gì.Anh chỉ có thể vừa an ủi cô, vừa nhắn tin cho bạn.Ngoài việc thường xuyên tiếp xúc với hệ thống công an, luật sư còn thường xuyên tiếp xúc với bệnh viện, anh cũng quen biết vài bác sĩ tâm lý nổi tiếng.Bên kia nhanh chóng phản hồi, bảo anh gửi bệnh án để xem, dựa vào tin nhắn khó mà đánh giá được.Anh lại thuyết phục cô gái gửi bệnh án.Cô gái gửi ảnh, mặc dù các thông tin quan trọng đã được che lại, nhưng anh vẫn tinh ý phát hiện một góc của bức ảnh có thông tin cá nhân của cô.Có lẽ ảnh quá nhiều, cô không kịp xử lý hết.Lăng Vi, Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố XX.Trùng hợp vậy sao? Lòng anh như chùng xuống, sự trùng hợp quá nhiều khiến anh cảm thấy sợ hãi.Sợ hãi, có lẽ vì trong lòng anh đã tám phần xác định, đây chính là cô gái mà anh quen biết.Sau khi kiểm tra kỹ tất cả các bức ảnh, xác nhận không sai, anh gói gọn gửi cho bạn, bên kia nói ngày mai sẽ có phản hồi.Làm xong mọi việc đã gần ba giờ sáng, anh muốn khuyên cô nghỉ ngơi sớm, nhưng cô đã nhanh chóng cảm ơn và xin lỗi anh, chúc anh nhiều sức khỏe.Anh cười, đứa trẻ này, vẫn đáng yêu như vậy.Nhưng nghĩ đến những gì cô đã trải qua, anh không thể cười nổi, bèn ra ban công hút thuốc, anh rất ít khi hút thuốc, trừ khi gặp chuyện khó khăn.Anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, có nên ra tay hay không đây?Cuối cùng, tình yêu dành cho người mình trân trọng đã chiến thắng d*c vọng.Cô và Lục Xuyên Tịch chưa chia tay, nhưng hai người lại ở xa nhau.Anh có thể thừa nước đục thả câu, nhưng cô không thể trở thành người sai, để phải chịu những lời chỉ trích và cảm giác tội lỗi không đáng có đó.