Anh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng. Gia đình chúng tôi và gia đình anh ấy rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã luôn đùa rằng tôi chính là cô vợ nhỏ của Lục Xuyên Tịch. Bởi vì tôi luôn như một cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy, lúc nào cũng mong ngóng đến dịp nghỉ lễ để được gặp anh Xuyên Tịch của tôi. Lục Xuyên Tịch có một chiếc răng nanh nhỏ, khi cười, đôi mắt của anh ấy như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến cô nhóc là tôi đây khi đó bị mê hoặc đến hoa mắt. Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với anh ấy, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ: “Con là cô vợ nhỏ của anh Xuyên Tịch, tất nhiên phải ngủ chung với anh ấy rồi! Người lớn không phải cũng ngủ chung sao?” Lúc đó ỷ vào việc còn nhỏ, tôi luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tịch một cách vô tư, may mà anh ấy thông minh, bằng không tôi…
Chương 27: Chương 27
Khi Anh Không Còn YêuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngAnh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng. Gia đình chúng tôi và gia đình anh ấy rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã luôn đùa rằng tôi chính là cô vợ nhỏ của Lục Xuyên Tịch. Bởi vì tôi luôn như một cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy, lúc nào cũng mong ngóng đến dịp nghỉ lễ để được gặp anh Xuyên Tịch của tôi. Lục Xuyên Tịch có một chiếc răng nanh nhỏ, khi cười, đôi mắt của anh ấy như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến cô nhóc là tôi đây khi đó bị mê hoặc đến hoa mắt. Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với anh ấy, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ: “Con là cô vợ nhỏ của anh Xuyên Tịch, tất nhiên phải ngủ chung với anh ấy rồi! Người lớn không phải cũng ngủ chung sao?” Lúc đó ỷ vào việc còn nhỏ, tôi luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tịch một cách vô tư, may mà anh ấy thông minh, bằng không tôi… Ký ức về chàng trai tươi sáng và đẹp đẽ đó cuối cùng cũng chỉ là hoa trong nước, trăng trong gương, như một giấc ảo mộng, c.h.ế.t trong những hồi ức đã qua.Có những người càng muốn né tránh, lại càng dễ gặp.Hứa Minh Trạch đêm trước làm thêm rất muộn, sáng hôm sau lại phải đến trường, mệt mỏi không chịu nổi.Thật ra buổi học này chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng anh ấy cứ dặn dò mãi: “Vi Vi, em nhất định phải đến.”Thì ra đó là buổi hội thảo chuyên đề về chứng trầm cảm.Tôi đến lớp, anh ấy lại đẩy toàn bộ ghi chú cho tôi, để tôi tự tay ghi chép, còn anh thì gục xuống bàn ngủ.Thật là quá rõ ràng!Tôi chỉ còn cách giám sát nhất cử nhất động của thầy giáo, phòng khi thầy bất ngờ từ giảng đường đi xuống.Buổi trưa tan học, anh ấy lại đau đầu, có lẽ do thiếu ngủ, chúng tôi tìm một chỗ dưới bóng cây không người, để anh ấy chợp mắt một lát, dưỡng sức cho tiết học buổi chiều.Vậy mà lại tình cờ, Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt cũng xuất hiện ở đó, nhưng có cây cối che chắn, không ai chú ý đến chúng tôi.Họ dường như đang tranh cãi về dự án quỹ gì đó, Bạch Nguyệt Nguyệt muốn làm, Lục Xuyên Tịch nói không làm được, không đồng ý.Hai người cãi nhau một trận, trông không vui vẻ gì.Lục Xuyên Tịch đi đường khác, đúng lúc nhìn thấy tôi ôm đầu Hứa Minh Trạch mà vuốt v3.Tôi gật đầu nhẹ với anh ta: “Chào thầy Lục.”Anh ta dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi, rồi quay lưng rời đi.Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi hoàn toàn trở thành những người xa lạ, về nhà tôi cũng không gặp lại Lục Xuyên Tịch. Anh ta đã chuyển ra ngoài sống.Đại kết cụcỞ bên Hứa Minh Trạch, giống như một chuyện hiển nhiên.Lời cầu hôn của anh ấy đến một cách khá bất ngờ.Tôi được anh ấy đăng lên tường tỏ tình.“Sư tỷ Vi Vi, sư đệ Hứa có một cuốn sổ đỏ, muốn mời chị ký tên.”Chiều hôm đó, Lục Xuyên Tịch đã mặt lạnh mời tôi vào văn phòng.“Em thật sự muốn ở bên anh ta sao?”“Thầy Lục, xin hỏi thầy lấy thân phận gì để chất vấn tôi? Thầy giáo? Anh trai? Hay là… bạn trai cũ?”Anh ta mặt mày lạnh tanh, khóa cửa văn phòng:“Vi Vi, nghe lời, đừng làm tôi lo lắng.”“Liên quan gì đến thầy.”Tôi cảm thấy ghê tởm, xoay người định mở cửa.Anh ta nhanh chóng bước tới ôm chặt tôi, một tay bịt miệng tôi, kéo tôi ra sau.Tôi nắm lấy cà vạt của anh ta, không nghĩ ngợi mà tát thẳng một cái:“Đủ rồi, thật kinh tởm!”Anh ta bị tôi đánh lệch mặt, móng tay cào lên mặt một đường, có m.á.u chảy ra.Anh ta thản nhiên lau máu, cười chế giễu.“Hừ, nói như thể em trong sạch lắm vậy, quyến rũ thầy giáo kiêm anh trai của mình, hả? Lăng Vi, em có tốt đẹp gì hơn tôi đâu.”“Phải, tôi bẩn thỉu, nhưng Lục Xuyên Tịch, anh hiện tại bám chặt lấy tôi không buông, thì sạch sẽ gì chứ?”“Vi Vi, tôi…”“Nếu anh không buông, tôi sẽ kêu người đến. Văn phòng viện trưởng ở đối diện, tin tôi đi, việc thầy giáo quấy rối học sinh này, ông ấy sẽ rất quan tâm.”Nghe vậy, anh ta từ từ buông tôi ra, bực bội đá văng chiếc ghế, cuối cùng ngồi sụp xuống đất, ôm mặt nói trong đau khổ.“Vi Vi, đừng nói như vậy, tôi yêu em, tôi vẫn còn yêu em, chúng ta quay lại được không?”“Quay lại? Là ai không dám nói thẳng với bố tôi và dì Lục rằng là anh thích tôi trước, là ai chê tôi bẩn thỉu rồi vứt bỏ tôi? Lục Xuyên Tịch, nếu anh còn là con người, hãy nghĩ đến Bạch Nguyệt Nguyệt, nghĩ đến dì Lục và bố tôi đi! Trên đời này không có thuốc hối hận, là anh không cần tôi, tại sao anh muốn quay lại thì tôi phải quay lại chứ? Tôi là người, không phải con ch.ó mà anh nuôi!”“Ha, đúng vậy, là tôi tự làm tự chịu, là tôi tự tay đẩy em ra, nên bây giờ tôi mới mặt dày vô sĩ cầu xin em quay lại đây. Mẹ tôi cũng được, bác Lăng cũng được, đều không thành vấn đề. Chỉ cần em quay lại, tôi nhất định có thể sắp xếp ổn thoả, chúng ta còn có thể như trước đây, và rồi sẽ có một gia đình bốn người hạnh phúc.”Nằm mơ đi!
Ký ức về chàng trai tươi sáng và đẹp đẽ đó cuối cùng cũng chỉ là hoa trong nước, trăng trong gương, như một giấc ảo mộng, c.h.ế.t trong những hồi ức đã qua.
Có những người càng muốn né tránh, lại càng dễ gặp.
Hứa Minh Trạch đêm trước làm thêm rất muộn, sáng hôm sau lại phải đến trường, mệt mỏi không chịu nổi.
Thật ra buổi học này chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng anh ấy cứ dặn dò mãi: “Vi Vi, em nhất định phải đến.”
Thì ra đó là buổi hội thảo chuyên đề về chứng trầm cảm.
Tôi đến lớp, anh ấy lại đẩy toàn bộ ghi chú cho tôi, để tôi tự tay ghi chép, còn anh thì gục xuống bàn ngủ.
Thật là quá rõ ràng!
Tôi chỉ còn cách giám sát nhất cử nhất động của thầy giáo, phòng khi thầy bất ngờ từ giảng đường đi xuống.
Buổi trưa tan học, anh ấy lại đau đầu, có lẽ do thiếu ngủ, chúng tôi tìm một chỗ dưới bóng cây không người, để anh ấy chợp mắt một lát, dưỡng sức cho tiết học buổi chiều.
Vậy mà lại tình cờ, Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt cũng xuất hiện ở đó, nhưng có cây cối che chắn, không ai chú ý đến chúng tôi.
Họ dường như đang tranh cãi về dự án quỹ gì đó, Bạch Nguyệt Nguyệt muốn làm, Lục Xuyên Tịch nói không làm được, không đồng ý.
Hai người cãi nhau một trận, trông không vui vẻ gì.
Lục Xuyên Tịch đi đường khác, đúng lúc nhìn thấy tôi ôm đầu Hứa Minh Trạch mà vuốt v3.
Tôi gật đầu nhẹ với anh ta: “Chào thầy Lục.”
Anh ta dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi, rồi quay lưng rời đi.
Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi hoàn toàn trở thành những người xa lạ, về nhà tôi cũng không gặp lại Lục Xuyên Tịch. Anh ta đã chuyển ra ngoài sống.
Đại kết cục
Ở bên Hứa Minh Trạch, giống như một chuyện hiển nhiên.
Lời cầu hôn của anh ấy đến một cách khá bất ngờ.
Tôi được anh ấy đăng lên tường tỏ tình.
“Sư tỷ Vi Vi, sư đệ Hứa có một cuốn sổ đỏ, muốn mời chị ký tên.”
Chiều hôm đó, Lục Xuyên Tịch đã mặt lạnh mời tôi vào văn phòng.
“Em thật sự muốn ở bên anh ta sao?”
“Thầy Lục, xin hỏi thầy lấy thân phận gì để chất vấn tôi? Thầy giáo? Anh trai? Hay là… bạn trai cũ?”
Anh ta mặt mày lạnh tanh, khóa cửa văn phòng:
“Vi Vi, nghe lời, đừng làm tôi lo lắng.”
“Liên quan gì đến thầy.”
Tôi cảm thấy ghê tởm, xoay người định mở cửa.
Anh ta nhanh chóng bước tới ôm chặt tôi, một tay bịt miệng tôi, kéo tôi ra sau.
Tôi nắm lấy cà vạt của anh ta, không nghĩ ngợi mà tát thẳng một cái:
“Đủ rồi, thật kinh tởm!”
Anh ta bị tôi đánh lệch mặt, móng tay cào lên mặt một đường, có m.á.u chảy ra.
Anh ta thản nhiên lau máu, cười chế giễu.
“Hừ, nói như thể em trong sạch lắm vậy, quyến rũ thầy giáo kiêm anh trai của mình, hả? Lăng Vi, em có tốt đẹp gì hơn tôi đâu.”
“Phải, tôi bẩn thỉu, nhưng Lục Xuyên Tịch, anh hiện tại bám chặt lấy tôi không buông, thì sạch sẽ gì chứ?”
“Vi Vi, tôi…”
“Nếu anh không buông, tôi sẽ kêu người đến. Văn phòng viện trưởng ở đối diện, tin tôi đi, việc thầy giáo quấy rối học sinh này, ông ấy sẽ rất quan tâm.”
Nghe vậy, anh ta từ từ buông tôi ra, bực bội đá văng chiếc ghế, cuối cùng ngồi sụp xuống đất, ôm mặt nói trong đau khổ.
“Vi Vi, đừng nói như vậy, tôi yêu em, tôi vẫn còn yêu em, chúng ta quay lại được không?”
“Quay lại? Là ai không dám nói thẳng với bố tôi và dì Lục rằng là anh thích tôi trước, là ai chê tôi bẩn thỉu rồi vứt bỏ tôi? Lục Xuyên Tịch, nếu anh còn là con người, hãy nghĩ đến Bạch Nguyệt Nguyệt, nghĩ đến dì Lục và bố tôi đi! Trên đời này không có thuốc hối hận, là anh không cần tôi, tại sao anh muốn quay lại thì tôi phải quay lại chứ? Tôi là người, không phải con ch.ó mà anh nuôi!”
“Ha, đúng vậy, là tôi tự làm tự chịu, là tôi tự tay đẩy em ra, nên bây giờ tôi mới mặt dày vô sĩ cầu xin em quay lại đây. Mẹ tôi cũng được, bác Lăng cũng được, đều không thành vấn đề. Chỉ cần em quay lại, tôi nhất định có thể sắp xếp ổn thoả, chúng ta còn có thể như trước đây, và rồi sẽ có một gia đình bốn người hạnh phúc.”
Nằm mơ đi!
Khi Anh Không Còn YêuTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngAnh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng. Gia đình chúng tôi và gia đình anh ấy rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã luôn đùa rằng tôi chính là cô vợ nhỏ của Lục Xuyên Tịch. Bởi vì tôi luôn như một cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy, lúc nào cũng mong ngóng đến dịp nghỉ lễ để được gặp anh Xuyên Tịch của tôi. Lục Xuyên Tịch có một chiếc răng nanh nhỏ, khi cười, đôi mắt của anh ấy như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến cô nhóc là tôi đây khi đó bị mê hoặc đến hoa mắt. Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với anh ấy, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ: “Con là cô vợ nhỏ của anh Xuyên Tịch, tất nhiên phải ngủ chung với anh ấy rồi! Người lớn không phải cũng ngủ chung sao?” Lúc đó ỷ vào việc còn nhỏ, tôi luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tịch một cách vô tư, may mà anh ấy thông minh, bằng không tôi… Ký ức về chàng trai tươi sáng và đẹp đẽ đó cuối cùng cũng chỉ là hoa trong nước, trăng trong gương, như một giấc ảo mộng, c.h.ế.t trong những hồi ức đã qua.Có những người càng muốn né tránh, lại càng dễ gặp.Hứa Minh Trạch đêm trước làm thêm rất muộn, sáng hôm sau lại phải đến trường, mệt mỏi không chịu nổi.Thật ra buổi học này chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng anh ấy cứ dặn dò mãi: “Vi Vi, em nhất định phải đến.”Thì ra đó là buổi hội thảo chuyên đề về chứng trầm cảm.Tôi đến lớp, anh ấy lại đẩy toàn bộ ghi chú cho tôi, để tôi tự tay ghi chép, còn anh thì gục xuống bàn ngủ.Thật là quá rõ ràng!Tôi chỉ còn cách giám sát nhất cử nhất động của thầy giáo, phòng khi thầy bất ngờ từ giảng đường đi xuống.Buổi trưa tan học, anh ấy lại đau đầu, có lẽ do thiếu ngủ, chúng tôi tìm một chỗ dưới bóng cây không người, để anh ấy chợp mắt một lát, dưỡng sức cho tiết học buổi chiều.Vậy mà lại tình cờ, Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt cũng xuất hiện ở đó, nhưng có cây cối che chắn, không ai chú ý đến chúng tôi.Họ dường như đang tranh cãi về dự án quỹ gì đó, Bạch Nguyệt Nguyệt muốn làm, Lục Xuyên Tịch nói không làm được, không đồng ý.Hai người cãi nhau một trận, trông không vui vẻ gì.Lục Xuyên Tịch đi đường khác, đúng lúc nhìn thấy tôi ôm đầu Hứa Minh Trạch mà vuốt v3.Tôi gật đầu nhẹ với anh ta: “Chào thầy Lục.”Anh ta dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi, rồi quay lưng rời đi.Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi hoàn toàn trở thành những người xa lạ, về nhà tôi cũng không gặp lại Lục Xuyên Tịch. Anh ta đã chuyển ra ngoài sống.Đại kết cụcỞ bên Hứa Minh Trạch, giống như một chuyện hiển nhiên.Lời cầu hôn của anh ấy đến một cách khá bất ngờ.Tôi được anh ấy đăng lên tường tỏ tình.“Sư tỷ Vi Vi, sư đệ Hứa có một cuốn sổ đỏ, muốn mời chị ký tên.”Chiều hôm đó, Lục Xuyên Tịch đã mặt lạnh mời tôi vào văn phòng.“Em thật sự muốn ở bên anh ta sao?”“Thầy Lục, xin hỏi thầy lấy thân phận gì để chất vấn tôi? Thầy giáo? Anh trai? Hay là… bạn trai cũ?”Anh ta mặt mày lạnh tanh, khóa cửa văn phòng:“Vi Vi, nghe lời, đừng làm tôi lo lắng.”“Liên quan gì đến thầy.”Tôi cảm thấy ghê tởm, xoay người định mở cửa.Anh ta nhanh chóng bước tới ôm chặt tôi, một tay bịt miệng tôi, kéo tôi ra sau.Tôi nắm lấy cà vạt của anh ta, không nghĩ ngợi mà tát thẳng một cái:“Đủ rồi, thật kinh tởm!”Anh ta bị tôi đánh lệch mặt, móng tay cào lên mặt một đường, có m.á.u chảy ra.Anh ta thản nhiên lau máu, cười chế giễu.“Hừ, nói như thể em trong sạch lắm vậy, quyến rũ thầy giáo kiêm anh trai của mình, hả? Lăng Vi, em có tốt đẹp gì hơn tôi đâu.”“Phải, tôi bẩn thỉu, nhưng Lục Xuyên Tịch, anh hiện tại bám chặt lấy tôi không buông, thì sạch sẽ gì chứ?”“Vi Vi, tôi…”“Nếu anh không buông, tôi sẽ kêu người đến. Văn phòng viện trưởng ở đối diện, tin tôi đi, việc thầy giáo quấy rối học sinh này, ông ấy sẽ rất quan tâm.”Nghe vậy, anh ta từ từ buông tôi ra, bực bội đá văng chiếc ghế, cuối cùng ngồi sụp xuống đất, ôm mặt nói trong đau khổ.“Vi Vi, đừng nói như vậy, tôi yêu em, tôi vẫn còn yêu em, chúng ta quay lại được không?”“Quay lại? Là ai không dám nói thẳng với bố tôi và dì Lục rằng là anh thích tôi trước, là ai chê tôi bẩn thỉu rồi vứt bỏ tôi? Lục Xuyên Tịch, nếu anh còn là con người, hãy nghĩ đến Bạch Nguyệt Nguyệt, nghĩ đến dì Lục và bố tôi đi! Trên đời này không có thuốc hối hận, là anh không cần tôi, tại sao anh muốn quay lại thì tôi phải quay lại chứ? Tôi là người, không phải con ch.ó mà anh nuôi!”“Ha, đúng vậy, là tôi tự làm tự chịu, là tôi tự tay đẩy em ra, nên bây giờ tôi mới mặt dày vô sĩ cầu xin em quay lại đây. Mẹ tôi cũng được, bác Lăng cũng được, đều không thành vấn đề. Chỉ cần em quay lại, tôi nhất định có thể sắp xếp ổn thoả, chúng ta còn có thể như trước đây, và rồi sẽ có một gia đình bốn người hạnh phúc.”Nằm mơ đi!