Tại Tiêu Tương Viện, kỹ viện lừng danh của kinh thành, ta che mặt bằng khăn voan, đứng đợi phu quân Tiêu Cảnh Minh trước phòng của kỹ nữ nổi tiếng nhất. Hắn lại qua đêm ở đây, đã ba ngày biệt tăm không về phủ. Trưởng công chúa bà mẫu giận dữ, hạ lệnh cho ta phải đến đưa hắn về. Ta không muốn đến, nhưng không thể trái lệnh. Một người chính thê bị ép đến kỹ viện tìm phu quân, có lẽ ta là trường hợp duy nhất ở kinh thành này. Cánh cửa khẽ hé mở, kỹ nữ kia trong bộ y phục mỏng manh, uyển chuyển bước ra từ sau bức bình phong dát vàng. Mùi trầm hương quen thuộc của phu quân ta thoang thoảng trên người nàng. Nàng ta liếc nhìn ta, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai: "Vương phi lại đến tìm Tiêu quận vương sao?" Ta không đáp lời, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nàng. Nàng lạnh một tiếng, ghé sát tai ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chói tai: “Vương phi khinh thường không thèm đáp lời ta? Ai ai cũng biết ngươi là hoa tàn liễu rũ, ngươi đang cao ngạo cái gì?” Tiêu Cảnh Minh từ trên giường…
Chương 34: Chương 34 (Hoàn)
Tri Ý Như MộngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTại Tiêu Tương Viện, kỹ viện lừng danh của kinh thành, ta che mặt bằng khăn voan, đứng đợi phu quân Tiêu Cảnh Minh trước phòng của kỹ nữ nổi tiếng nhất. Hắn lại qua đêm ở đây, đã ba ngày biệt tăm không về phủ. Trưởng công chúa bà mẫu giận dữ, hạ lệnh cho ta phải đến đưa hắn về. Ta không muốn đến, nhưng không thể trái lệnh. Một người chính thê bị ép đến kỹ viện tìm phu quân, có lẽ ta là trường hợp duy nhất ở kinh thành này. Cánh cửa khẽ hé mở, kỹ nữ kia trong bộ y phục mỏng manh, uyển chuyển bước ra từ sau bức bình phong dát vàng. Mùi trầm hương quen thuộc của phu quân ta thoang thoảng trên người nàng. Nàng ta liếc nhìn ta, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai: "Vương phi lại đến tìm Tiêu quận vương sao?" Ta không đáp lời, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nàng. Nàng lạnh một tiếng, ghé sát tai ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chói tai: “Vương phi khinh thường không thèm đáp lời ta? Ai ai cũng biết ngươi là hoa tàn liễu rũ, ngươi đang cao ngạo cái gì?” Tiêu Cảnh Minh từ trên giường… A Uyển và Bạch Oản Oản mời thầy đến dạy các tài nghệ khác cho những cô nương ở Tiêu Tương Viện. "Hy vọng tất cả các nàng đều có thể dựa vào tài nghệ của mình để kiếm sống, sống một cuộc đời có phẩm giá." Cô nương đứng đầu kỹ viện không phục sự quản lý của Bạch Oản Oản. Có một vị thương nhân lớn tuổi muốn chuộc thân cho cô kỹ nữ đứng đầu, Bạch Oản Oản đã đồng ý thả nàng ấy đi. Nhưng những ngày tháng làm thiếp của cô kỹ nữ lại không hề hạnh phúc. Chính thất luôn đặt ra những quy tắc khắt khe cho nàng ấy. Nàng ấy cũng không thể sinh được một mụn con nào. Sau khi ông chủ qua đời, nàng ấy bị chính thê đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang trên đường phố. [Phiên ngoại: Tiêu Cảnh Minh] Người mà phụ thân yêu thương nhất không phải là mẫu thân, cũng không phải là ta. Ta đã biết điều này từ rất lâu rồi. Người mà phụ thân yêu thương nhất, là người thê tử *****ên của phụ thân, một kỹ nữ ở Giang Châu. Ta đã từng lén thấy bức họa của người nữ nhân đó trong thư phòng của phụ thân. Dù phụ thân đã cất giấu rất kỹ, ta vẫn tìm ra được. Ta đã không nói với mẫu thân. Ta không hiểu phụ thân. Một người kỹ nữ sao có thể sánh được với người mẫu thân cao quý của ta? Người mà mẫu thân yêu thương nhất cũng không phải là ta. Người mà mẫu thân yêu thương nhất, là phụ thân. Người mà A Ý yêu thương nhất là ta. Nàng là một cô bé từ U Châu đến, con gái của một người bạn cũ của phụ thân ta. ta cũng yêu nàng nhất. A Ý về U Châu tế tổ, không ngờ lại bị bọn sơn tặc bắt đi. Chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng gia. Hoàng đế đã phái kỵ binh tinh nhuệ đi san bằng sào huyệt của bọn sơn tặc, ta bất chấp sự ngăn cản của mẫu thân , kiên quyết đi theo. Giết chóc, tìm kiếm. ta như phát điên. Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng. Khắp người nàng đầy những vết thương. Người người đều nói Tiêu Cảnh Minh ta bị cắm sừng. ta tức giận, không chửi lại thì đánh trả. Trở về phủ, nhìn thấy nàng, ta đã hỏi câu hỏi đó: "Rốt cuộc bọn chúng có chạm vào người nàng không?" Ta cứ tưởng mình không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng để ý. Bởi vì nàng là A Ý, người mà ta yêu thương nhất! Sao nàng có thể bị kẻ khác xâm hại! A Ý đã chết. ……Nhưng rồi ta lại tìm thấy nàng. Hóa ra nàng chỉ giả chết. Nhưng dường như nàng, hắn còn chút tình cảm nào với ta nữa. Hơn nữa, ta lại trở thành con trai của kẻ thù nàng. Mẫu thân đã giam lỏng phụ thân trước mặt. Phụ thân giận dữ mắng nhiếc, sỉ nhục bà. Ngày ngày ta phải nghe những tiếng cãi vã của họ. Có một lần, phụ thân vung kiếm, suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân. A Ý đã đến Hộ Quốc Thiền Tự. ta thường xuyên đến thăm nàng. Hắn lại ngủ lại đây, đã ba ngày rồi chưa về phủ. Ta hiểu rõ, nàng đã yêu Giang Hàn Nghiên rồi. Kinh thành hắn còn gì đáng để ta lưu luyến nữa. ta quyết định lên đường trấn thủ biên cương. Trước khi đi, ta đã trao cho nàng thứ mà nàng hằng mong muốn: Tờ giấy hòa ly và chiếc ngọc bội. A Ý, mẫu thân ta đã g.i.ế.c phụ mẫu nàng, nàng lại g.i.ế.c mẫu thân ta. Sau bao nhiêu năm dây dưa, trong mắt nàng chẳng còn một chút tình yêu nào dành cho ta nữa. Vậy thì A Ý, vĩnh biệt. Mong cho quãng đời còn lại của chúng ta đều được bình an.
A Uyển và Bạch Oản Oản mời thầy đến dạy các tài nghệ khác cho những cô nương ở Tiêu Tương Viện.
"Hy vọng tất cả các nàng đều có thể dựa vào tài nghệ của mình để kiếm sống, sống một cuộc đời có phẩm giá."
Cô nương đứng đầu kỹ viện không phục sự quản lý của Bạch Oản Oản. Có một vị thương nhân lớn tuổi muốn chuộc thân cho cô kỹ nữ đứng đầu, Bạch Oản Oản đã đồng ý thả nàng ấy đi.
Nhưng những ngày tháng làm thiếp của cô kỹ nữ lại không hề hạnh phúc. Chính thất luôn đặt ra những quy tắc khắt khe cho nàng ấy. Nàng ấy cũng không thể sinh được một mụn con nào.
Sau khi ông chủ qua đời, nàng ấy bị chính thê đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang trên đường phố.
[Phiên ngoại: Tiêu Cảnh Minh]
Người mà phụ thân yêu thương nhất không phải là mẫu thân, cũng không phải là ta.
Ta đã biết điều này từ rất lâu rồi. Người mà phụ thân yêu thương nhất, là người thê tử *****ên của phụ thân, một kỹ nữ ở Giang Châu.
Ta đã từng lén thấy bức họa của người nữ nhân đó trong thư phòng của phụ thân. Dù phụ thân đã cất giấu rất kỹ, ta vẫn tìm ra được. Ta đã không nói với mẫu thân. Ta không hiểu phụ thân. Một người kỹ nữ sao có thể sánh được với người mẫu thân cao quý của ta?
Người mà mẫu thân yêu thương nhất cũng không phải là ta. Người mà mẫu thân yêu thương nhất, là phụ thân.
Người mà A Ý yêu thương nhất là ta. Nàng là một cô bé từ U Châu đến, con gái của một người bạn cũ của phụ thân ta. ta cũng yêu nàng nhất.
A Ý về U Châu tế tổ, không ngờ lại bị bọn sơn tặc bắt đi. Chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng gia. Hoàng đế đã phái kỵ binh tinh nhuệ đi san bằng sào huyệt của bọn sơn tặc, ta bất chấp sự ngăn cản của mẫu thân , kiên quyết đi theo.
Giết chóc, tìm kiếm. ta như phát điên. Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng. Khắp người nàng đầy những vết thương. Người người đều nói Tiêu Cảnh Minh ta bị cắm sừng. ta tức giận, không chửi lại thì đánh trả.
Trở về phủ, nhìn thấy nàng, ta đã hỏi câu hỏi đó: "Rốt cuộc bọn chúng có chạm vào người nàng không?"
Ta cứ tưởng mình không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng để ý. Bởi vì nàng là A Ý, người mà ta yêu thương nhất! Sao nàng có thể bị kẻ khác xâm hại!
A Ý đã chết. ……Nhưng rồi ta lại tìm thấy nàng. Hóa ra nàng chỉ giả chết. Nhưng dường như nàng, hắn còn chút tình cảm nào với ta nữa.
Hơn nữa, ta lại trở thành con trai của kẻ thù nàng. Mẫu thân đã giam lỏng phụ thân trước mặt. Phụ thân giận dữ mắng nhiếc, sỉ nhục bà. Ngày ngày ta phải nghe những tiếng cãi vã của họ. Có một lần, phụ thân vung kiếm, suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân.
A Ý đã đến Hộ Quốc Thiền Tự. ta thường xuyên đến thăm nàng. Hắn lại ngủ lại đây, đã ba ngày rồi chưa về phủ.
Ta hiểu rõ, nàng đã yêu Giang Hàn Nghiên rồi. Kinh thành hắn còn gì đáng để ta lưu luyến nữa. ta quyết định lên đường trấn thủ biên cương. Trước khi đi, ta đã trao cho nàng thứ mà nàng hằng mong muốn: Tờ giấy hòa ly và chiếc ngọc bội.
A Ý, mẫu thân ta đã g.i.ế.c phụ mẫu nàng, nàng lại g.i.ế.c mẫu thân ta. Sau bao nhiêu năm dây dưa, trong mắt nàng chẳng còn một chút tình yêu nào dành cho ta nữa.
Vậy thì A Ý, vĩnh biệt. Mong cho quãng đời còn lại của chúng ta đều được bình an.
Tri Ý Như MộngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTại Tiêu Tương Viện, kỹ viện lừng danh của kinh thành, ta che mặt bằng khăn voan, đứng đợi phu quân Tiêu Cảnh Minh trước phòng của kỹ nữ nổi tiếng nhất. Hắn lại qua đêm ở đây, đã ba ngày biệt tăm không về phủ. Trưởng công chúa bà mẫu giận dữ, hạ lệnh cho ta phải đến đưa hắn về. Ta không muốn đến, nhưng không thể trái lệnh. Một người chính thê bị ép đến kỹ viện tìm phu quân, có lẽ ta là trường hợp duy nhất ở kinh thành này. Cánh cửa khẽ hé mở, kỹ nữ kia trong bộ y phục mỏng manh, uyển chuyển bước ra từ sau bức bình phong dát vàng. Mùi trầm hương quen thuộc của phu quân ta thoang thoảng trên người nàng. Nàng ta liếc nhìn ta, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai: "Vương phi lại đến tìm Tiêu quận vương sao?" Ta không đáp lời, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nàng. Nàng lạnh một tiếng, ghé sát tai ta, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chói tai: “Vương phi khinh thường không thèm đáp lời ta? Ai ai cũng biết ngươi là hoa tàn liễu rũ, ngươi đang cao ngạo cái gì?” Tiêu Cảnh Minh từ trên giường… A Uyển và Bạch Oản Oản mời thầy đến dạy các tài nghệ khác cho những cô nương ở Tiêu Tương Viện. "Hy vọng tất cả các nàng đều có thể dựa vào tài nghệ của mình để kiếm sống, sống một cuộc đời có phẩm giá." Cô nương đứng đầu kỹ viện không phục sự quản lý của Bạch Oản Oản. Có một vị thương nhân lớn tuổi muốn chuộc thân cho cô kỹ nữ đứng đầu, Bạch Oản Oản đã đồng ý thả nàng ấy đi. Nhưng những ngày tháng làm thiếp của cô kỹ nữ lại không hề hạnh phúc. Chính thất luôn đặt ra những quy tắc khắt khe cho nàng ấy. Nàng ấy cũng không thể sinh được một mụn con nào. Sau khi ông chủ qua đời, nàng ấy bị chính thê đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang trên đường phố. [Phiên ngoại: Tiêu Cảnh Minh] Người mà phụ thân yêu thương nhất không phải là mẫu thân, cũng không phải là ta. Ta đã biết điều này từ rất lâu rồi. Người mà phụ thân yêu thương nhất, là người thê tử *****ên của phụ thân, một kỹ nữ ở Giang Châu. Ta đã từng lén thấy bức họa của người nữ nhân đó trong thư phòng của phụ thân. Dù phụ thân đã cất giấu rất kỹ, ta vẫn tìm ra được. Ta đã không nói với mẫu thân. Ta không hiểu phụ thân. Một người kỹ nữ sao có thể sánh được với người mẫu thân cao quý của ta? Người mà mẫu thân yêu thương nhất cũng không phải là ta. Người mà mẫu thân yêu thương nhất, là phụ thân. Người mà A Ý yêu thương nhất là ta. Nàng là một cô bé từ U Châu đến, con gái của một người bạn cũ của phụ thân ta. ta cũng yêu nàng nhất. A Ý về U Châu tế tổ, không ngờ lại bị bọn sơn tặc bắt đi. Chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng gia. Hoàng đế đã phái kỵ binh tinh nhuệ đi san bằng sào huyệt của bọn sơn tặc, ta bất chấp sự ngăn cản của mẫu thân , kiên quyết đi theo. Giết chóc, tìm kiếm. ta như phát điên. Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng. Khắp người nàng đầy những vết thương. Người người đều nói Tiêu Cảnh Minh ta bị cắm sừng. ta tức giận, không chửi lại thì đánh trả. Trở về phủ, nhìn thấy nàng, ta đã hỏi câu hỏi đó: "Rốt cuộc bọn chúng có chạm vào người nàng không?" Ta cứ tưởng mình không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng để ý. Bởi vì nàng là A Ý, người mà ta yêu thương nhất! Sao nàng có thể bị kẻ khác xâm hại! A Ý đã chết. ……Nhưng rồi ta lại tìm thấy nàng. Hóa ra nàng chỉ giả chết. Nhưng dường như nàng, hắn còn chút tình cảm nào với ta nữa. Hơn nữa, ta lại trở thành con trai của kẻ thù nàng. Mẫu thân đã giam lỏng phụ thân trước mặt. Phụ thân giận dữ mắng nhiếc, sỉ nhục bà. Ngày ngày ta phải nghe những tiếng cãi vã của họ. Có một lần, phụ thân vung kiếm, suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân. A Ý đã đến Hộ Quốc Thiền Tự. ta thường xuyên đến thăm nàng. Hắn lại ngủ lại đây, đã ba ngày rồi chưa về phủ. Ta hiểu rõ, nàng đã yêu Giang Hàn Nghiên rồi. Kinh thành hắn còn gì đáng để ta lưu luyến nữa. ta quyết định lên đường trấn thủ biên cương. Trước khi đi, ta đã trao cho nàng thứ mà nàng hằng mong muốn: Tờ giấy hòa ly và chiếc ngọc bội. A Ý, mẫu thân ta đã g.i.ế.c phụ mẫu nàng, nàng lại g.i.ế.c mẫu thân ta. Sau bao nhiêu năm dây dưa, trong mắt nàng chẳng còn một chút tình yêu nào dành cho ta nữa. Vậy thì A Ý, vĩnh biệt. Mong cho quãng đời còn lại của chúng ta đều được bình an.