Là một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải…

Chương 58: Chương 58

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Khi một hàng bong bóng chữ hiện lên trên đầu Lệ Vi Lan, Trầm Chanh đọc xong thì ngẩn người: Con trai đang nói chuyện với ai vậy?Hả? Anh ấy nói em? Ở đây không có ai khác mà? Là đang nói chuyện với cô sao?Trò chơi này thông minh quá rồi? Con trai cô còn có thể tương tác với cô nữa? Lòng người mẹ bỗng chốc mềm nhũn.Trầm Chanh ngây người một lúc: Nhưng…căn cứ Noah vốn là của anh mà!Ừm...nhưng cô phải làm sao để truyền đạt ý của mình cho con trai đây? Trò chơi cũng không có tùy chọn hội thoại?Trầm Chanh hơi bối rối, cô kéo góc nhìn để quan sát xung quanh.Lúc đầu Lệ Vi Lan kiên nhẫn chờ cô trả lời, nhưng theo thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng anh chỉ thở dài.TBCLà anh nghĩ nhiều rồi.Cô từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt, nghĩ lại thì là không tin tưởng anh, hiện tại dù trong lòng anh đã trải qua ngàn vạn lần đau khổ, nhưng với cô có lẽ chỉ là một chút lòng tốt tùy tiện cứu giúp một người, không đáng nhắc đến.Đúng vậy, anh phải chấp nhận thực tế.Có lẽ chỉ là lòng tốt nhất thời của người ta khi cứu giúp mèo con ch.ó con, có lẽ anh chỉ là mèo mèo chó chó trong trại thí nghiệm của người ta để quan sát, mèo mèo chó chó làm nũng với bạn còn đáng yêu, nếu không biết điều mà suy nghĩ lung tung, oán trách phiền não, thì sẽ rất đáng ghét.Lệ Vi Lan im lặng không nói.Trầm Chanh thấy tâm trạng của anh từ tức giận lúc đầu dần trở nên bình tĩnh, đến cuối cùng là tuyệt vọng như mây đen kéo đến, cả người dường như đang tỏa ra năng lượng tiêu cực xám xịt, bản thân cô cũng luống cuống tay chân: Ôi trời ơi, con trai cô sao thế này, mẹ chỉ không vào game hai ngày thôi mà, giận dỗi với mẹ rồi sao?Cũng không biết lúc này ngón tay chọc vào đâu, trên bàn phím phòng điều khiển chính của căn cứ Noah đột nhiên hiện ra một chữ cái “W”Hả?Trầm Chanh ngẩn người!À, cô hiểu rồi!Cô suýt nữa nhảy dựng lên: Đúng rồi, cô có thể di chuyển đồ vật trong game, vậy thì bàn phím phòng điều khiển chính của căn cứ Noah cũng nằm trong phạm vi cô có thể chạm vào!Đã tìm ra cách trao đổi!Trò chơi này cũng thật là, cái gì cũng bắt người chơi tự mò mẫm, không hướng dẫn chơi, tương tác với con trai cũng không có tùy chọn, thật sự không thân thiện với người mới.Nếu không phải do mình dũng cảm khám phá, thì con trai không phải càng chờ càng thất vọng, đến cuối cùng sẽ hắc hóa sao?Chẳng lẽ việc người chơi không tìm thấy tùy chọn tương tác dẫn đến độ thân mật với con trai nuôi của mình giảm cũng là một nhánh lựa chọn có thể xảy ra?Nghĩ như vậy thì...ừm, vậy mình phải trả lời thế nào đây?Trầm Chanh gãi đầu: Cơ chế tương tác của trò chơi này hẳn là giống với cơ chế của Siri, bên trong đã thiết lập sẵn từ khóa và phản hồi, vậy thì mình phải kích hoạt từ khóa nào thì tâm trạng của con trai mới có thể hồi phục một chút đây?Trong lúc Trầm Chanh đang suy nghĩ, Lệ Vi Lan cũng nhìn thấy chữ W đột nhiên xuất hiện trên màn hình.Anh ngẩn người.Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình thậm chí còn không chớp mắt.Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào con trỏ đó, nhìn nó nhấp nháy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ mơ hồ: W? Cô ấy muốn biểu đạt điều gì?

Khi một hàng bong bóng chữ hiện lên trên đầu Lệ Vi Lan, Trầm Chanh đọc xong thì ngẩn người: Con trai đang nói chuyện với ai vậy?

Hả? Anh ấy nói em? Ở đây không có ai khác mà? Là đang nói chuyện với cô sao?

Trò chơi này thông minh quá rồi? Con trai cô còn có thể tương tác với cô nữa? Lòng người mẹ bỗng chốc mềm nhũn.

Trầm Chanh ngây người một lúc: Nhưng…căn cứ Noah vốn là của anh mà!

Ừm...

nhưng cô phải làm sao để truyền đạt ý của mình cho con trai đây? Trò chơi cũng không có tùy chọn hội thoại?

Trầm Chanh hơi bối rối, cô kéo góc nhìn để quan sát xung quanh.

Lúc đầu Lệ Vi Lan kiên nhẫn chờ cô trả lời, nhưng theo thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng anh chỉ thở dài.

TBC

Là anh nghĩ nhiều rồi.

Cô từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt, nghĩ lại thì là không tin tưởng anh, hiện tại dù trong lòng anh đã trải qua ngàn vạn lần đau khổ, nhưng với cô có lẽ chỉ là một chút lòng tốt tùy tiện cứu giúp một người, không đáng nhắc đến.

Đúng vậy, anh phải chấp nhận thực tế.

Có lẽ chỉ là lòng tốt nhất thời của người ta khi cứu giúp mèo con ch.ó con, có lẽ anh chỉ là mèo mèo chó chó trong trại thí nghiệm của người ta để quan sát, mèo mèo chó chó làm nũng với bạn còn đáng yêu, nếu không biết điều mà suy nghĩ lung tung, oán trách phiền não, thì sẽ rất đáng ghét.

Lệ Vi Lan im lặng không nói.

Trầm Chanh thấy tâm trạng của anh từ tức giận lúc đầu dần trở nên bình tĩnh, đến cuối cùng là tuyệt vọng như mây đen kéo đến, cả người dường như đang tỏa ra năng lượng tiêu cực xám xịt, bản thân cô cũng luống cuống tay chân: Ôi trời ơi, con trai cô sao thế này, mẹ chỉ không vào game hai ngày thôi mà, giận dỗi với mẹ rồi sao?

Cũng không biết lúc này ngón tay chọc vào đâu, trên bàn phím phòng điều khiển chính của căn cứ Noah đột nhiên hiện ra một chữ cái “W”

Hả?

Trầm Chanh ngẩn người!

À, cô hiểu rồi!

Cô suýt nữa nhảy dựng lên: Đúng rồi, cô có thể di chuyển đồ vật trong game, vậy thì bàn phím phòng điều khiển chính của căn cứ Noah cũng nằm trong phạm vi cô có thể chạm vào!

Đã tìm ra cách trao đổi!

Trò chơi này cũng thật là, cái gì cũng bắt người chơi tự mò mẫm, không hướng dẫn chơi, tương tác với con trai cũng không có tùy chọn, thật sự không thân thiện với người mới.

Nếu không phải do mình dũng cảm khám phá, thì con trai không phải càng chờ càng thất vọng, đến cuối cùng sẽ hắc hóa sao?

Chẳng lẽ việc người chơi không tìm thấy tùy chọn tương tác dẫn đến độ thân mật với con trai nuôi của mình giảm cũng là một nhánh lựa chọn có thể xảy ra?

Nghĩ như vậy thì...

ừm, vậy mình phải trả lời thế nào đây?

Trầm Chanh gãi đầu: Cơ chế tương tác của trò chơi này hẳn là giống với cơ chế của Siri, bên trong đã thiết lập sẵn từ khóa và phản hồi, vậy thì mình phải kích hoạt từ khóa nào thì tâm trạng của con trai mới có thể hồi phục một chút đây?

Trong lúc Trầm Chanh đang suy nghĩ, Lệ Vi Lan cũng nhìn thấy chữ W đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Anh ngẩn người.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình thậm chí còn không chớp mắt.

Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào con trỏ đó, nhìn nó nhấp nháy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ mơ hồ: W? Cô ấy muốn biểu đạt điều gì?

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Khi một hàng bong bóng chữ hiện lên trên đầu Lệ Vi Lan, Trầm Chanh đọc xong thì ngẩn người: Con trai đang nói chuyện với ai vậy?Hả? Anh ấy nói em? Ở đây không có ai khác mà? Là đang nói chuyện với cô sao?Trò chơi này thông minh quá rồi? Con trai cô còn có thể tương tác với cô nữa? Lòng người mẹ bỗng chốc mềm nhũn.Trầm Chanh ngây người một lúc: Nhưng…căn cứ Noah vốn là của anh mà!Ừm...nhưng cô phải làm sao để truyền đạt ý của mình cho con trai đây? Trò chơi cũng không có tùy chọn hội thoại?Trầm Chanh hơi bối rối, cô kéo góc nhìn để quan sát xung quanh.Lúc đầu Lệ Vi Lan kiên nhẫn chờ cô trả lời, nhưng theo thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng anh chỉ thở dài.TBCLà anh nghĩ nhiều rồi.Cô từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt, nghĩ lại thì là không tin tưởng anh, hiện tại dù trong lòng anh đã trải qua ngàn vạn lần đau khổ, nhưng với cô có lẽ chỉ là một chút lòng tốt tùy tiện cứu giúp một người, không đáng nhắc đến.Đúng vậy, anh phải chấp nhận thực tế.Có lẽ chỉ là lòng tốt nhất thời của người ta khi cứu giúp mèo con ch.ó con, có lẽ anh chỉ là mèo mèo chó chó trong trại thí nghiệm của người ta để quan sát, mèo mèo chó chó làm nũng với bạn còn đáng yêu, nếu không biết điều mà suy nghĩ lung tung, oán trách phiền não, thì sẽ rất đáng ghét.Lệ Vi Lan im lặng không nói.Trầm Chanh thấy tâm trạng của anh từ tức giận lúc đầu dần trở nên bình tĩnh, đến cuối cùng là tuyệt vọng như mây đen kéo đến, cả người dường như đang tỏa ra năng lượng tiêu cực xám xịt, bản thân cô cũng luống cuống tay chân: Ôi trời ơi, con trai cô sao thế này, mẹ chỉ không vào game hai ngày thôi mà, giận dỗi với mẹ rồi sao?Cũng không biết lúc này ngón tay chọc vào đâu, trên bàn phím phòng điều khiển chính của căn cứ Noah đột nhiên hiện ra một chữ cái “W”Hả?Trầm Chanh ngẩn người!À, cô hiểu rồi!Cô suýt nữa nhảy dựng lên: Đúng rồi, cô có thể di chuyển đồ vật trong game, vậy thì bàn phím phòng điều khiển chính của căn cứ Noah cũng nằm trong phạm vi cô có thể chạm vào!Đã tìm ra cách trao đổi!Trò chơi này cũng thật là, cái gì cũng bắt người chơi tự mò mẫm, không hướng dẫn chơi, tương tác với con trai cũng không có tùy chọn, thật sự không thân thiện với người mới.Nếu không phải do mình dũng cảm khám phá, thì con trai không phải càng chờ càng thất vọng, đến cuối cùng sẽ hắc hóa sao?Chẳng lẽ việc người chơi không tìm thấy tùy chọn tương tác dẫn đến độ thân mật với con trai nuôi của mình giảm cũng là một nhánh lựa chọn có thể xảy ra?Nghĩ như vậy thì...ừm, vậy mình phải trả lời thế nào đây?Trầm Chanh gãi đầu: Cơ chế tương tác của trò chơi này hẳn là giống với cơ chế của Siri, bên trong đã thiết lập sẵn từ khóa và phản hồi, vậy thì mình phải kích hoạt từ khóa nào thì tâm trạng của con trai mới có thể hồi phục một chút đây?Trong lúc Trầm Chanh đang suy nghĩ, Lệ Vi Lan cũng nhìn thấy chữ W đột nhiên xuất hiện trên màn hình.Anh ngẩn người.Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình thậm chí còn không chớp mắt.Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào con trỏ đó, nhìn nó nhấp nháy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ mơ hồ: W? Cô ấy muốn biểu đạt điều gì?

Chương 58: Chương 58