Là một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải…
Chương 213: Chương 213
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Đúng vậy, những người bình thường trong căn cứ, cuối cùng cũng có hy vọng rồi.Dị năng hệ độc cũng được coi là một loại dị năng cực kỳ hiếm.Nhưng Tô Vân, người được xác nhận đã kích hoạt dị năng hệ độc lại không mấy vui vẻ, cô ta trước tiên thử nghiệm một chút sức mạnh dị năng của mình: dị năng vừa kích hoạt rất yếu, không giống như Lệ Vi Lan và những người khác, sau khi thiên thạch rơi xuống, đợt *****ên kích hoạt dị năng, thường là đều đã có ít nhất hai ba cấp dị năng, dị năng của Tô Vân là do thuốc kích hoạt nên tương đối yếu, trong lần thử nghiệm *****ên, ngay cả cấp một cũng phải miễn cưỡng lắm mới qua được.Mà dị năng hệ độc cấp một thì có thể làm được gì cơ chứ?TBCCó lẽ chỉ có thể khiến người ta bị tiêu chảy hoặc đau bụng nhẹ sau khi hạ độc trong thức ăn mà thôi.Sau khi sự phấn khích vì kích hoạt được dị năng qua đi, Tô Vân lại có vẻ buồn bã.Bây giờ trong căn cứ không có nhiều dị năng giả, Hi Bắc vừa đi ngang qua, thấy cô ta ngồi trên giường thí nghiệm cúi đầu trầm ngâm điều gì đó, nhẹ nhàng gõ cửa, đi tới cười hỏi: “Chị Tô, chúc mừng chị nhé, đã kích hoạt được dị năng rồi.”Tô Vân cười cười, nhưng Hi Bắc có thể nhìn ra, dưới nụ cười của cô ta vẫn còn một chút lo lắng.Hi Bắc nhạy bén, lập tức đoán ra nguyên nhân.Cô ấy không lộ vẻ gì, trước tiên kể lại chuyện năm đó mình và Hi Nam bị người ta bắt nạt, cô ấy bị “theo đuổi” thậm chí suýt chút nữa khiến dị năng bạo động, thấy vẻ mặt Tô Vân động lòng, Hi Bắc mới nhỏ giọng nói: “Chị Tô, dị năng của em thực ra chỉ là trồng hoa trồng rau, nói ra cũng chẳng có gì ghê gớm. Dị năng của chị hữu dụng hơn em nhiều, em rất hâm mộ chị.”“Có ích gì chứ...” Tô Vân thở dài, “Nếu tôi thức tỉnh được hệ thực vật hoặc hệ trị liệu, thì có ích cho căn cứ hơn, hệ độc... chẳng lẽ ra ngoài ném thuốc độc vào đám thây ma sao?”“Với thấy ma thì đương nhiên là vô dụng rồi,” Hi Bắc cười cười, “Nhưng nếu dùng với người thì sao? Căn cứ của chúng ta không phải là nơi sóng yên biển lặng, chỉ cần dị năng của chị được phát triển, truyền ra ngoài thì căn cứ của chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Chị nghĩ xem, đến lúc đó, chị chỉ cần giơ tay là có thể hạ gục một đám lớn, chẳng phải rất oai phong sao?”Tô Vân chấn động, nhìn khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi trước mặt, nụ cười ngọt ngào, nhưng lại mang theo vẻ suy tư sâu sắc.Lúc đầu, khi nghĩ đến dị năng hệ độc, cô ta chỉ nghĩ đến việc không thể đóng góp nhiều cho căn cứ, đánh thú biến dị và thây ma cũng không có tác dụng gì lớn.Nhưng Hi Bắc nói không sai. Trên vùng đất hoang tàn này, thứ độc nhất chính là lòng người!Mà cô ta, vốn muốn trở thành một con d.a.o của căn cứ, một con d.a.o găm đ.â.m vào tim kẻ thù, một sát thủ ẩn núp trong bóng tối!Vậy thì... đây chẳng phải là dị năng phù hợp nhất với cô ta sao?Khuôn mặt Tô Vân thoáng hiện lên vẻ ngộ ra, Hi Bắc mới khẽ mím môi cười, vừa đúng lúc nhìn thấy Phó Ngôn Châu đẩy cửa vào, thấy trong phòng có người, có vẻ muốn chuồn đi, cô ta nháy mắt với hắn, khẩu hình “anh nợ tôi một lần.”**Khi Trầm Chanh lên mạng, trò chơi đã có một nhiệm vụ mới:
Đúng vậy, những người bình thường trong căn cứ, cuối cùng cũng có hy vọng rồi.
Dị năng hệ độc cũng được coi là một loại dị năng cực kỳ hiếm.
Nhưng Tô Vân, người được xác nhận đã kích hoạt dị năng hệ độc lại không mấy vui vẻ, cô ta trước tiên thử nghiệm một chút sức mạnh dị năng của mình: dị năng vừa kích hoạt rất yếu, không giống như Lệ Vi Lan và những người khác, sau khi thiên thạch rơi xuống, đợt *****ên kích hoạt dị năng, thường là đều đã có ít nhất hai ba cấp dị năng, dị năng của Tô Vân là do thuốc kích hoạt nên tương đối yếu, trong lần thử nghiệm *****ên, ngay cả cấp một cũng phải miễn cưỡng lắm mới qua được.
Mà dị năng hệ độc cấp một thì có thể làm được gì cơ chứ?
TBC
Có lẽ chỉ có thể khiến người ta bị tiêu chảy hoặc đau bụng nhẹ sau khi hạ độc trong thức ăn mà thôi.
Sau khi sự phấn khích vì kích hoạt được dị năng qua đi, Tô Vân lại có vẻ buồn bã.
Bây giờ trong căn cứ không có nhiều dị năng giả, Hi Bắc vừa đi ngang qua, thấy cô ta ngồi trên giường thí nghiệm cúi đầu trầm ngâm điều gì đó, nhẹ nhàng gõ cửa, đi tới cười hỏi: “Chị Tô, chúc mừng chị nhé, đã kích hoạt được dị năng rồi.”
Tô Vân cười cười, nhưng Hi Bắc có thể nhìn ra, dưới nụ cười của cô ta vẫn còn một chút lo lắng.
Hi Bắc nhạy bén, lập tức đoán ra nguyên nhân.
Cô ấy không lộ vẻ gì, trước tiên kể lại chuyện năm đó mình và Hi Nam bị người ta bắt nạt, cô ấy bị “theo đuổi” thậm chí suýt chút nữa khiến dị năng bạo động, thấy vẻ mặt Tô Vân động lòng, Hi Bắc mới nhỏ giọng nói: “Chị Tô, dị năng của em thực ra chỉ là trồng hoa trồng rau, nói ra cũng chẳng có gì ghê gớm. Dị năng của chị hữu dụng hơn em nhiều, em rất hâm mộ chị.”
“Có ích gì chứ...” Tô Vân thở dài, “Nếu tôi thức tỉnh được hệ thực vật hoặc hệ trị liệu, thì có ích cho căn cứ hơn, hệ độc... chẳng lẽ ra ngoài ném thuốc độc vào đám thây ma sao?”
“Với thấy ma thì đương nhiên là vô dụng rồi,” Hi Bắc cười cười, “Nhưng nếu dùng với người thì sao? Căn cứ của chúng ta không phải là nơi sóng yên biển lặng, chỉ cần dị năng của chị được phát triển, truyền ra ngoài thì căn cứ của chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Chị nghĩ xem, đến lúc đó, chị chỉ cần giơ tay là có thể hạ gục một đám lớn, chẳng phải rất oai phong sao?”
Tô Vân chấn động, nhìn khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi trước mặt, nụ cười ngọt ngào, nhưng lại mang theo vẻ suy tư sâu sắc.
Lúc đầu, khi nghĩ đến dị năng hệ độc, cô ta chỉ nghĩ đến việc không thể đóng góp nhiều cho căn cứ, đánh thú biến dị và thây ma cũng không có tác dụng gì lớn.
Nhưng Hi Bắc nói không sai. Trên vùng đất hoang tàn này, thứ độc nhất chính là lòng người!
Mà cô ta, vốn muốn trở thành một con d.a.o của căn cứ, một con d.a.o găm đ.â.m vào tim kẻ thù, một sát thủ ẩn núp trong bóng tối!
Vậy thì... đây chẳng phải là dị năng phù hợp nhất với cô ta sao?
Khuôn mặt Tô Vân thoáng hiện lên vẻ ngộ ra, Hi Bắc mới khẽ mím môi cười, vừa đúng lúc nhìn thấy Phó Ngôn Châu đẩy cửa vào, thấy trong phòng có người, có vẻ muốn chuồn đi, cô ta nháy mắt với hắn, khẩu hình “anh nợ tôi một lần.”
**
Khi Trầm Chanh lên mạng, trò chơi đã có một nhiệm vụ mới:
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Đúng vậy, những người bình thường trong căn cứ, cuối cùng cũng có hy vọng rồi.Dị năng hệ độc cũng được coi là một loại dị năng cực kỳ hiếm.Nhưng Tô Vân, người được xác nhận đã kích hoạt dị năng hệ độc lại không mấy vui vẻ, cô ta trước tiên thử nghiệm một chút sức mạnh dị năng của mình: dị năng vừa kích hoạt rất yếu, không giống như Lệ Vi Lan và những người khác, sau khi thiên thạch rơi xuống, đợt *****ên kích hoạt dị năng, thường là đều đã có ít nhất hai ba cấp dị năng, dị năng của Tô Vân là do thuốc kích hoạt nên tương đối yếu, trong lần thử nghiệm *****ên, ngay cả cấp một cũng phải miễn cưỡng lắm mới qua được.Mà dị năng hệ độc cấp một thì có thể làm được gì cơ chứ?TBCCó lẽ chỉ có thể khiến người ta bị tiêu chảy hoặc đau bụng nhẹ sau khi hạ độc trong thức ăn mà thôi.Sau khi sự phấn khích vì kích hoạt được dị năng qua đi, Tô Vân lại có vẻ buồn bã.Bây giờ trong căn cứ không có nhiều dị năng giả, Hi Bắc vừa đi ngang qua, thấy cô ta ngồi trên giường thí nghiệm cúi đầu trầm ngâm điều gì đó, nhẹ nhàng gõ cửa, đi tới cười hỏi: “Chị Tô, chúc mừng chị nhé, đã kích hoạt được dị năng rồi.”Tô Vân cười cười, nhưng Hi Bắc có thể nhìn ra, dưới nụ cười của cô ta vẫn còn một chút lo lắng.Hi Bắc nhạy bén, lập tức đoán ra nguyên nhân.Cô ấy không lộ vẻ gì, trước tiên kể lại chuyện năm đó mình và Hi Nam bị người ta bắt nạt, cô ấy bị “theo đuổi” thậm chí suýt chút nữa khiến dị năng bạo động, thấy vẻ mặt Tô Vân động lòng, Hi Bắc mới nhỏ giọng nói: “Chị Tô, dị năng của em thực ra chỉ là trồng hoa trồng rau, nói ra cũng chẳng có gì ghê gớm. Dị năng của chị hữu dụng hơn em nhiều, em rất hâm mộ chị.”“Có ích gì chứ...” Tô Vân thở dài, “Nếu tôi thức tỉnh được hệ thực vật hoặc hệ trị liệu, thì có ích cho căn cứ hơn, hệ độc... chẳng lẽ ra ngoài ném thuốc độc vào đám thây ma sao?”“Với thấy ma thì đương nhiên là vô dụng rồi,” Hi Bắc cười cười, “Nhưng nếu dùng với người thì sao? Căn cứ của chúng ta không phải là nơi sóng yên biển lặng, chỉ cần dị năng của chị được phát triển, truyền ra ngoài thì căn cứ của chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Chị nghĩ xem, đến lúc đó, chị chỉ cần giơ tay là có thể hạ gục một đám lớn, chẳng phải rất oai phong sao?”Tô Vân chấn động, nhìn khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi trước mặt, nụ cười ngọt ngào, nhưng lại mang theo vẻ suy tư sâu sắc.Lúc đầu, khi nghĩ đến dị năng hệ độc, cô ta chỉ nghĩ đến việc không thể đóng góp nhiều cho căn cứ, đánh thú biến dị và thây ma cũng không có tác dụng gì lớn.Nhưng Hi Bắc nói không sai. Trên vùng đất hoang tàn này, thứ độc nhất chính là lòng người!Mà cô ta, vốn muốn trở thành một con d.a.o của căn cứ, một con d.a.o găm đ.â.m vào tim kẻ thù, một sát thủ ẩn núp trong bóng tối!Vậy thì... đây chẳng phải là dị năng phù hợp nhất với cô ta sao?Khuôn mặt Tô Vân thoáng hiện lên vẻ ngộ ra, Hi Bắc mới khẽ mím môi cười, vừa đúng lúc nhìn thấy Phó Ngôn Châu đẩy cửa vào, thấy trong phòng có người, có vẻ muốn chuồn đi, cô ta nháy mắt với hắn, khẩu hình “anh nợ tôi một lần.”**Khi Trầm Chanh lên mạng, trò chơi đã có một nhiệm vụ mới: