Là một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải…

Chương 280: Chương 280

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Gói đồ hôm nay vẫn nhỏ như thường lệ, nhưng bên trong gói đồ là một vật hình vuông cứng, Lệ Vi Lan mỉm cười nhẹ nhàng tháo nút thắt bên ngoài, đập vào mắt là một chiếc hộp bằng thép không gỉ.Anh vừa mở gói đồ, chỉ nghe một tiếng “cạch” nhẹ, theo chiếc hộp được mở ra, một mảnh giấy mỏng dán ở đáy hộp rơi ra theo động tác của anh. Lệ Vi Lan nhặt lên xem, ánh mắt khựng lại: trên bức ảnh, cô gái cười tươi như hoa, giơ tay làm dấu chữ V về phía ống kính, chính là khuôn mặt của Chanh Chanh!Mặc dù đôi mắt to tròn đó vẫn chưa có chút thần thái nào, chỉ có khuôn mặt cô mà không có tinh thần của cô, nhưng tính qua loa thì cũng chính là Chanh Chanh đang mỉm cười với anh!Lệ Vi Lan chăm chú nhìn cô, nghiêm túc ngắm nụ cười của cô, ánh mắt nồng cháy như muốn khắc ghi cô vào trong tim mình.Một dòng nước ấm dâng lên trong cơ thể, sự mệt mỏi sau một ngày chiến đấu như tan biến trong nụ cười của cô.Lệ Vi Lan lại cẩn thận nhìn thêm một lúc nữa, rồi mới đưa tay mở hộp giữ nhiệt.Nắp hộp vừa mở ra, một mùi thơm quyến rũ lập tức xộc vào mũi anh.Mùi bơ thơm, mùi thịt hấp dẫn... Mấy mùi hương hòa quyện vào nhau, khiến miệng anh không tự chủ được mà tiết ra nước bọt.Vàng ươm bóng nhẫy, như thể cắn một miếng sẽ *****, sờ vào thậm chí còn thấy nóng hổi, gà rán!Là đồ ăn vặt mà sau khi ngày tận thế đến anh chưa từng được ăn thêm một miếng nào!Lệ Vi Lan sờ thấy tay mình toàn dầu mỡ. Anh lặng lẽ cắn một miếng, một mùi thơm nức mũi đột nhiên xộc lên đầu lưỡi anh, cắn một miếng, lớp da gà mềm và giòn tan vỡ ra, nước thịt b.ắ.n tung tóe, miếng thịt giòn dai xoa bóp vị giác như thể ngay cả trái tim cũng được thư giãn.Điều đáng giận nhất là, trong hộp lại đựng đầy những chiếc đùi gà như thế này!Lệ Vi Lan vừa buồn cười vừa bất lực: trong lòng cô, anh giống như một kẻ háu ăn như vậy sao? Ở đây ít nhất cũng phải có... hơn chục cái đùi gà chứ?Cô lấy đâu ra nhiều gà như vậy? Thịt gà không cần tiền sao?Mùi vị gà rán vô cùng tinh khiết, chỉ cần cắn một miếng, Lệ Vi Lan đã biết, đó là hương vị của loại gà thả rông trước ngày tận thế, chắc chắn không phải là mùi vị của thú biến dị. Chẳng lẽ bây giờ căn cứ đã mở hệ thống chăn nuôi rồi sao?TBCLệ Vi Lan vừa gặm thịt gà vừa thầm nghĩ.Đột nhiên, từ vùng đất hoang phía trước truyền đến tiếng động cơ xe ầm ầm, Lệ Vi Lan lập tức cảnh giác đạy nắp hộp lại, đưa tay nắm lấy thanh đao Sấm Sét không bao giờ rời khỏi người.Có lẽ cũng nhìn thấy có người ở đây còn có ánh lửa, chiếc xe dừng lại một chút, có mấy người từ trên xe bước xuống.Trong bóng tối vốn không nhìn rõ lắm, nhưng từ xa xa, trong gió lạnh truyền đến giọng nói dịu dàng của một người con gái: “Đường ca, hình như có người... ôi, mùi gì thế, thơm quá?”Lệ Vi Lan lật tay cất gà rán vào không gian.Anh thậm chí còn keo kiệt không cho người khác nhìn một cái.Vài người đó tiến lại gần.Phải đến khi dưới ánh lửa có thể nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ đang nói chuyện, đồng tử của Lệ Vi Lan hơi co lại: thật khéo, lại là một người quen cũ!Xem ra đúng là đi đâu cũng gặp người quen!

Gói đồ hôm nay vẫn nhỏ như thường lệ, nhưng bên trong gói đồ là một vật hình vuông cứng, Lệ Vi Lan mỉm cười nhẹ nhàng tháo nút thắt bên ngoài, đập vào mắt là một chiếc hộp bằng thép không gỉ.

Anh vừa mở gói đồ, chỉ nghe một tiếng “cạch” nhẹ, theo chiếc hộp được mở ra, một mảnh giấy mỏng dán ở đáy hộp rơi ra theo động tác của anh. Lệ Vi Lan nhặt lên xem, ánh mắt khựng lại: trên bức ảnh, cô gái cười tươi như hoa, giơ tay làm dấu chữ V về phía ống kính, chính là khuôn mặt của Chanh Chanh!

Mặc dù đôi mắt to tròn đó vẫn chưa có chút thần thái nào, chỉ có khuôn mặt cô mà không có tinh thần của cô, nhưng tính qua loa thì cũng chính là Chanh Chanh đang mỉm cười với anh!

Lệ Vi Lan chăm chú nhìn cô, nghiêm túc ngắm nụ cười của cô, ánh mắt nồng cháy như muốn khắc ghi cô vào trong tim mình.

Một dòng nước ấm dâng lên trong cơ thể, sự mệt mỏi sau một ngày chiến đấu như tan biến trong nụ cười của cô.

Lệ Vi Lan lại cẩn thận nhìn thêm một lúc nữa, rồi mới đưa tay mở hộp giữ nhiệt.

Nắp hộp vừa mở ra, một mùi thơm quyến rũ lập tức xộc vào mũi anh.

Mùi bơ thơm, mùi thịt hấp dẫn... Mấy mùi hương hòa quyện vào nhau, khiến miệng anh không tự chủ được mà tiết ra nước bọt.

Vàng ươm bóng nhẫy, như thể cắn một miếng sẽ *****, sờ vào thậm chí còn thấy nóng hổi, gà rán!

Là đồ ăn vặt mà sau khi ngày tận thế đến anh chưa từng được ăn thêm một miếng nào!

Lệ Vi Lan sờ thấy tay mình toàn dầu mỡ. Anh lặng lẽ cắn một miếng, một mùi thơm nức mũi đột nhiên xộc lên đầu lưỡi anh, cắn một miếng, lớp da gà mềm và giòn tan vỡ ra, nước thịt b.ắ.n tung tóe, miếng thịt giòn dai xoa bóp vị giác như thể ngay cả trái tim cũng được thư giãn.

Điều đáng giận nhất là, trong hộp lại đựng đầy những chiếc đùi gà như thế này!

Lệ Vi Lan vừa buồn cười vừa bất lực: trong lòng cô, anh giống như một kẻ háu ăn như vậy sao? Ở đây ít nhất cũng phải có... hơn chục cái đùi gà chứ?

Cô lấy đâu ra nhiều gà như vậy? Thịt gà không cần tiền sao?

Mùi vị gà rán vô cùng tinh khiết, chỉ cần cắn một miếng, Lệ Vi Lan đã biết, đó là hương vị của loại gà thả rông trước ngày tận thế, chắc chắn không phải là mùi vị của thú biến dị. Chẳng lẽ bây giờ căn cứ đã mở hệ thống chăn nuôi rồi sao?

TBC

Lệ Vi Lan vừa gặm thịt gà vừa thầm nghĩ.

Đột nhiên, từ vùng đất hoang phía trước truyền đến tiếng động cơ xe ầm ầm, Lệ Vi Lan lập tức cảnh giác đạy nắp hộp lại, đưa tay nắm lấy thanh đao Sấm Sét không bao giờ rời khỏi người.

Có lẽ cũng nhìn thấy có người ở đây còn có ánh lửa, chiếc xe dừng lại một chút, có mấy người từ trên xe bước xuống.

Trong bóng tối vốn không nhìn rõ lắm, nhưng từ xa xa, trong gió lạnh truyền đến giọng nói dịu dàng của một người con gái: “Đường ca, hình như có người... ôi, mùi gì thế, thơm quá?”

Lệ Vi Lan lật tay cất gà rán vào không gian.

Anh thậm chí còn keo kiệt không cho người khác nhìn một cái.

Vài người đó tiến lại gần.

Phải đến khi dưới ánh lửa có thể nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ đang nói chuyện, đồng tử của Lệ Vi Lan hơi co lại: thật khéo, lại là một người quen cũ!

Xem ra đúng là đi đâu cũng gặp người quen!

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Gói đồ hôm nay vẫn nhỏ như thường lệ, nhưng bên trong gói đồ là một vật hình vuông cứng, Lệ Vi Lan mỉm cười nhẹ nhàng tháo nút thắt bên ngoài, đập vào mắt là một chiếc hộp bằng thép không gỉ.Anh vừa mở gói đồ, chỉ nghe một tiếng “cạch” nhẹ, theo chiếc hộp được mở ra, một mảnh giấy mỏng dán ở đáy hộp rơi ra theo động tác của anh. Lệ Vi Lan nhặt lên xem, ánh mắt khựng lại: trên bức ảnh, cô gái cười tươi như hoa, giơ tay làm dấu chữ V về phía ống kính, chính là khuôn mặt của Chanh Chanh!Mặc dù đôi mắt to tròn đó vẫn chưa có chút thần thái nào, chỉ có khuôn mặt cô mà không có tinh thần của cô, nhưng tính qua loa thì cũng chính là Chanh Chanh đang mỉm cười với anh!Lệ Vi Lan chăm chú nhìn cô, nghiêm túc ngắm nụ cười của cô, ánh mắt nồng cháy như muốn khắc ghi cô vào trong tim mình.Một dòng nước ấm dâng lên trong cơ thể, sự mệt mỏi sau một ngày chiến đấu như tan biến trong nụ cười của cô.Lệ Vi Lan lại cẩn thận nhìn thêm một lúc nữa, rồi mới đưa tay mở hộp giữ nhiệt.Nắp hộp vừa mở ra, một mùi thơm quyến rũ lập tức xộc vào mũi anh.Mùi bơ thơm, mùi thịt hấp dẫn... Mấy mùi hương hòa quyện vào nhau, khiến miệng anh không tự chủ được mà tiết ra nước bọt.Vàng ươm bóng nhẫy, như thể cắn một miếng sẽ *****, sờ vào thậm chí còn thấy nóng hổi, gà rán!Là đồ ăn vặt mà sau khi ngày tận thế đến anh chưa từng được ăn thêm một miếng nào!Lệ Vi Lan sờ thấy tay mình toàn dầu mỡ. Anh lặng lẽ cắn một miếng, một mùi thơm nức mũi đột nhiên xộc lên đầu lưỡi anh, cắn một miếng, lớp da gà mềm và giòn tan vỡ ra, nước thịt b.ắ.n tung tóe, miếng thịt giòn dai xoa bóp vị giác như thể ngay cả trái tim cũng được thư giãn.Điều đáng giận nhất là, trong hộp lại đựng đầy những chiếc đùi gà như thế này!Lệ Vi Lan vừa buồn cười vừa bất lực: trong lòng cô, anh giống như một kẻ háu ăn như vậy sao? Ở đây ít nhất cũng phải có... hơn chục cái đùi gà chứ?Cô lấy đâu ra nhiều gà như vậy? Thịt gà không cần tiền sao?Mùi vị gà rán vô cùng tinh khiết, chỉ cần cắn một miếng, Lệ Vi Lan đã biết, đó là hương vị của loại gà thả rông trước ngày tận thế, chắc chắn không phải là mùi vị của thú biến dị. Chẳng lẽ bây giờ căn cứ đã mở hệ thống chăn nuôi rồi sao?TBCLệ Vi Lan vừa gặm thịt gà vừa thầm nghĩ.Đột nhiên, từ vùng đất hoang phía trước truyền đến tiếng động cơ xe ầm ầm, Lệ Vi Lan lập tức cảnh giác đạy nắp hộp lại, đưa tay nắm lấy thanh đao Sấm Sét không bao giờ rời khỏi người.Có lẽ cũng nhìn thấy có người ở đây còn có ánh lửa, chiếc xe dừng lại một chút, có mấy người từ trên xe bước xuống.Trong bóng tối vốn không nhìn rõ lắm, nhưng từ xa xa, trong gió lạnh truyền đến giọng nói dịu dàng của một người con gái: “Đường ca, hình như có người... ôi, mùi gì thế, thơm quá?”Lệ Vi Lan lật tay cất gà rán vào không gian.Anh thậm chí còn keo kiệt không cho người khác nhìn một cái.Vài người đó tiến lại gần.Phải đến khi dưới ánh lửa có thể nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ đang nói chuyện, đồng tử của Lệ Vi Lan hơi co lại: thật khéo, lại là một người quen cũ!Xem ra đúng là đi đâu cũng gặp người quen!

Chương 280: Chương 280