Là một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải…

Chương 288: Chương 288

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Những người bình thường không đủ khả năng mua áo giáp chiến đấu, tạm thời có thể lựa chọn hợp tác với một vài hộ gia đình hoặc một phòng người để mua một bộ, đợi đến khi tham gia tiêu diệt thây ma có đủ điểm thì sẽ phân phối riêng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc tăng cường sức mạnh chiến đấu cũng khiến tất cả mọi người trong căn cứ có thêm hy vọng.Trong số những dị năng giả, đội dị năng giả do Yến Hồng Ngọc, Hi Nam, Trần Phong đứng đầu hoạt động tích cực trên vùng đất hoang, mặc dù trong quá trình tiêu diệt thây ma cũng có thương vong, nhưng với sự hỗ trợ của thuốc vạn năng từ căn cứ, so với tỷ lệ thương vong của các đội khác, tiến độ của Noah rất khả quan và thuận lợi.Trầm Chanh mỗi ngày lên mạng đều lật nhật ký của con trai.[Nhân vật chính đã quen biết Đường Luật][Nhân vật chính đã gặp phải đàn chuột biến dị][... Đã tiêu diệt đàn chuột biến dị. Bị thương nhẹ... Đang hồi phục]...[Dị năng của nhân vật chính đã được nâng cấp][Nhân vật chính đã gặp phải bọn cướp chặn đường][Nhân vật chính đã tiêu diệt sào huyệt của bọn cướp và tìm thấy một lượng lớn s.ú.n.g ống đạn dược. Đã lưu trữ]Mỗi lần lên mạng đều thấy con trai có rất nhiều chuyện kể trong những ngày phiêu bạt trên vùng đất hoang!Trầm Chanh xem nhật ký mà thấy ngứa ngáy trong lòng, thậm chí còn hơi bực mình vì trò chơi này không cho cô xem màn trình diễn tuyệt vời của con trai.Con trai một mình ở ngoài lăn lộn, không biết có đủ ăn đủ mặc không, trước đó đã bị thương nhẹ một lần, lần này lại bị thương nhẹ nữa...Nếu không phải con trai ngày nào cũng chụp một bức ảnh tràn đầy sức sống gửi cho cô thì Trầm Chanh nghi ngờ rằng mình thậm chí không thể tiếp tục chơi xây dựng căn cứ.Cô đang nghĩ như vậy thì đột nhiên điện thoại rung lên, một cuộc gọi điện thoại hiện ra, Trầm Chanh nhìn vào số lạ, nghi ngờ là cuộc gọi rác, nhưng cô do dự một chút rồi vẫn đưa điện thoại lên tai: “Alo?”“Chanh Chanh à.” Bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ, hơi già nua, “Là Chanh Chanh phải không, ta là chú của con.”Tay Trầm Chanh run lên.Cô không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại từ người thân bên phía cha. Dù sao thì đã nhiều năm trôi qua, cô đã tự mình vượt qua chuyện của cha mẹ, sau khi trưởng thành lại rời quê hương ra ngoài tự lập, chưa từng thấy họ gọi điện hỏi thăm, Trầm Chanh cũng không thèm liên lạc với họ.TBC“Chú ạ?” Cô do dự gọi một tiếng, “Có chuyện gì vậy ạ?”“Là thế này, ông nội con mất rồi, chúng ta muốn con về chịu tang.” Giọng chú có vẻ mệt mỏi.Trầm Chanh ngẩn người.Cô vốn tưởng rằng mình và những người thân bên đó từ nay sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, dù sao cô cũng chỉ một thân một mình ở ngoài, tình cảm gia đình vốn đã nhạt nhẽo từ đầu đến cuối lại càng nhạt nhẽo hơn.Những lời sỉ nhục trong ký ức đã dần phai nhạt, nhưng nỗi sợ hãi và bóng tối để lại thì vẫn còn đó, chưa bao giờ biến mất.Chịu tang ư?Câu hỏi *****ên cô nghĩ đến là: Có hợp lý không?Một “sao chổi” như cô, có hợp lý khi đi viếng người già không?Chẳng phải người c.h.ế.t cũng phải tức sống lại sao?Trầm Chanh do dự nói: “Cháu sợ là không tiện. Cháu mới đi làm, khó xin nghỉ lắm, hơn nữa lúc ông nội còn sống cũng không muốn nhìn thấy cháu...”

Những người bình thường không đủ khả năng mua áo giáp chiến đấu, tạm thời có thể lựa chọn hợp tác với một vài hộ gia đình hoặc một phòng người để mua một bộ, đợi đến khi tham gia tiêu diệt thây ma có đủ điểm thì sẽ phân phối riêng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc tăng cường sức mạnh chiến đấu cũng khiến tất cả mọi người trong căn cứ có thêm hy vọng.

Trong số những dị năng giả, đội dị năng giả do Yến Hồng Ngọc, Hi Nam, Trần Phong đứng đầu hoạt động tích cực trên vùng đất hoang, mặc dù trong quá trình tiêu diệt thây ma cũng có thương vong, nhưng với sự hỗ trợ của thuốc vạn năng từ căn cứ, so với tỷ lệ thương vong của các đội khác, tiến độ của Noah rất khả quan và thuận lợi.

Trầm Chanh mỗi ngày lên mạng đều lật nhật ký của con trai.

[Nhân vật chính đã quen biết Đường Luật]

[Nhân vật chính đã gặp phải đàn chuột biến dị]

[... Đã tiêu diệt đàn chuột biến dị. Bị thương nhẹ... Đang hồi phục]

...

[Dị năng của nhân vật chính đã được nâng cấp]

[Nhân vật chính đã gặp phải bọn cướp chặn đường]

[Nhân vật chính đã tiêu diệt sào huyệt của bọn cướp và tìm thấy một lượng lớn s.ú.n.g ống đạn dược. Đã lưu trữ]

Mỗi lần lên mạng đều thấy con trai có rất nhiều chuyện kể trong những ngày phiêu bạt trên vùng đất hoang!

Trầm Chanh xem nhật ký mà thấy ngứa ngáy trong lòng, thậm chí còn hơi bực mình vì trò chơi này không cho cô xem màn trình diễn tuyệt vời của con trai.

Con trai một mình ở ngoài lăn lộn, không biết có đủ ăn đủ mặc không, trước đó đã bị thương nhẹ một lần, lần này lại bị thương nhẹ nữa...

Nếu không phải con trai ngày nào cũng chụp một bức ảnh tràn đầy sức sống gửi cho cô thì Trầm Chanh nghi ngờ rằng mình thậm chí không thể tiếp tục chơi xây dựng căn cứ.

Cô đang nghĩ như vậy thì đột nhiên điện thoại rung lên, một cuộc gọi điện thoại hiện ra, Trầm Chanh nhìn vào số lạ, nghi ngờ là cuộc gọi rác, nhưng cô do dự một chút rồi vẫn đưa điện thoại lên tai: “Alo?”

“Chanh Chanh à.” Bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ, hơi già nua, “Là Chanh Chanh phải không, ta là chú của con.”

Tay Trầm Chanh run lên.

Cô không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại từ người thân bên phía cha. Dù sao thì đã nhiều năm trôi qua, cô đã tự mình vượt qua chuyện của cha mẹ, sau khi trưởng thành lại rời quê hương ra ngoài tự lập, chưa từng thấy họ gọi điện hỏi thăm, Trầm Chanh cũng không thèm liên lạc với họ.

TBC

“Chú ạ?” Cô do dự gọi một tiếng, “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Là thế này, ông nội con mất rồi, chúng ta muốn con về chịu tang.” Giọng chú có vẻ mệt mỏi.

Trầm Chanh ngẩn người.

Cô vốn tưởng rằng mình và những người thân bên đó từ nay sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, dù sao cô cũng chỉ một thân một mình ở ngoài, tình cảm gia đình vốn đã nhạt nhẽo từ đầu đến cuối lại càng nhạt nhẽo hơn.

Những lời sỉ nhục trong ký ức đã dần phai nhạt, nhưng nỗi sợ hãi và bóng tối để lại thì vẫn còn đó, chưa bao giờ biến mất.

Chịu tang ư?

Câu hỏi *****ên cô nghĩ đến là: Có hợp lý không?

Một “sao chổi” như cô, có hợp lý khi đi viếng người già không?

Chẳng phải người c.h.ế.t cũng phải tức sống lại sao?

Trầm Chanh do dự nói: “Cháu sợ là không tiện. Cháu mới đi làm, khó xin nghỉ lắm, hơn nữa lúc ông nội còn sống cũng không muốn nhìn thấy cháu...”

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Những người bình thường không đủ khả năng mua áo giáp chiến đấu, tạm thời có thể lựa chọn hợp tác với một vài hộ gia đình hoặc một phòng người để mua một bộ, đợi đến khi tham gia tiêu diệt thây ma có đủ điểm thì sẽ phân phối riêng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc tăng cường sức mạnh chiến đấu cũng khiến tất cả mọi người trong căn cứ có thêm hy vọng.Trong số những dị năng giả, đội dị năng giả do Yến Hồng Ngọc, Hi Nam, Trần Phong đứng đầu hoạt động tích cực trên vùng đất hoang, mặc dù trong quá trình tiêu diệt thây ma cũng có thương vong, nhưng với sự hỗ trợ của thuốc vạn năng từ căn cứ, so với tỷ lệ thương vong của các đội khác, tiến độ của Noah rất khả quan và thuận lợi.Trầm Chanh mỗi ngày lên mạng đều lật nhật ký của con trai.[Nhân vật chính đã quen biết Đường Luật][Nhân vật chính đã gặp phải đàn chuột biến dị][... Đã tiêu diệt đàn chuột biến dị. Bị thương nhẹ... Đang hồi phục]...[Dị năng của nhân vật chính đã được nâng cấp][Nhân vật chính đã gặp phải bọn cướp chặn đường][Nhân vật chính đã tiêu diệt sào huyệt của bọn cướp và tìm thấy một lượng lớn s.ú.n.g ống đạn dược. Đã lưu trữ]Mỗi lần lên mạng đều thấy con trai có rất nhiều chuyện kể trong những ngày phiêu bạt trên vùng đất hoang!Trầm Chanh xem nhật ký mà thấy ngứa ngáy trong lòng, thậm chí còn hơi bực mình vì trò chơi này không cho cô xem màn trình diễn tuyệt vời của con trai.Con trai một mình ở ngoài lăn lộn, không biết có đủ ăn đủ mặc không, trước đó đã bị thương nhẹ một lần, lần này lại bị thương nhẹ nữa...Nếu không phải con trai ngày nào cũng chụp một bức ảnh tràn đầy sức sống gửi cho cô thì Trầm Chanh nghi ngờ rằng mình thậm chí không thể tiếp tục chơi xây dựng căn cứ.Cô đang nghĩ như vậy thì đột nhiên điện thoại rung lên, một cuộc gọi điện thoại hiện ra, Trầm Chanh nhìn vào số lạ, nghi ngờ là cuộc gọi rác, nhưng cô do dự một chút rồi vẫn đưa điện thoại lên tai: “Alo?”“Chanh Chanh à.” Bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ, hơi già nua, “Là Chanh Chanh phải không, ta là chú của con.”Tay Trầm Chanh run lên.Cô không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại từ người thân bên phía cha. Dù sao thì đã nhiều năm trôi qua, cô đã tự mình vượt qua chuyện của cha mẹ, sau khi trưởng thành lại rời quê hương ra ngoài tự lập, chưa từng thấy họ gọi điện hỏi thăm, Trầm Chanh cũng không thèm liên lạc với họ.TBC“Chú ạ?” Cô do dự gọi một tiếng, “Có chuyện gì vậy ạ?”“Là thế này, ông nội con mất rồi, chúng ta muốn con về chịu tang.” Giọng chú có vẻ mệt mỏi.Trầm Chanh ngẩn người.Cô vốn tưởng rằng mình và những người thân bên đó từ nay sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, dù sao cô cũng chỉ một thân một mình ở ngoài, tình cảm gia đình vốn đã nhạt nhẽo từ đầu đến cuối lại càng nhạt nhẽo hơn.Những lời sỉ nhục trong ký ức đã dần phai nhạt, nhưng nỗi sợ hãi và bóng tối để lại thì vẫn còn đó, chưa bao giờ biến mất.Chịu tang ư?Câu hỏi *****ên cô nghĩ đến là: Có hợp lý không?Một “sao chổi” như cô, có hợp lý khi đi viếng người già không?Chẳng phải người c.h.ế.t cũng phải tức sống lại sao?Trầm Chanh do dự nói: “Cháu sợ là không tiện. Cháu mới đi làm, khó xin nghỉ lắm, hơn nữa lúc ông nội còn sống cũng không muốn nhìn thấy cháu...”

Chương 288: Chương 288