Là một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải…
Chương 497: Chương 497
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Ai mà không muốn nằm không hưởng lợi chứ!Mắt Lệ Vi Lan nheo lại.Trầm Chanh thấy trên đầu nhân vật nhỏ nhảy ra một trái tim nhỏ, hiển nhiên rất hài lòng với cách cô trực tiếp đối đãi Hạ Cẩn Thời, anh liếc nhìn xung quanh, xắn tay áo lên, để lộ những vết sẹo chồng chéo trên cánh tay: “ Tiến sĩ Hạ gọi đây là ân oán trong quá khứ?”Đám đông hóng hớt lập tức xôn xao: Những vết sẹo sâu như vậy, không phải là tra tấn trong nhiều năm thì làm sao có được?Hơn nữa nhìn những vết sẹo trên cánh tay chồng lên nhau, rõ ràng là vết thương trước chưa lành đã bị rạch thêm một vết, g.i.ế.c người cũng không đến mức này... Đây đâu phải là điều mà hai chữ ‘ân oán’ có thể khái quát được, cũng chẳng trách thái độ của vị này không tốt!Hạ Cẩn Thời nghẹn họng, rõ ràng không ngờ anh lại tự mình phơi bày những thứ này, theo hắn thấy, ‘máu gấu trúc’ như Lệ Vi Lan, bây giờ lại tự tin đến mức dám phơi bày những trải nghiệm trước đây trong phòng thí nghiệm ra trước mặt mọi người sao?TBCHắn vốn tưởng rằng khi Lệ Vi Lan đã đến, tức là đã chịu khuất phục, hắn chỉ cần khách sáo vài câu trên mặt, chuyện này cũng sẽ qua đi, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như anh không có ý đó.Hạ Cẩn Thời hơi nheo mắt, không giận mà cười: “Ý của anh Lệ bây giờ là, cảm thấy chuyện cũ chưa qua, nhất định phải nhắc lại chuyện cũ, bây giờ lại đến tính toán ân oán giữa anh và tôi?”Lệ Vi Lan nghe thấy bên tai Trầm Chanh tức giận mắng hắn là ‘thằng trà xanh’, bóng đen tức giận trong lòng vốn còn lẩn quẩn không tan bỗng tan biến, anh bật cười: “Tiến sĩ Hạ cẩn thận lời nói, từ ân oán có vẻ không thích hợp lắm, giữa chúng ta chỉ có thù hận, ân trong ân oán này, lấy đâu ra?”“...”Lệ Vi Lan làm hắn nghẹn họng, sau đó mới cười tiếp: “Tiến sĩ Hạ đừng hiểu lầm, trên thư mời của anh có ghi là ‘tiêu diệt thây ma kết thúc ngày tận thế’, chúng tôi đến, cũng chỉ muốn xem thử ý tưởng kỳ diệu của tiến sĩ Hạ rốt cuộc là gì, dù sao thì, mỗi một phương pháp mà anh từng nghĩ ra trước đây, đều được xây dựng trên sự hy sinh và cái c.h.ế.t của người khác. Lần này, cũng không biết có phải là ngoại lệ hay không.”Bên cạnh một lần nữa vang lên tiếng ầm ĩ.Lời anh nói có ý ám chỉ, mặc dù là bóng gió không trực tiếp đưa ra bằng chứng gì, nhưng mấy câu nói này cộng thêm việc Hạ Cẩn Thời không phản bác gì về vết thương trên cánh tay anh, rõ ràng là không thể phản bác được, những người có mặt ở đây không phải là thánh nhân, không có ai nguyện ý dùng mạng sống của mình để đổi lấy tiền đồ tươi sáng của người khác.Đùa à, cho dù chiến đấu có hy sinh, thì cũng là mọi người cùng nhau ‘bốc thăm’, nếu là tỷ lệ tử vong đã được sắp xếp hoặc là sự kiện nhất định phải chết, thì họ còn không bằng về sớm đóng sổ!Ánh mắt Hạ Cẩn Thời nguy hiểm nheo lại, những người phía sau Lệ Vi Lan vây quanh, người bên phía hắn cũng vậy, hai bên nhìn nhau giận dữ, cục diện nhất thời bế tắc.Bản thân Hạ Cẩn Thời còn chưa lên tiếng, người hắn mang đến đã không nhịn được, hét về phía bọn họ: “Cái gì mà sự hy sinh và cái c.h.ế.t của người khác? Các người nói chuyện đừng có nói suông, chuyện vu khống người khác như vậy, cũng phải có bằng chứng xác thực chứ! Viện trưởng đã hại ai? Các người nói những lời này không thấy áy náy sao?”
Ai mà không muốn nằm không hưởng lợi chứ!
Mắt Lệ Vi Lan nheo lại.
Trầm Chanh thấy trên đầu nhân vật nhỏ nhảy ra một trái tim nhỏ, hiển nhiên rất hài lòng với cách cô trực tiếp đối đãi Hạ Cẩn Thời, anh liếc nhìn xung quanh, xắn tay áo lên, để lộ những vết sẹo chồng chéo trên cánh tay: “ Tiến sĩ Hạ gọi đây là ân oán trong quá khứ?”
Đám đông hóng hớt lập tức xôn xao: Những vết sẹo sâu như vậy, không phải là tra tấn trong nhiều năm thì làm sao có được?
Hơn nữa nhìn những vết sẹo trên cánh tay chồng lên nhau, rõ ràng là vết thương trước chưa lành đã bị rạch thêm một vết, g.i.ế.c người cũng không đến mức này... Đây đâu phải là điều mà hai chữ ‘ân oán’ có thể khái quát được, cũng chẳng trách thái độ của vị này không tốt!
Hạ Cẩn Thời nghẹn họng, rõ ràng không ngờ anh lại tự mình phơi bày những thứ này, theo hắn thấy, ‘máu gấu trúc’ như Lệ Vi Lan, bây giờ lại tự tin đến mức dám phơi bày những trải nghiệm trước đây trong phòng thí nghiệm ra trước mặt mọi người sao?
TBC
Hắn vốn tưởng rằng khi Lệ Vi Lan đã đến, tức là đã chịu khuất phục, hắn chỉ cần khách sáo vài câu trên mặt, chuyện này cũng sẽ qua đi, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như anh không có ý đó.
Hạ Cẩn Thời hơi nheo mắt, không giận mà cười: “Ý của anh Lệ bây giờ là, cảm thấy chuyện cũ chưa qua, nhất định phải nhắc lại chuyện cũ, bây giờ lại đến tính toán ân oán giữa anh và tôi?”
Lệ Vi Lan nghe thấy bên tai Trầm Chanh tức giận mắng hắn là ‘thằng trà xanh’, bóng đen tức giận trong lòng vốn còn lẩn quẩn không tan bỗng tan biến, anh bật cười: “Tiến sĩ Hạ cẩn thận lời nói, từ ân oán có vẻ không thích hợp lắm, giữa chúng ta chỉ có thù hận, ân trong ân oán này, lấy đâu ra?”
“...”
Lệ Vi Lan làm hắn nghẹn họng, sau đó mới cười tiếp: “Tiến sĩ Hạ đừng hiểu lầm, trên thư mời của anh có ghi là ‘tiêu diệt thây ma kết thúc ngày tận thế’, chúng tôi đến, cũng chỉ muốn xem thử ý tưởng kỳ diệu của tiến sĩ Hạ rốt cuộc là gì, dù sao thì, mỗi một phương pháp mà anh từng nghĩ ra trước đây, đều được xây dựng trên sự hy sinh và cái c.h.ế.t của người khác. Lần này, cũng không biết có phải là ngoại lệ hay không.”
Bên cạnh một lần nữa vang lên tiếng ầm ĩ.
Lời anh nói có ý ám chỉ, mặc dù là bóng gió không trực tiếp đưa ra bằng chứng gì, nhưng mấy câu nói này cộng thêm việc Hạ Cẩn Thời không phản bác gì về vết thương trên cánh tay anh, rõ ràng là không thể phản bác được, những người có mặt ở đây không phải là thánh nhân, không có ai nguyện ý dùng mạng sống của mình để đổi lấy tiền đồ tươi sáng của người khác.
Đùa à, cho dù chiến đấu có hy sinh, thì cũng là mọi người cùng nhau ‘bốc thăm’, nếu là tỷ lệ tử vong đã được sắp xếp hoặc là sự kiện nhất định phải chết, thì họ còn không bằng về sớm đóng sổ!
Ánh mắt Hạ Cẩn Thời nguy hiểm nheo lại, những người phía sau Lệ Vi Lan vây quanh, người bên phía hắn cũng vậy, hai bên nhìn nhau giận dữ, cục diện nhất thời bế tắc.
Bản thân Hạ Cẩn Thời còn chưa lên tiếng, người hắn mang đến đã không nhịn được, hét về phía bọn họ: “Cái gì mà sự hy sinh và cái c.h.ế.t của người khác? Các người nói chuyện đừng có nói suông, chuyện vu khống người khác như vậy, cũng phải có bằng chứng xác thực chứ! Viện trưởng đã hại ai? Các người nói những lời này không thấy áy náy sao?”
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt ThếTác giả: Quả Hạch Chi VươngTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Thám HiểmLà một nhân viên văn phòng làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hoạt động giải trí duy nhất của Trầm Chanh vào những lúc rảnh rỗi là chơi game di động để giết thời gian. Cô thích nhất là những trò chơi mô phỏng kinh doanh, cô đã chơi hầu hết các trò chơi phổ biến trên thị trường. Là một người chơi chỉ thích chơi trong ba phút và không thích nạp tiền, Trầm Chanh phải thừa nhận rằng cô có thể là kiểu "ăn bám" mà các công ty game không thích nhất. Điều này cũng dẫn đến việc khi hầu hết các trò chơi di động mô phỏng kinh doanh bước vào giai đoạn nạp tiền mới có thể thắng, mà cô về cơ bản đã từ bỏ. Hôm nay, Trầm Chanh buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đột nhiên phát hiện ra một trò chơi đạt điểm đánh giá tuyệt đối trên App Store, bên dưới là những lời khen ngợi về đồ họa đẹp, không tốn thời gian, không tốn tiền, cốt truyện tình cảm đặc biệt cảm động. Trầm Chanh nhìn thoáng qua, phát hiện đó là thể loại trò chơi mô phỏng kinh doanh mà cô thích, nhất thời tò mò, cô liền nhấn vào nút "Tải… Ai mà không muốn nằm không hưởng lợi chứ!Mắt Lệ Vi Lan nheo lại.Trầm Chanh thấy trên đầu nhân vật nhỏ nhảy ra một trái tim nhỏ, hiển nhiên rất hài lòng với cách cô trực tiếp đối đãi Hạ Cẩn Thời, anh liếc nhìn xung quanh, xắn tay áo lên, để lộ những vết sẹo chồng chéo trên cánh tay: “ Tiến sĩ Hạ gọi đây là ân oán trong quá khứ?”Đám đông hóng hớt lập tức xôn xao: Những vết sẹo sâu như vậy, không phải là tra tấn trong nhiều năm thì làm sao có được?Hơn nữa nhìn những vết sẹo trên cánh tay chồng lên nhau, rõ ràng là vết thương trước chưa lành đã bị rạch thêm một vết, g.i.ế.c người cũng không đến mức này... Đây đâu phải là điều mà hai chữ ‘ân oán’ có thể khái quát được, cũng chẳng trách thái độ của vị này không tốt!Hạ Cẩn Thời nghẹn họng, rõ ràng không ngờ anh lại tự mình phơi bày những thứ này, theo hắn thấy, ‘máu gấu trúc’ như Lệ Vi Lan, bây giờ lại tự tin đến mức dám phơi bày những trải nghiệm trước đây trong phòng thí nghiệm ra trước mặt mọi người sao?TBCHắn vốn tưởng rằng khi Lệ Vi Lan đã đến, tức là đã chịu khuất phục, hắn chỉ cần khách sáo vài câu trên mặt, chuyện này cũng sẽ qua đi, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như anh không có ý đó.Hạ Cẩn Thời hơi nheo mắt, không giận mà cười: “Ý của anh Lệ bây giờ là, cảm thấy chuyện cũ chưa qua, nhất định phải nhắc lại chuyện cũ, bây giờ lại đến tính toán ân oán giữa anh và tôi?”Lệ Vi Lan nghe thấy bên tai Trầm Chanh tức giận mắng hắn là ‘thằng trà xanh’, bóng đen tức giận trong lòng vốn còn lẩn quẩn không tan bỗng tan biến, anh bật cười: “Tiến sĩ Hạ cẩn thận lời nói, từ ân oán có vẻ không thích hợp lắm, giữa chúng ta chỉ có thù hận, ân trong ân oán này, lấy đâu ra?”“...”Lệ Vi Lan làm hắn nghẹn họng, sau đó mới cười tiếp: “Tiến sĩ Hạ đừng hiểu lầm, trên thư mời của anh có ghi là ‘tiêu diệt thây ma kết thúc ngày tận thế’, chúng tôi đến, cũng chỉ muốn xem thử ý tưởng kỳ diệu của tiến sĩ Hạ rốt cuộc là gì, dù sao thì, mỗi một phương pháp mà anh từng nghĩ ra trước đây, đều được xây dựng trên sự hy sinh và cái c.h.ế.t của người khác. Lần này, cũng không biết có phải là ngoại lệ hay không.”Bên cạnh một lần nữa vang lên tiếng ầm ĩ.Lời anh nói có ý ám chỉ, mặc dù là bóng gió không trực tiếp đưa ra bằng chứng gì, nhưng mấy câu nói này cộng thêm việc Hạ Cẩn Thời không phản bác gì về vết thương trên cánh tay anh, rõ ràng là không thể phản bác được, những người có mặt ở đây không phải là thánh nhân, không có ai nguyện ý dùng mạng sống của mình để đổi lấy tiền đồ tươi sáng của người khác.Đùa à, cho dù chiến đấu có hy sinh, thì cũng là mọi người cùng nhau ‘bốc thăm’, nếu là tỷ lệ tử vong đã được sắp xếp hoặc là sự kiện nhất định phải chết, thì họ còn không bằng về sớm đóng sổ!Ánh mắt Hạ Cẩn Thời nguy hiểm nheo lại, những người phía sau Lệ Vi Lan vây quanh, người bên phía hắn cũng vậy, hai bên nhìn nhau giận dữ, cục diện nhất thời bế tắc.Bản thân Hạ Cẩn Thời còn chưa lên tiếng, người hắn mang đến đã không nhịn được, hét về phía bọn họ: “Cái gì mà sự hy sinh và cái c.h.ế.t của người khác? Các người nói chuyện đừng có nói suông, chuyện vu khống người khác như vậy, cũng phải có bằng chứng xác thực chứ! Viện trưởng đã hại ai? Các người nói những lời này không thấy áy náy sao?”