Tôi ngồi yên vị trên xe, tự thắt dây an toàn, chọn tư thế thoải mái nhất rồi ngả người ra sau. Không nhúc nhích nữa. Ánh mắt của Lục Hoài nhìn tôi kiểu… rất khó diễn tả. Cứ như đang ngắm một tác phẩm trừu tượng nào đó. À quên chưa nói, Lục Hoài là anh trai ruột của tôi, hiện đang làm tổng tài bá đạo. Còn tôi? Chính là cô tiểu thư thật bị tráo năm xưa. Thái độ như du ngoạn dã ngoại của tôi khiến Lục Hoài im lặng mất một lúc, rồi mới cất giọng hỏi: “Không cần chào tạm biệt bọn họ à?” “Không cần…” “Chị ơi! Chị ruột của em!” “Huhu, Chị định đi luôn vậy đó hả?!” Tôi chưa kịp trả lời xong thì bị một tràng khóc lóc chen ngang. Tiếp theo là một vật thể hình người lao đến, mặt thò vào trong cửa xe, tay còn cào cào muốn kéo tôi ra. “Em không nỡ xa chị! Chị đi rồi em biết sống làm sao?!” Vừa gào vừa nắm lấy tay tôi mà lắc như trẩy hội. Tôi cảm thấy mình như đám rong biển trong bão, bị lắc đến mức hồn vía muốn bay ra khỏi miệng. “Ừ, chị đi đây. Có việc gì thì… đốt vàng mã.” (Nữ chính ý nói xem…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...