Ngày đầu năm mới 1987. Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ. “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình. Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một. Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh. Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh. “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?” Nghe…
Chương 7: Chương 7
Nhớ Về Năm 1987Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgày đầu năm mới 1987. Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ. “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình. Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một. Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh. Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh. “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?” Nghe… Từ nhỏ, bố mẹ đã luôn thiên vị em trai, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho hắn. Chuyện trộm cắp, Hứa Lai Bảo đã gây ra không biết bao nhiêu lần, và mỗi lần như vậy, Hứa Thần Hi đều bị bố mẹ đẩy ra làm kẻ chịu tội thay. Chính vì những chuyện đó, danh tiếng của cô trong làng đã sớm trở nên tồi tệ. Thậm chí, trưởng thôn ngày xưa còn khuyên Lục Thời Ngôn đừng nên lấy cô. Lần này, Hứa Thần Hi quyết không dung túng cho hắn nữa: "Các người đang làm cái gì vậy?" Nhưng đúng lúc Hứa Lai Bảo sắp bị đưa đi, giọng nói lạnh lùng và đầy uy nghiêm của Lục Thời Ngôn vang lên từ cửa đồn cảnh sát. Phía sau anh, Lạc Vân Sơ đang vội vã chạy theo. “Anh rể, anh rể ơi, cứu em với! Chị em phát điên rồi, vì một thằng đàn ông mà muốn tống em vào tù!" Như vớ được phao cứu sinh, Hứa Lai Bảo vùng vẫy thoát khỏi tay mấy anh cảnh sát đang giữ mình, rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn sau lưng Lục Thời Ngôn. "Hứa Thần Hi, em muốn tống em trai mình vào tù à?" "Không phải chuyện của anh!" Vừa nói, Hứa Thần Hi vừa định tiến lên túm lấy Hứa Lai Bảo, nhưng Lục Thời Ngôn đã nhanh tay giữ chặt cô lại. "Cái gì mà không phải chuyện của tôi? Em là vợ tôi, chuyện của em chính là chuyện của tôi! Rốt cuộc Lai Bảo đã làm gì mà em lại muốn đưa nó đến đây?" Lục Thời Ngôn nghe Hứa Thần Hi nói, khựng lại một giây, rồi mặt mày tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên giận dữ. "Lục Thời Ngôn, anh buông tay ra! Anh làm tôi đau!" Hứa Thần Hi cố gắng giằng tay ra khỏi cái nắm chặt như kìm của Lục Thời Ngôn, nhưng sức lực của anh quá lớn, bàn tay vốn đã băng bó của cô giờ lại càng đau nhức hơn. "Vị tiên sinh này, xin hãy bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân với phụ nữ." Lúc này, Thẩm Tử Văn đứng một bên quan sát mọi chuyện lên tiếng. Mặc dù không biết rõ ngọn ngành câu chuyện giữa họ, nhưng việc đàn ông vũ phu với phụ nữ là điều anh ta ghét nhất. "Cậu là cái thá gì mà dám xen vào chuyện nhà tôi?" Nói rồi, Lục Thời Ngôn trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Tử Văn, sau đó nắm chặt lấy tay Hứa Thần Hi. "Đi về nhà với tôi!" Nói xong, không đợi trưởng đồn Tống đang đỡ Thẩm Tử Văn lên tiếng, Lục Thời Ngôn giận dữ lôi xềnh xệch Hứa Thần Hi về nhà. Vừa về đến nhà, Lục Thời Ngôn đẩy mạnh Hứa Thần Hi ngã xuống sofa, cơn giận bừng bừng bóp chặt cổ cô. "Nói! Cái gã đàn ông đó là ai?" Mắt Lục Thời Ngôn đỏ ngầu, anh ta giận dữ nhìn chằm chằm Hứa Thần Hi đang bị mình bóp nghẹt đến đỏ cả mặt, nhưng bàn tay vẫn không hề có ý định buông lỏng. "Ai...?" "Chính là cái gã vừa nãy dám lên tiếng bênh vực cô!" Hứa Thần Hi, người vợ luôn nhẫn nhịn của anh, vậy mà lại dám cãi lời anh trước mặt trưởng đồn Tống và gã đàn ông kia. Nghĩ đến ánh mắt quan tâm mà gã đàn ông đó dành cho Hứa Thần Hi, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Lục Thời Ngôn càng bùng cháy dữ dội. Ánh mắt đó anh ta quá quen thuộc, anh ta cũng từng nhìn Hứa Thần Hi bằng ánh mắt như thế. "Anh rể, đó là tình nhân của Hứa Thần Hi!" Lúc này, Hứa Lai Bảo từ phía sau lén lút đi tới, một câu nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa giận dữ của Lục Thời Ngôn. Bàn tay đang bóp cổ Hứa Thần Hi siết chặt hơn nữa, cô cảm thấy lồ ng n.g.ự.c mình nghẹn lại, dưỡng khí ngày càng cạn kiệt. Ngay khi Hứa Thần Hi sắp ngạt thở đến nơi, một vật rơi ra từ trong áo cô đã khiến Lục Thời Ngôn đột ngột buông tay. Đó là chiếc nhẫn cưới mà Lục Thời Ngôn đã trao cho cô trong ngày trọng đại, chỉ vì kích cỡ không vừa nên Hứa Thần Hi chưa bao giờ đeo, mà luôn cất giữ nó như một báu vật bên mình. Nhặt chiếc nhẫn rơi xuống đất, Lục Thời Ngôn thoáng chút bàng hoàng. Nhìn ngón tay trống trơn của mình, Lục Thời Ngôn siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Từ nhỏ, bố mẹ đã luôn thiên vị em trai, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho hắn. Chuyện trộm cắp, Hứa Lai Bảo đã gây ra không biết bao nhiêu lần, và mỗi lần như vậy, Hứa Thần Hi đều bị bố mẹ đẩy ra làm kẻ chịu tội thay.
Chính vì những chuyện đó, danh tiếng của cô trong làng đã sớm trở nên tồi tệ. Thậm chí, trưởng thôn ngày xưa còn khuyên Lục Thời Ngôn đừng nên lấy cô.
Lần này, Hứa Thần Hi quyết không dung túng cho hắn nữa: "Các người đang làm cái gì vậy?"
Nhưng đúng lúc Hứa Lai Bảo sắp bị đưa đi, giọng nói lạnh lùng và đầy uy nghiêm của Lục Thời Ngôn vang lên từ cửa đồn cảnh sát.
Phía sau anh, Lạc Vân Sơ đang vội vã chạy theo.
“Anh rể, anh rể ơi, cứu em với! Chị em phát điên rồi, vì một thằng đàn ông mà muốn tống em vào tù!"
Như vớ được phao cứu sinh, Hứa Lai Bảo vùng vẫy thoát khỏi tay mấy anh cảnh sát đang giữ mình, rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn sau lưng Lục Thời Ngôn.
"Hứa Thần Hi, em muốn tống em trai mình vào tù à?"
"Không phải chuyện của anh!"
Vừa nói, Hứa Thần Hi vừa định tiến lên túm lấy Hứa Lai Bảo, nhưng Lục Thời Ngôn đã nhanh tay giữ chặt cô lại.
"Cái gì mà không phải chuyện của tôi? Em là vợ tôi, chuyện của em chính là chuyện của tôi! Rốt cuộc Lai Bảo đã làm gì mà em lại muốn đưa nó đến đây?"
Lục Thời Ngôn nghe Hứa Thần Hi nói, khựng lại một giây, rồi mặt mày tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên giận dữ.
"Lục Thời Ngôn, anh buông tay ra! Anh làm tôi đau!"
Hứa Thần Hi cố gắng giằng tay ra khỏi cái nắm chặt như kìm của Lục Thời Ngôn, nhưng sức lực của anh quá lớn, bàn tay vốn đã băng bó của cô giờ lại càng đau nhức hơn.
"Vị tiên sinh này, xin hãy bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân với phụ nữ."
Lúc này, Thẩm Tử Văn đứng một bên quan sát mọi chuyện lên tiếng. Mặc dù không biết rõ ngọn ngành câu chuyện giữa họ, nhưng việc đàn ông vũ phu với phụ nữ là điều anh ta ghét nhất.
"Cậu là cái thá gì mà dám xen vào chuyện nhà tôi?"
Nói rồi, Lục Thời Ngôn trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Tử Văn, sau đó nắm chặt lấy tay Hứa Thần Hi.
"Đi về nhà với tôi!"
Nói xong, không đợi trưởng đồn Tống đang đỡ Thẩm Tử Văn lên tiếng, Lục Thời Ngôn giận dữ lôi xềnh xệch Hứa Thần Hi về nhà.
Vừa về đến nhà, Lục Thời Ngôn đẩy mạnh Hứa Thần Hi ngã xuống sofa, cơn giận bừng bừng bóp chặt cổ cô.
"Nói! Cái gã đàn ông đó là ai?"
Mắt Lục Thời Ngôn đỏ ngầu, anh ta giận dữ nhìn chằm chằm Hứa Thần Hi đang bị mình bóp nghẹt đến đỏ cả mặt, nhưng bàn tay vẫn không hề có ý định buông lỏng.
"Ai...?"
"Chính là cái gã vừa nãy dám lên tiếng bênh vực cô!"
Hứa Thần Hi, người vợ luôn nhẫn nhịn của anh, vậy mà lại dám cãi lời anh trước mặt trưởng đồn Tống và gã đàn ông kia.
Nghĩ đến ánh mắt quan tâm mà gã đàn ông đó dành cho Hứa Thần Hi, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Lục Thời Ngôn càng bùng cháy dữ dội.
Ánh mắt đó anh ta quá quen thuộc, anh ta cũng từng nhìn Hứa Thần Hi bằng ánh mắt như thế.
"Anh rể, đó là tình nhân của Hứa Thần Hi!"
Lúc này, Hứa Lai Bảo từ phía sau lén lút đi tới, một câu nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa giận dữ của Lục Thời Ngôn.
Bàn tay đang bóp cổ Hứa Thần Hi siết chặt hơn nữa, cô cảm thấy lồ ng n.g.ự.c mình nghẹn lại, dưỡng khí ngày càng cạn kiệt.
Ngay khi Hứa Thần Hi sắp ngạt thở đến nơi, một vật rơi ra từ trong áo cô đã khiến Lục Thời Ngôn đột ngột buông tay.
Đó là chiếc nhẫn cưới mà Lục Thời Ngôn đã trao cho cô trong ngày trọng đại, chỉ vì kích cỡ không vừa nên Hứa Thần Hi chưa bao giờ đeo, mà luôn cất giữ nó như một báu vật bên mình.
Nhặt chiếc nhẫn rơi xuống đất, Lục Thời Ngôn thoáng chút bàng hoàng. Nhìn ngón tay trống trơn của mình, Lục Thời Ngôn siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Nhớ Về Năm 1987Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgày đầu năm mới 1987. Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ. “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình. Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một. Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh. Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh. “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?” Nghe… Từ nhỏ, bố mẹ đã luôn thiên vị em trai, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho hắn. Chuyện trộm cắp, Hứa Lai Bảo đã gây ra không biết bao nhiêu lần, và mỗi lần như vậy, Hứa Thần Hi đều bị bố mẹ đẩy ra làm kẻ chịu tội thay. Chính vì những chuyện đó, danh tiếng của cô trong làng đã sớm trở nên tồi tệ. Thậm chí, trưởng thôn ngày xưa còn khuyên Lục Thời Ngôn đừng nên lấy cô. Lần này, Hứa Thần Hi quyết không dung túng cho hắn nữa: "Các người đang làm cái gì vậy?" Nhưng đúng lúc Hứa Lai Bảo sắp bị đưa đi, giọng nói lạnh lùng và đầy uy nghiêm của Lục Thời Ngôn vang lên từ cửa đồn cảnh sát. Phía sau anh, Lạc Vân Sơ đang vội vã chạy theo. “Anh rể, anh rể ơi, cứu em với! Chị em phát điên rồi, vì một thằng đàn ông mà muốn tống em vào tù!" Như vớ được phao cứu sinh, Hứa Lai Bảo vùng vẫy thoát khỏi tay mấy anh cảnh sát đang giữ mình, rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn sau lưng Lục Thời Ngôn. "Hứa Thần Hi, em muốn tống em trai mình vào tù à?" "Không phải chuyện của anh!" Vừa nói, Hứa Thần Hi vừa định tiến lên túm lấy Hứa Lai Bảo, nhưng Lục Thời Ngôn đã nhanh tay giữ chặt cô lại. "Cái gì mà không phải chuyện của tôi? Em là vợ tôi, chuyện của em chính là chuyện của tôi! Rốt cuộc Lai Bảo đã làm gì mà em lại muốn đưa nó đến đây?" Lục Thời Ngôn nghe Hứa Thần Hi nói, khựng lại một giây, rồi mặt mày tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên giận dữ. "Lục Thời Ngôn, anh buông tay ra! Anh làm tôi đau!" Hứa Thần Hi cố gắng giằng tay ra khỏi cái nắm chặt như kìm của Lục Thời Ngôn, nhưng sức lực của anh quá lớn, bàn tay vốn đã băng bó của cô giờ lại càng đau nhức hơn. "Vị tiên sinh này, xin hãy bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân với phụ nữ." Lúc này, Thẩm Tử Văn đứng một bên quan sát mọi chuyện lên tiếng. Mặc dù không biết rõ ngọn ngành câu chuyện giữa họ, nhưng việc đàn ông vũ phu với phụ nữ là điều anh ta ghét nhất. "Cậu là cái thá gì mà dám xen vào chuyện nhà tôi?" Nói rồi, Lục Thời Ngôn trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Tử Văn, sau đó nắm chặt lấy tay Hứa Thần Hi. "Đi về nhà với tôi!" Nói xong, không đợi trưởng đồn Tống đang đỡ Thẩm Tử Văn lên tiếng, Lục Thời Ngôn giận dữ lôi xềnh xệch Hứa Thần Hi về nhà. Vừa về đến nhà, Lục Thời Ngôn đẩy mạnh Hứa Thần Hi ngã xuống sofa, cơn giận bừng bừng bóp chặt cổ cô. "Nói! Cái gã đàn ông đó là ai?" Mắt Lục Thời Ngôn đỏ ngầu, anh ta giận dữ nhìn chằm chằm Hứa Thần Hi đang bị mình bóp nghẹt đến đỏ cả mặt, nhưng bàn tay vẫn không hề có ý định buông lỏng. "Ai...?" "Chính là cái gã vừa nãy dám lên tiếng bênh vực cô!" Hứa Thần Hi, người vợ luôn nhẫn nhịn của anh, vậy mà lại dám cãi lời anh trước mặt trưởng đồn Tống và gã đàn ông kia. Nghĩ đến ánh mắt quan tâm mà gã đàn ông đó dành cho Hứa Thần Hi, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Lục Thời Ngôn càng bùng cháy dữ dội. Ánh mắt đó anh ta quá quen thuộc, anh ta cũng từng nhìn Hứa Thần Hi bằng ánh mắt như thế. "Anh rể, đó là tình nhân của Hứa Thần Hi!" Lúc này, Hứa Lai Bảo từ phía sau lén lút đi tới, một câu nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa giận dữ của Lục Thời Ngôn. Bàn tay đang bóp cổ Hứa Thần Hi siết chặt hơn nữa, cô cảm thấy lồ ng n.g.ự.c mình nghẹn lại, dưỡng khí ngày càng cạn kiệt. Ngay khi Hứa Thần Hi sắp ngạt thở đến nơi, một vật rơi ra từ trong áo cô đã khiến Lục Thời Ngôn đột ngột buông tay. Đó là chiếc nhẫn cưới mà Lục Thời Ngôn đã trao cho cô trong ngày trọng đại, chỉ vì kích cỡ không vừa nên Hứa Thần Hi chưa bao giờ đeo, mà luôn cất giữ nó như một báu vật bên mình. Nhặt chiếc nhẫn rơi xuống đất, Lục Thời Ngôn thoáng chút bàng hoàng. Nhìn ngón tay trống trơn của mình, Lục Thời Ngôn siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.