Tác giả:

Ngày đầu năm mới 1987.   Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.   “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”   Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.   Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.   Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.   Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.   “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”   Nghe…

Chương 10: Chương 10

Nhớ Về Năm 1987Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgày đầu năm mới 1987.   Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.   “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”   Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.   Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.   Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.   Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.   “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”   Nghe… Cô ôm chặt lấy mẹ Lục, gửi gắm tất cả sự quyến luyến vào cái ôm sâu sắc ấy. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ngay khoảnh khắc Hứa Thần Hi vừa bước chân lên tàu, Lục Thời Ngôn đã đuổi kịp. "Hứa Thần Hi! Không có sự cho phép của tôi, em dám bỏ đi?" Anh ta ba chân bốn cẳng chạy đến sân ga, đúng lúc Lục Thời Ngôn đưa tay định kéo Hứa Thần Hi xuống, thì đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh. Nhìn theo đoàn tàu ngày càng khuất xa, Lục Thời Ngôn siết chặt hai nắm đấm. Không có lệnh của anh ta, Hứa Thần Hi lại dám lén lút bỏ đi, rời xa anh ta. Và cuối cùng khi đã ngồi yên vị trên chuyến tàu, Hứa Thần Hi nhìn bóng dáng Lục Thời Ngôn phía sau ngày càng nhỏ dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ tàu lướt nhanh như những thước phim quay chậm về những năm tháng đã qua của Hứa Thần Hi, từng khoảnh khắc hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô. Từ lần đầu gặp gỡ Lục Thời Ngôn, đến những buổi hẹn hò lãng mạn, rồi lời cầu hôn ngọt ngào của anh, cô đã từng tin rằng mọi hạnh phúc của mình đều bắt nguồn từ Lục Thời Ngôn. Nhưng người đã phá tan giấc mộng hạnh phúc ấy, cũng chính là Lục Thời Ngôn. Lục Thời Ngôn, người đàn ông mà cô đã yêu suốt năm năm, giờ đây, cô không muốn yêu anh ta nữa. Cô muốn rời xa anh ta, cô muốn trở thành một Hứa Thần Hi hoàn toàn khác. Nhìn mặt trời từ từ mọc rồi lặn xuống, cũng giống như tình yêu của họ, cuối cùng cũng đến ngày tàn. Ở phía bên kia, nhìn đoàn tàu đang lao vun vút, một ngọn lửa giận dữ vô cớ trong lòng Lục Thời Ngôn càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Anh ta quay người bước thẳng vào văn phòng trưởng tàu, yêu cầu lập tức dừng ngay chuyến tàu đi về phương Nam kia lại. Nhưng tàu đã khởi hành, làm sao có thể vì một đại đội trưởng quèn như anh ta mà dừng lại quay đầu. Bất lực, Lục Thời Ngôn chỉ còn cách quay sang nhìn bố mẹ mình. "Bố! Mẹ! Sao bố mẹ lại dám tự ý giấu con đưa Hứa Thần Hi đi? Chẳng qua chỉ là bảo cô ấy xin lỗi thôi mà? Khó khăn đến thế sao? Vậy mà còn bày ra cái trò bỏ nhà ra đi này!" Nhìn Lục Thời Ngôn đang nổi trận lôi đình, bố mẹ Lục chỉ biết thở dài lắc đầu. Đến nước này rồi, Lục Thời Ngôn vẫn còn không hiểu tại sao Hứa Thần Hi lại bỏ đi. "Anh Thời Ngôn ơi! Anh đừng chạy nhanh thế mà! Em sắp đuổi không kịp anh rồi!" Lúc này, Lạc Vân Sơ đuổi theo Lục Thời Ngôn cuối cùng cũng đến nơi, nhìn đoàn tàu đã đi xa, cô ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Vốn hôm nay Lục Thời Ngôn còn hứa sẽ cùng cô ta đi dạo phố, nhưng đột nhiên tên lính Trần Nhất Bình chạy đến báo với anh ta rằng đã nhìn thấy Hứa Thần Hi xách theo cả đống đồ đạc lớn nhỏ ra ga tàu. Lục Thời Ngôn chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế lao thẳng về phía ga tàu. Cô ta bám theo sát nút, lo sợ Lục Thời Ngôn sẽ đuổi kịp và mang Hứa Thần Hi trở về. Nhưng may mắn thay, Lục Thời Ngôn đã chậm chân một bước. "Anh Thời Ngôn, Thần Hi đi rồi thật sao?" Lạc Vân Sơ tiến tới, nhẹ nhàng khoác tay Lục Thời Ngôn: "Anh Thời Ngôn, đừng buồn nữa. Chắc Thần Hi chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi. Đợi khi cô ấy bình tĩnh lại, nhất định cô ấy sẽ quay về." "Thật sao?" Nghe Lạc Vân Sơ nói, Lục Thời Ngôn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, như vớ được chiếc phao cứu sinh. Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ không khỏi nhíu mày. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Hứa Thần Hi lại có một vị trí quan trọng đến vậy trong lòng Lục Thời Ngôn, thậm chí có lẽ còn hơn cả vị trí của cô ta. "Đương nhiên rồi ạ. Bác trai, bác gái nói có đúng không ạ?" Nói rồi, Lạc Vân Sơ quay sang nhìn bố mẹ Lục. Nhưng bố mẹ Lục chỉ cười gượng gạo, không nói gì. "Thôi mà anh, phụ nữ đôi khi giận dỗi cũng cần có thời gian để suy nghĩ lại." Nói rồi, Lạc Vân Sơ kéo tay Lục Thời Ngôn đi về phía cổng ga. "Anh Thời Ngôn chẳng phải nói thích ăn thịt kho tàu sao? Tối nay em làm cho anh ăn nhé?" "Ừ, anh cũng lâu lắm rồi chưa được ăn món thịt kho tàu em nấu." Ra khỏi nhà ga, Lục Thời Ngôn âu yếm vỗ nhẹ lên đầu Lạc Vân Sơ. Lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía nhà ga, Lục Thời Ngôn vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.

Cô ôm chặt lấy mẹ Lục, gửi gắm tất cả sự quyến luyến vào cái ôm sâu sắc ấy. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ngay khoảnh khắc Hứa Thần Hi vừa bước chân lên tàu, Lục Thời Ngôn đã đuổi kịp.

 

"Hứa Thần Hi! Không có sự cho phép của tôi, em dám bỏ đi?"

 

Anh ta ba chân bốn cẳng chạy đến sân ga, đúng lúc Lục Thời Ngôn đưa tay định kéo Hứa Thần Hi xuống, thì đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh.

 

Nhìn theo đoàn tàu ngày càng khuất xa, Lục Thời Ngôn siết chặt hai nắm đấm. Không có lệnh của anh ta, Hứa Thần Hi lại dám lén lút bỏ đi, rời xa anh ta.

 

Và cuối cùng khi đã ngồi yên vị trên chuyến tàu, Hứa Thần Hi nhìn bóng dáng Lục Thời Ngôn phía sau ngày càng nhỏ dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ tàu lướt nhanh như những thước phim quay chậm về những năm tháng đã qua của Hứa Thần Hi, từng khoảnh khắc hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.

 

Từ lần đầu gặp gỡ Lục Thời Ngôn, đến những buổi hẹn hò lãng mạn, rồi lời cầu hôn ngọt ngào của anh, cô đã từng tin rằng mọi hạnh phúc của mình đều bắt nguồn từ Lục Thời Ngôn.

 

Nhưng người đã phá tan giấc mộng hạnh phúc ấy, cũng chính là Lục Thời Ngôn.

 

Lục Thời Ngôn, người đàn ông mà cô đã yêu suốt năm năm, giờ đây, cô không muốn yêu anh ta nữa. Cô muốn rời xa anh ta, cô muốn trở thành một Hứa Thần Hi hoàn toàn khác.

 

Nhìn mặt trời từ từ mọc rồi lặn xuống, cũng giống như tình yêu của họ, cuối cùng cũng đến ngày tàn.

 

Ở phía bên kia, nhìn đoàn tàu đang lao vun vút, một ngọn lửa giận dữ vô cớ trong lòng Lục Thời Ngôn càng lúc càng bùng cháy dữ dội.

 

Anh ta quay người bước thẳng vào văn phòng trưởng tàu, yêu cầu lập tức dừng ngay chuyến tàu đi về phương Nam kia lại.

 

Nhưng tàu đã khởi hành, làm sao có thể vì một đại đội trưởng quèn như anh ta mà dừng lại quay đầu. Bất lực, Lục Thời Ngôn chỉ còn cách quay sang nhìn bố mẹ mình.

 

"Bố! Mẹ! Sao bố mẹ lại dám tự ý giấu con đưa Hứa Thần Hi đi? Chẳng qua chỉ là bảo cô ấy xin lỗi thôi mà? Khó khăn đến thế sao? Vậy mà còn bày ra cái trò bỏ nhà ra đi này!"

 

Nhìn Lục Thời Ngôn đang nổi trận lôi đình, bố mẹ Lục chỉ biết thở dài lắc đầu. Đến nước này rồi, Lục Thời Ngôn vẫn còn không hiểu tại sao Hứa Thần Hi lại bỏ đi.

 

"Anh Thời Ngôn ơi! Anh đừng chạy nhanh thế mà! Em sắp đuổi không kịp anh rồi!"

 

Lúc này, Lạc Vân Sơ đuổi theo Lục Thời Ngôn cuối cùng cũng đến nơi, nhìn đoàn tàu đã đi xa, cô ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

 

Vốn hôm nay Lục Thời Ngôn còn hứa sẽ cùng cô ta đi dạo phố, nhưng đột nhiên tên lính Trần Nhất Bình chạy đến báo với anh ta rằng đã nhìn thấy Hứa Thần Hi xách theo cả đống đồ đạc lớn nhỏ ra ga tàu.

 

Lục Thời Ngôn chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế lao thẳng về phía ga tàu. Cô ta bám theo sát nút, lo sợ Lục Thời Ngôn sẽ đuổi kịp và mang Hứa Thần Hi trở về.

 

Nhưng may mắn thay, Lục Thời Ngôn đã chậm chân một bước.

 

"Anh Thời Ngôn, Thần Hi đi rồi thật sao?"

 

Lạc Vân Sơ tiến tới, nhẹ nhàng khoác tay Lục Thời Ngôn: "Anh Thời Ngôn, đừng buồn nữa. Chắc Thần Hi chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi. Đợi khi cô ấy bình tĩnh lại, nhất định cô ấy sẽ quay về."

 

"Thật sao?"

 

Nghe Lạc Vân Sơ nói, Lục Thời Ngôn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, như vớ được chiếc phao cứu sinh.

 

Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ không khỏi nhíu mày. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Hứa Thần Hi lại có một vị trí quan trọng đến vậy trong lòng Lục Thời Ngôn, thậm chí có lẽ còn hơn cả vị trí của cô ta.

 

"Đương nhiên rồi ạ. Bác trai, bác gái nói có đúng không ạ?"

 

Nói rồi, Lạc Vân Sơ quay sang nhìn bố mẹ Lục. Nhưng bố mẹ Lục chỉ cười gượng gạo, không nói gì.

 

"Thôi mà anh, phụ nữ đôi khi giận dỗi cũng cần có thời gian để suy nghĩ lại."

 

Nói rồi, Lạc Vân Sơ kéo tay Lục Thời Ngôn đi về phía cổng ga.

 

"Anh Thời Ngôn chẳng phải nói thích ăn thịt kho tàu sao? Tối nay em làm cho anh ăn nhé?"

 

"Ừ, anh cũng lâu lắm rồi chưa được ăn món thịt kho tàu em nấu."

 

Ra khỏi nhà ga, Lục Thời Ngôn âu yếm vỗ nhẹ lên đầu Lạc Vân Sơ. Lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía nhà ga, Lục Thời Ngôn vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.

Nhớ Về Năm 1987Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNgày đầu năm mới 1987.   Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.   “Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”   Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.   Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.   Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.   Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.   “Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”   Nghe… Cô ôm chặt lấy mẹ Lục, gửi gắm tất cả sự quyến luyến vào cái ôm sâu sắc ấy. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, ngay khoảnh khắc Hứa Thần Hi vừa bước chân lên tàu, Lục Thời Ngôn đã đuổi kịp. "Hứa Thần Hi! Không có sự cho phép của tôi, em dám bỏ đi?" Anh ta ba chân bốn cẳng chạy đến sân ga, đúng lúc Lục Thời Ngôn đưa tay định kéo Hứa Thần Hi xuống, thì đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh. Nhìn theo đoàn tàu ngày càng khuất xa, Lục Thời Ngôn siết chặt hai nắm đấm. Không có lệnh của anh ta, Hứa Thần Hi lại dám lén lút bỏ đi, rời xa anh ta. Và cuối cùng khi đã ngồi yên vị trên chuyến tàu, Hứa Thần Hi nhìn bóng dáng Lục Thời Ngôn phía sau ngày càng nhỏ dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ tàu lướt nhanh như những thước phim quay chậm về những năm tháng đã qua của Hứa Thần Hi, từng khoảnh khắc hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô. Từ lần đầu gặp gỡ Lục Thời Ngôn, đến những buổi hẹn hò lãng mạn, rồi lời cầu hôn ngọt ngào của anh, cô đã từng tin rằng mọi hạnh phúc của mình đều bắt nguồn từ Lục Thời Ngôn. Nhưng người đã phá tan giấc mộng hạnh phúc ấy, cũng chính là Lục Thời Ngôn. Lục Thời Ngôn, người đàn ông mà cô đã yêu suốt năm năm, giờ đây, cô không muốn yêu anh ta nữa. Cô muốn rời xa anh ta, cô muốn trở thành một Hứa Thần Hi hoàn toàn khác. Nhìn mặt trời từ từ mọc rồi lặn xuống, cũng giống như tình yêu của họ, cuối cùng cũng đến ngày tàn. Ở phía bên kia, nhìn đoàn tàu đang lao vun vút, một ngọn lửa giận dữ vô cớ trong lòng Lục Thời Ngôn càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Anh ta quay người bước thẳng vào văn phòng trưởng tàu, yêu cầu lập tức dừng ngay chuyến tàu đi về phương Nam kia lại. Nhưng tàu đã khởi hành, làm sao có thể vì một đại đội trưởng quèn như anh ta mà dừng lại quay đầu. Bất lực, Lục Thời Ngôn chỉ còn cách quay sang nhìn bố mẹ mình. "Bố! Mẹ! Sao bố mẹ lại dám tự ý giấu con đưa Hứa Thần Hi đi? Chẳng qua chỉ là bảo cô ấy xin lỗi thôi mà? Khó khăn đến thế sao? Vậy mà còn bày ra cái trò bỏ nhà ra đi này!" Nhìn Lục Thời Ngôn đang nổi trận lôi đình, bố mẹ Lục chỉ biết thở dài lắc đầu. Đến nước này rồi, Lục Thời Ngôn vẫn còn không hiểu tại sao Hứa Thần Hi lại bỏ đi. "Anh Thời Ngôn ơi! Anh đừng chạy nhanh thế mà! Em sắp đuổi không kịp anh rồi!" Lúc này, Lạc Vân Sơ đuổi theo Lục Thời Ngôn cuối cùng cũng đến nơi, nhìn đoàn tàu đã đi xa, cô ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Vốn hôm nay Lục Thời Ngôn còn hứa sẽ cùng cô ta đi dạo phố, nhưng đột nhiên tên lính Trần Nhất Bình chạy đến báo với anh ta rằng đã nhìn thấy Hứa Thần Hi xách theo cả đống đồ đạc lớn nhỏ ra ga tàu. Lục Thời Ngôn chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế lao thẳng về phía ga tàu. Cô ta bám theo sát nút, lo sợ Lục Thời Ngôn sẽ đuổi kịp và mang Hứa Thần Hi trở về. Nhưng may mắn thay, Lục Thời Ngôn đã chậm chân một bước. "Anh Thời Ngôn, Thần Hi đi rồi thật sao?" Lạc Vân Sơ tiến tới, nhẹ nhàng khoác tay Lục Thời Ngôn: "Anh Thời Ngôn, đừng buồn nữa. Chắc Thần Hi chỉ là nhất thời nghĩ không thông thôi. Đợi khi cô ấy bình tĩnh lại, nhất định cô ấy sẽ quay về." "Thật sao?" Nghe Lạc Vân Sơ nói, Lục Thời Ngôn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, như vớ được chiếc phao cứu sinh. Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ không khỏi nhíu mày. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Hứa Thần Hi lại có một vị trí quan trọng đến vậy trong lòng Lục Thời Ngôn, thậm chí có lẽ còn hơn cả vị trí của cô ta. "Đương nhiên rồi ạ. Bác trai, bác gái nói có đúng không ạ?" Nói rồi, Lạc Vân Sơ quay sang nhìn bố mẹ Lục. Nhưng bố mẹ Lục chỉ cười gượng gạo, không nói gì. "Thôi mà anh, phụ nữ đôi khi giận dỗi cũng cần có thời gian để suy nghĩ lại." Nói rồi, Lạc Vân Sơ kéo tay Lục Thời Ngôn đi về phía cổng ga. "Anh Thời Ngôn chẳng phải nói thích ăn thịt kho tàu sao? Tối nay em làm cho anh ăn nhé?" "Ừ, anh cũng lâu lắm rồi chưa được ăn món thịt kho tàu em nấu." Ra khỏi nhà ga, Lục Thời Ngôn âu yếm vỗ nhẹ lên đầu Lạc Vân Sơ. Lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía nhà ga, Lục Thời Ngôn vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.

Chương 10: Chương 10